Editor: Kei Beta: Molla ……… Một bảo tàng thành công phải có ít nhất một điểm độc đáo mà công chúng có thể nhớ đến, ví dụ như Tử Cấm Thành là nơi cư ngụ của các hoàng đế của hai triều đại, ngôi mộ của Hoàng đế Tần được làm giống hình dạng kim tự tháp, lăng mộ Hán có một xác chết nữ nhân hơn 2.000 năm chưa hư, một ví dụ khác là bảo tàng nổi tiếng thế giới đã nổi tiếng với việc cướp đi hàng triệu bảo vật quốc gia khác. Viện bảo tàng Sơn hải là một viện bảo tàng nếu không có triển lãm vật quý giá nhất của thế tục, thì sao có thể vượt qua hàng loạt viện bảo tàng và các điểm du lịch hoa hòe lòe loẹt mà trổ hết tài năng, làm mọi người biết đến, nhớ đến, tham quan rồi lại đến tham quan nữa đây? Ngay từ đầu Lăng Mục Du chủ yếu đánh vào phong mạo địa lý thời kỳ thượng cổ, quả thật đã hấp dẫn một bộ phận nhỏ người yêu thích trở thành fans, nhưng lượng người như vậy thật sự quá nhỏ, doanh thu mỗi ngày còn chưa đủ để trả phí tổn thất của bảo tàng. Ồ, bạn nói các hóa đơn tiện ích của bảo tàng đều được nhà nước thanh toán, các hóa đơn băng thông rộng thì được Tu Quản ủy trả, bất động sản thuộc về Đan Tiêu nên không phải trả tiền thuê à? Đồ ăn đồ uống đồ ăn vặt của các yêu quái mỗi ngày chẳng lẽ không cần tiền? Chẳng lẽ không phải bảo tàng chi ra? Cái lượng chi ra khổng lồ đến nỗi làm “người” khó mà tưởng tượng được! Lăng Mục Du cảm thấy vô cùng không ổn, cứ như thế mãi, việc kinh doanh của bảo tàng sẽ lâm vào khủng hoảng, vĩnh viễn không có khởi sắc. Phải có một chủ đề bán hàng độc đáo. Trương Sơn đề nghị nói: “Lăng ca, hay là chúng ta kể lại chuyện xưa, về kiếp trước và kiếp này của nhóm đại yêu”. Lăng Mục Du nghĩ điều này cũng có thể coi là một phương pháp, nhưng đối tượng chủ đề quá hẹp, cổ tích thần thoại không phải là sở thích của trẻ mẫu giáo sao? Học sinh tiểu học không nghe đâu, chúng chỉ thích ăn gà thôi. “Hơn nữa, chuyện xưa của mãnh thú thì kể kiểu gì?” Lăng Mục Du nói: “Chẳng lẽ nói trước kia Thao Thiết ăn thịt người, một bữa ăn ít nhất mười người, Đào Ngột thích ăn thịt người, ăn từ cái đầu trước, còn Cùng Kỳ thì thích ăn mũi trước?” Trương Sơn: “…” ……. Chuyện xưa này nghe hơi hung tàn ha! No no no, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, đây là chuyện xưa cực kì khủng bố a!!! Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ hai mặt nhìn nhau, Tiểu Ngư đây là ghét bỏ chúng, hay chỉ là đơn thuần nói ra sự thật thôi? Lăng Mục Du nói: “Viện bảo tàng kinh doanh thành công, mỗi nhà đều có nội tình văn hóa sở hữu riêng, có văn hóa làm cơ sở mới có thể dẫn người đi tìm tòi nghiên cứu chuyện quá khứ xưa cũ của mỗi vật triển lãm, những câu chuyện thần bí khiến người ta mơ hồ”. Vậy văn hóa