Edit: Nhím Beta: Molla ——————————— Đúng như quản lý viên dự tính, viện bảo tàng sau hôm cuối tuần khai trương thì hot hơn hẳn, lên top search, lượng du khách tăng vọt, nhưng cũng hạ nhiệt rất nhanh, sự chú ý trên mạng rất mau đã bị tin tức mới thay thế. Là một nơi du lịch, ưu thế của viện bảo tàng Sơn Hải tạm thời chưa thấy đâu, nhưng nhược điểm lại rõ rành rành. Vị trí xa xôi, giao thông bất tiện, không có những yếu tố của một nơi du lịch, ngay cả việc dừng chân ăn cơm cũng là một khó khăn, chỉ có một phòng trưng bày Nam Sơn mở ra, thời gian tham quan lại quá ngắn, cho dù có khuôn viên xinh đẹp thanh nhã cùng khung cảnh tươi mát tự nhiên của núi Ngoạ Long, nhưng không có những trò giải trí khác, cũng khó có thể giữ chân du khách ở lại lâu hơn. Nằm ở nơi tiếp giáp giữa khu hành chính thủ đô và thành phố kinh tế lớn, trấn Cốc Hợp lại giống như một nơi ẩn cư; kinh tế, giao thông, văn hoá không có thứ nào phát triển, vô cùng hiếm thấy. Mấy người vì tò mò mà tới thăm viện bảo tàng công nghệ cao xong, lòng hiếu kỳ được thoả mãn, nên cơ bản sẽ khó quay lại, cho dù có tới cũng chỉ vì viện bảo tàng được áp dụng “công nghệ kỹ thuật” mới. Mà lòng người đầy hiếu kỳ tò mò, trong quần chúng nhân dân rộng lớn, cũng chỉ như muối bỏ biển. Sau khi nhiệt độ thảo luận trên mạng giảm xuống, du khách đến tham quan viện bảo tàng ít đi rất nhiều, nhưng như vậy càng phù hợp với xu hướng hơn. Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu quan sát khu trưng bày hai ngày, phát hiện người đến tham quan phần lớn là phần tử trí thức được nhận sự giáo dục cao cấp, những người này là thật sự thích văn hoá thượng cổ cùng truyền thuyết thần thoại, thậm chí còn có nghiên cứu phần nào. Chứ không phải giống đa số người tới cuối tuần chỉ đến để xem cái mới lạ, nhìn xem tiêu bản của viện bảo tàng có hấp dẫn hay không. Phòng trưng bày của viện bảo tàng vì sao lại sắp xếp như vậy, có gì đáng nói, mỗi loại kỳ hoa dị thảo, chim thú quý lạ có chuyện riêng gì, có tác dụng gì, nghi thức hiến tế thần linh của người dân cổ đại cần chú ý gì, những thứ này đối với những người tới chỉ vì tìm kiếm cái lạ không hề quan trọng. Mà một viện bảo tàng nổi tiếng xuất sắc không thể chỉ dựa vào việc tìm kiếm thú lạ để hấp dẫn du khách, hoạt động lâu dài dựa vào mánh lới như vậy, sẽ không thể trụ nổi. “Sợ lỗ vốn, vậy chúng ta tăng giá đi.” Bạch Trạch không để tâm nói. Trương Sơn liếc Bạch Trạch nói: “Vé vào cửa Vĩnh An cố cung, mùa thịnh vượng mới chỉ 60 đồng, lấy tình huống hiện giờ của viện bảo tàng chúng ta, 20 đồng cũng chưa chắc đã có người tới, lại còn tăng giá sẽ không có khách luôn. Dù là mức độ nổi tiếng, vấn đề văn hoá, hay phương tiện giao thông và tiện ích xung quanh, chúng ta có gì so được với cố cung Vĩnh An?!” Bạch Trạch: “Chúng ta có yêu quái, cố cung có không?” Trương Sơn: “Nhưng nhân loại cũng không biết các ngươi là yêu quái, người bỏ tiền tham quan không biết thì xem như không có.” Bạch Trạch: “… Chúng ta còn có vị thần tối cao nữa nè, không phải hoàng đế của nhân loại các ngươi hay bảo mình là ‘thiên tử’ sao, tuy rằng chỉ có mình bọn họ tình nguyện, nhưng nếu tính ra, hoàng đế nhân loại các ngươi đều là con trai của Viện trưởng.” Trương Sơn: “Mời xem lại câu trên của tôi.” Bạch Trạch: “… Cái tên nhân viên tạm thời nhà mi, ta phát hiện