của viện  bảo tàng Sơn hải là cái gì? Các yêu quái và nhân viên tạm thời vắt óc suy nghĩ. “Ngay từ đầu, tao đem phong cảnh địa lý thời kỳ thượng cổ đặt làm văn hóa. Viện bảo tàng chúng ta cũng đem mọi thứ tinh tế mà triển lãm ra”. Lăng Mục Du nói: “Chính việc triển lãm trắng ra như vậy mới khiến du khách chỉ kinh ngạc trong thời gian ngắn ngủi, chứ không hấp dẫn họ hứng thú tiếp tục tìm tòi nghiên cứu sâu hơn”. Các yêu quái đồng thanh hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Vào thời cổ đại, địa lý của những bông hoa kỳ lạ, những loại cỏ kỳ lạ, những loài chim quý hiếm và những động vật kỳ lạ trên lưng của những ngọn núi và dòng sông, còn gì bí ẩn hơn và khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy hơn chứ? Lăng Mục Du đã vẽ ra ý tưởng mơ hồ trong đầu, nhưng không thành ý hoàn chỉnh, mãi đến khi cậu nhìn thấy Kỳ Lân, cậu tức thì thông suốt. Hiểu biết về thời thượng cổ thần bí nhất, còn không phải thần sao! “Viện trưởng, viện bảo tàng nhà chúng ta lấy thần minh thời thượng cổ và hiến tế làm chủ đạo, thế nào?” “Cái này thì có gì để nói?” Đan Tiêu cảm thấy thật hứng thú với ý tưởng của quản lý viên nhà mình. Lăng Mục Du nói: “Nhân loại tò mò nhất hai việc, một là quá khứ, còn lại là tương lai. Triển lãm của chúng ta là quá khứ, là thời kì thượng cổ không có văn tự ghi chép lại, nhân loại có bao nhiêu tò mò với thời thượng cổ, xem nhiều tác phẩm YY(1) như vậy vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Đặc biệt là với thần, nhân loại càng không thể  tò mò hơn.” (1) YY: tưởng tượng, tự sướng “Chẳng lẽ nói thẳng ra là viện bảo tàng chúng ta có thần? Chẳng lẽ cũng phải đem triển lãm Viện trưởng luôn?” Thao Thiết hỏi. Đan Tiêu liếc xéo Thao Thiết một cái, Thao Thiết toàn thân cứng đờ, mắt trên mặt và mắt dưới nách đều dùng sức nhắm chặt, làm bộ tui không tồn tại ở đây. “Mài bị ngốc đúng không, nhân loại bọn tao phần lớn là chiến sĩ kiên định chủ nghĩa duy vật đấy”. Lăng Mục Du tức giận trắng mắt liếc Thao Thiết, “Mi dám nói bảo tàng chúng ta có thần, bọn họ liền dám ở trên mạng ha ha ha, anh hùng bàn phím thật đáng sợ”. “Anh hùng bàn phím là gì vậy?” Phượng Hoàng tò mò hỏi. Trương Sơn trả lời: “Anh hùng bàn phím chỉ là anh hùng ngáo cần trong cuộc sống thực thôi, nhưng trên Internet, nó thích chiếm một điểm cao về đạo đức và nghĩ nó là một anh hùng có thể duy trì hòa bình thế giới.” “Cái này không phải trọng điểm!” Lăng Mục Du gạt Phượng Hoàng vừa chen vào qua một bên, kinh diễm đầy mắt nhìn quanh Kỳ Lân một vòng, còn tranh thủ sờ vảy, “Phòng Tây Sơn đã gần như được trang hoàng xong, lần này chúng ta phải làm một cái đại sự, hắc hắc”. Các yêu quái cùng nhìn về phía Kỳ Lân, tuy là chúng nó không biết quản lý muốn làm đại sự gì, nhưng cũng không trở ngại tụi nó nhìn về phía Kỳ Lân: “Hi hi hi hi hi…” Kỳ Lân: “???” Này, định làm cái gì? Các người tính làm cái gì? Hi cái gì mà hi, đừng có hi, có yêu nào tới nói cho tui là chuyện gì đang xảy ra hong? Nhân loại từ lúc nào trở nên đáng sợ như vậy a a a… Tui hong cần ở lại chỗ này, tui phải dề núi a a a… Từ khi phá núi ra rồi chịu đủ kinh hách, Kỳ Lân không nghĩ tới nó tìm được tôn thần rồi còn bị nhân loại dọa sợ tới tạc vảy, nội tâm hơi có chút hỏng mất. “Người kia là quản lý mà mấy người nói? Có chút đáng sợ á”. Kỳ Lân lôi kéo Bạch Trạch nói chuyện. Bạch Trạch nói: “Tiểu Ngư thật tốt, hắn là quản lý duy nhất không bị chúng ta dọa chạy, trước đó đã chạy mất một trăm người”. Kỳ Lân bừng tỉnh: “Nói cách khác, hắn còn đáng sợ hơn nhiều so với một trăm người trước á” Bạch Trạch: “…” Vậy mà, vậy mà hổng có phản bác được mới ghê. Kỳ Lân nỗ lực cuộn tròn chính mình, dùng bốn chân ôm lấy bản thân, nói: “Vậy ông có biết quản lý định làm gì tui không?” Bạch Trạch một phen đánh giá bộ dáng hoảng sợ của Kỳ Lân, rất “hảo tâm” an ủi nó: “Đừng lo lắng, chỉ là bắt mi bán lấy tiền thôi”. “Cái gì?!!” “Viện bảo tàng của chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ có thiếu tiền, mi tới thật là đúng lúc”. “!!!” Kỳ Lân nhìn mặt sư tử của Bạch Trạch và mình, cùng một gương mặt,  sắc mặt lại khác nhau, hoàn toàn cảm thấy đối phương không nói giỡn với mình, lập tức giống như một quả đạn pháo hướng về phía bên ngoài bảo tàng bắn nhanh ra. Nó phải về núi, nó không muốn ở cái viện bảo tàng đáng sợ bị nhân loại điều khiển này đâu…hu hu hu… “Kỳ Lân chạy trốn rồi –––––” Theo tiếng Bạch Trạch hô to, trên không trung viện bảo tàng xuất hiện vài đạo lưu quang màu sắc khác nhau, tất cả đều nhanh chóng bắn về phía lưu quang màu xanh lục, ba giây sau Kỳ Lân liền bị bắt về viện bảo tàng. Kỳ Lân nhe răng tạc vảy, hướng về phía các yêu quái kêu ngao ô: “Làm cái gì vậy? Tui là nhân thú, lại không bị hạn chế, sao lại không cho đi?!” Các yêu quái: “Ha ha”. Ai quan tâm mi là thú gì, dù sao cũng không cho đi, đi rồi, ảnh hưởng đến kế hoạch kiếm tiền của Tiểu Ngư thì làm sao?. Ách, tuy tụi nó còn không biết Tiểu Ngư muốn làm cái gì, nhưng mà chính là không cho đi! Năm tiểu yêu đứng xa xa nhìn một đám yêu quái thượng cổ vây quanh nhân thú đại yêu quái Kỳ Lân cười ha hả, sau đó lặng lẽ trốn. Đã đi xa, lão thử yêu Hứa Ngũ nói nhỏ nhỏ: “Tui cảm thấy sau khi đại yêu Kỳ Lân tới, chư vị đại yêu đều không hề khi dễ chúng ta”. Thỏ yêu Da Tiểu Bạch cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là sau khi đại yêu Kỳ Lân tới, đại yêu Bạch Trạch không còn