gần đây mi càng ngày càng kiêu ngạo!” Trương Sơn lập tức trốn ra sau Lăng Mục Du, nói với Bạch Trạch: “Mới nói mấy câu đã dùng bạo lực, không phải hành vi của quân tử.” Bạch Trạch: “Ta không phải người, không cần làm quân tử.” “……” Câu này nghe đúng là rất thiếu đánh, “Vậy ngươi là cát thú, sao có thể một lời không hợp đã động thủ.” “Hừ hừ, cát thú đúng không.” Bạch Trạch quơ móng vuốt, “Thao Thiết, lên.” Thao Thiết đang cắn hạt dưa xem phim truyền hình cẩu huyết rất không vui, buông hạt dưa ra, không đi bắt nạt nhân viên tạm thời, mà là giận dỗi Bạch Trạch: “Con thú ngu ngốc, ngươi dùng giọng điệu ‘đóng cửa, thả chó’ nói chuyện với bản tôn, muốn bị đánh hả?” “Bổ não quá mức là bệnh, phải trị.” Bạch Trạch vươn móng vuốt, gương mặt sư tử sinh động biểu lộ cảm xúc khinh bỉ. Bị cát thú khiêu khích,  hung thú sao có thể nhịn, phải đánh một trận. Đào Ngột và Cùng Kỳ thừa dịp Thao Thiết đang đánh nhau, lấy hạt dưa của nó chia đôi hết. Động tĩnh do Bạch Trạch và Thao Thiết đánh nhau không hề ảnh hưởng tới Lăng Mục Du, hoặc phải nói là cậu đã rất quen với mấy âm thanh kì lạ này rồi, chỉ xem như âm thanh bối cảnh lúc tăng ca, bàn tay không ngừng viết lên vở những thiếu sót hiện giờ của viện bảo tàng mà cậu có thể nghĩ ra. Đan Tiêu ngồi cạnh cậu, nhìn cậu viết không ngừng, chỉ mới một lát trên giấy đã đầy một, hai, ba, bốn…. Chờ khi cậu dừng bút, hắn mới hỏi: “Viện bảo tàng của chúng ta có nhiều vấn đề như thế hả?” “Mới mà, nhiều vấn đề là bình thường thôi.” Lăng Mục Du cười hói: “Phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, dốc hết khả năng, cố gắng hoàn mỹ.” Đan Tiêu tinh tế nhìn gương mặt tươi cười của Lăng Mục Du, phát hiện cậu đã không còn uể oải như ngày trước, đối với tình trạng kinh doanh tệ hại của viện bảo tàng thật sự đã tâm bình khí hoà, còn yên tâm không ít. Sau hôm thứ hai đóng cửa tu chính, khi mở cửa lần thứ hai vào thứ ba, lưu lượng khách của viện bảo tàng giảm mạnh, cho dù là quản lý viên, nhân viên tạm thời hay là nhóm yêu quái đều hơi chán nản, cho dù Lăng Mục Du đã dự phòng trước cho mọi người, lặp lại ba mươi lần câu nói “thời gian đi làm sẽ có rất ít du khách”, nhưng dù sao cũng đã trải qua một chủ nhật phồn vinh, so sánh ra, sự chênh lệch lớn y như lòng sông với mặt biển vậy. Chỉ mỗi Viện trưởng tâm tính cực tốt, không hề quan tâm du khách nhiều hay ít, có thể nói là rất có Phật tính. Lãnh đạo không có chí tiến thủ, quản lý có thể làm gì giờ, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn chăm chú, cho dù được hắn xoa đầu cũng không bỏ qua. Lấy lại sĩ khí, phân tích vấn đề, bắt đầu giải quyết. Dù sao thứ cậu muốn chính là trở thành quản lý của viện bảo tàng đứng đầu thế giới. “Có vấn đề gì, nói ra cho mọi người cùng nghe xem.” Đan Tiêu nói, vỗ vỗ đầu Lăng Mục Du, thế còn chưa đủ, vỗ xong còn muốn xoa xoa tóc cậu. Hắn vẫn thích quản lý tinh thần phấn chấn năng động thế này hơn. Tắt TV, mấy yêu quái ăn quà vặt xem phim bị Viện trưởng gọi tới, vây quanh quản lý nghe “báo cáo phân tích những vấn đề trong hoạt động của viện bảo tàng”. Lăng Mục Du mở vở đặt trên đùi, ngả vào ghế lười, trên mặt vẫn giữ biểu cảm, nghiêm túc, nói với nhóm thần yêu nhân: “Đầu tiên, chúng ta không nhắc tới vấn đề phần cứng như vị trí địa lí hay phương tiện giao thông, mấy vấn đề này tuy là vấn đề