luôn nhìn chằm chằm mình cười lạnh nữa, “Hình như là vậy đấy”. “Có sao? Sao ta không cảm thấy?” Sói yêu Lang Võ vẫy vẫy đầu, không cảm thấy có gì biến hóa. Bốn tiểu yêu yên lặng nhìn sói yêu, không muốn cùng yêu quái khó khai thông này nói chuyện. Lăng Mục Du và Đan Tiêu bước vào từ bên ngoài bảo tàng, họ thấy thỏ, chó sói, chim trĩ vàng, chuột và mèo ở dưới gốc cây bạch quả. “Các yêu quái hình như đều rất thích dùng nguyên hình?” Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu. “Tất nhiên là bộ dáng nguyên bản của mình thì thoải mái nhất”. Đan Tiêu nói: “Nếu cậu có thể biến thành động vật, thì cậu thấy hình dạng nhân loại hay hình dạng động vật thoải mái hơn?” Lăng Mục Du nghĩ nghĩ, nói: “Cái này tôi trả lời không tốt, thực tiễn sẽ cho ra đáp án chính xác, tôi thì lại chưa từng biến thành động vật”. Đan Tiêu mỉm cười. Năm tiểu yêu nhìn thấy họ, lập tức lại gần chào hỏi sôi nổi, sói yêu báo cáo: “Hôm nay Tu Quản ủy đưa thịt tới đây”. “Tặng thịt? Vậy hôm nay chúng ta nướng BBQ đi, lâu rồi không ăn thịt nướng”. Lăng Mục Du nói: “Phiền mọi người chuẩn bị một chút, dụng cụ nướng BBQ tôi đều đặt ở tủ bát lớn ở phòng bếp phía Đông, chúng ta ăn cơm chiều sớm một chút, mọi người vất vả”. Năm tiểu yêu ra sức lắc đầu: “Không vất vả, không vất vả, chúng ta đến nhà bếp liền đây”. Nhìn theo năm tiểu yêu chạy như bay tới nhà bếp, Lăng Mục Du cảm thán: “Tiểu yêu quá đáng yêu, ăn thì ít, làm thì nhiều, còn không một câu than vãn”. “Tiểu Ngư, chẳng lẽ tui không đáng yêu sao?” Âm thanh từ phía trước phòng triển lãm truyền tới một tiếng u u oán oán. Phượng Hoàng vỗ cánh bay tới, bay vòng vòng quanh Lăng Mục Du và Đan Tiêu, đuôi còn hay quét trên mặt Lăng Mục Du. Phì Di Điểu cũng theo sau bay tới, hình thể của nó so với Phượng Hoàng thì nhỏ hơn nhiều, bay đến đứng trên vai Lăng Mục Du, dùng đầu cọ cọ gương mặt cậu, “Tiểu Ngư, hôm nay anh đi đâu vậy? Đi ra ngoài tận một ngày”. “Đi làm một số đồ vật theo yêu cầu, còn đi gặp baba của Trương ca”. Lăng Mục Du nhẹ nhàng sờ đầu Phì Di Điểu, cậu không dám sờ thân mình nó, sợ bị nói thành quấy rối tình dục chốn công sở. ( =]]]] đoạn này giống ba mẹ đi làm về gặp đám con hỏi han thôi chứ quấy rối quái gì) “Baba của nhân viên tạm thời? Chính là nhân loại mang đồ tới cho bảo tàng chúng ta sao?” “Đúng vậy, chúng ta muốn cùng hắn hợp tác, hôm nay gặp mặt nói một chút, về phương diện chi tiết sẽ có nhân viên kế hoạch chuyên môn tới bảo tàng nói chuyện”. Phì Di Điểu nghe không hiểu lắm, lại cọ cọ mặt Lăng Mục Du, tri kỉ nói: “Tiểu Ngư vất vả rồi”. Phượng Hoàng không cam lòng bị vắng vẻ, bay đến trước mặt Lăng Mục Du dùng sức vỗ cánh, hỏi: “Tiểu Ngư, anh còn chưa nói tui đáng yêu hay không đáng yêu”. Cái này còn có thể dùng để nói sao, một con Phượng Hoàng như ngươi sao có thể nghĩ là đáng yêu. Nhưng lời này không thể nói, Phượng Hoàng tức giận lên liền điên cuồng ăn chocolate đậu, đến lúc đó, hầu bao của quản lý sẽ phải trả giá thảm trọng. “Đáng yêu, đáng yêu, nếu mi ăn ít chocolate đậu một chút thì càng đáng yêu hơn”. Phượng Hoàng: “…” Phì Di Điểu cười haha: “Phượng Hoàng, ông không nhận ra ông béo lên sao?!” “…Phì điểu, mi cũng béo như vậy mà còn không biết xấu hổ cười ta!” Phượng Hoàng cả giận nói: “Mi còn đứng trên vai Tiểu Ngư, không biết trọng lượng của mình sao, đè vai của Tiểu Ngư thành một bên cao một bên thấp thì sao?” Phì Di Điểu: “…” Hai con chim cực kì cáu tiết, không nói hai lời liền xông vào đánh nhau. Thao Thiết nghe thấy động tĩnh chạy ra xem, cười ầm lên: “Mau ra xem gà lớn mổ nhau”. Phượng Hoàng và Phì Di Điểu đồng loạt dừng động tác mổ nhau, cùng nhìn về phía Thao Thiết, sau đó tiến lên như tên rời cung mổ mạnh Thao Thiết. Thao Thiết vẫy chân bắt con chim, nhưng không ngờ lại trúng Phu Chư đi qua. Phu Chư nhìn thấy Viện trưởng trở về, cố ý chạy ra nghênh đón, nào biết trời giáng móng vuốt đầy lông chụp lấy sừng của nó, sừng của Phu Chư nó có thể tùy tiện chụp loạn sao?! Lập tức không đón Viện Trưởng nữa, đánh nhau cùng Thao Thiết. Thao Thiết bị hội đồng, xoay người gọi Đào Ngột Cùng Kỳ tới hỗ trợ. Phì Di xà chớp cơ hội, chân đá một cái lên mông Phì Di Điểu, đá bay Phì Di Điểu tròn vo, tông trúng đầu Cửu Vĩ Hồ. Cửu Vĩ Hồ, người đang xem kịch cũng bị tai bay vạ gió (2), nó tức đến nỗi vung cái đuôi mình về phía những kẻ phóng túng kia, nhưng cái đuôi của nó lại vô tình vung xuống đất. (2)Tai bay vạ gió: bị liên luỵ. Lăng Mục Du cạn lời nhìn yêu quái đại hỗn chiến trước mắt chốc lát, sau đó xoay người hỏi Đan Tiêu: “Bả vai của tôi sẽ không một bên cao một bên thấp thật chứ?” Đan Tiêu bật cười: “Không có, rất thẳng thớm ngay ngắn, so với bả vai nhân loại bình thường còn soái hơn”. “Vậy là tốt rồi”. Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu nói: “Chúng ta đi sang bên cạnh đi, đám này không biết đánh đến khi nào, tốt nhất là đánh quên luôn ăn cơm chiều”. Đan Tiêu: “Không có khả năng”. Kỳ Lân là đại yêu thứ duy nhị (3) không tham gia đánh nhau, nó hỏi người thứ nhất trong duy nhị là Bạch Trạch: “Bình thường mấy ông đều như vậy? Tôn thần cũng mặc kệ?”. (3) Chỉ có một thì là duy nhất, chỉ có hai người thì là duy nhị =]] “Như vậy cũng rất tốt, tương thân tương ái”. Bạch Trạch nhắc nhở nói: “Ở viện bảo tàng, tôn thần muốn xưng hô là Viện trưởng”. Kỳ Lân: “…” Đánh nhau cũng gọi là tương thân tương ái? Nó rốt cuộc  là đã đến cái nơi đáng sợ gì? Ô ô ô….