lớn, nhưng không phải vấn đề hàng đầu chúng ta cần giải quyết bây giờ.” “Nhưng bỏ qua mấy vấn đề này, ta cảm thấy chúng ta làm gì còn vấn đề gì nữa.” Phu Chư trước giờ luôn tự hào về viện bảo tàng xen mồm nói. “Câm miệng, loại thái độ này của ngươi chính là vấn đề lớn nhất.” Thao Thiết nhân cơ hội cho Phu Chư một móng vuốt, ai bảo mấy bữa trước nó dám cáo trạng trước mặt Viện trưởng. Bị đánh, Phu Chư sao có thể nhịn, lập tức đạp trả một cái, “Ta thấy thái độ của ngươi mới là có vấn đề, để ngươi làm người hướng dẫn, cả quá trình đều mang vẻ mặt hung dữ, còn nói hươu nói vượn.” Thao Thiết và Phu Chư một giây đánh thành một cục, quản lý mặt không biểu cảm, siết chặt tay, phải nhịn, nhịn cái gì mà nhịn ———— “Dừng lại hết cho ông! Ai còn đánh nhau trong lúc họp, trừ một tháng đồ ăn vặt!!!” Thao Thiết cùng Phu Chư đờ người, lập tức tản ra, tên nào tên nấy ngoan ngoãn ngồi yên. Bên kia, Phì Di xà lén lút muốn quật chân Phì Di điểu cũng yên lặng ngừng lại. Nhưng động tác nhỏ này lại bị Lăng Mục Du thấy được, hung hăng liếc mắt nhìn Phì Di xà một cái. Mỗi lần mở họp với các yêu quái chính là như vậy, nói không được hai câu đã bắt đầu cãi nhau, sau đó liền tạo kết giới đánh nhau. Lăng ca cảm thấy mệt lòng quá, không muốn yêu thương gì nữa. “Đầu tiên chúng ta nói tới những vấn đề cần giải quyết gấp.” Lăng Mục Du lại cầm vở lên, tiếp tục mở họp: “Thứ nhất, không có sự nổi tiếng, không có sự công nhận. Thứ hai, thiếu nhân viên, trình độ chuyên nghiệp quá thấp.” Bạch Trạch giơ móng vuốt lên tiếng, “Điều thứ nhất ta không rõ, nhưng điều thứ hai, chúng ta có nhiều yêu quái như vậy, sao lại không đủ nhân viên?” Phu Chư cũng nói: “Vì sao lại nói trình độ chuyên nghiệp quá thấp, chẳng lẽ còn có người hiểu biết về yêu quái thời kỳ thượng cổ hơn chúng ta sao?” “Chờ khi các phòng trưng bày khác trang hoàng xong, các ngươi cũng đi làm vật triển lãm. Đến lúc đó, ai bán vé, ai kiểm vé, ai sẽ dẫn đường cho du khách, ai tới giảng giải?” Lăng Mục Du liên tục đặt câu hỏi, cậu dừng một chút, lại nói tiếp: “Huống hồ tôi nói trình độ chuyên nghiệp quá thấp, không phải nói đến sự hiểu biết về thời kỳ thượng cổ, mà là nói tới trình độ chuyên nghiệp khi làm việc ở viện bảo tàng.” Vẻ mặt các yêu quái ngây ngô. “Cứ lấy Thao Thiết làm ví dụ đi.” Lăng Mục Du chỉ tay, “Làm người hướng dẫn,  lại không có một hướng dẫn có hệ thống nào giúp du khách hiểu biết về bối cảnh và văn hoá của vật triển lãm, còn cà khịa đồng nghiệp từ đầu đến đuôi, thái độ thì hung hăng, từ khi bắt đầu làm việc, trên mặt đã dán mấy chữ ‘ông đây rất dữ, đừng có chọc’, khiến những du khách thật sự muốn tìm hiểu về văn hoá lịch sử vật triển lãm của viện bảo tàng bị doạ chạy. Đây là một biểu hiện cực kì không chuyên nghiệp.” Ánh mắt đám yêu quái đồng loạt chĩa về phía Thao Thiết, nhất là mấy con yêu bị sỉ vả thê thảm mấy bữa nay. Thao Thiết giơ móng vuốt chỉ vào mình, nửa ngày mới ấm ức ói ra một câu: “Trên mặt ta không có chữ!” “Ha ha ha ha ha…” Nhóm yêu đồng loạt cười phá lên đến lăn lộn. Đáy mắt Đan Tiêu cũng tràn đầy ý cười, Lăng Mục Du thì hết nghiêm túc nổi, vừa cười vừa đập lên ghế, Trương Sơn còn cười đến chảy cả nước mắt. Cái mặt tổng tài bá đạo của Thao Thiết đỏ bừng hết lên, quả thật không còn gì uất ức hơn nữa, nắm móng vuốt không muốn nói chuyện. “Được rồi, chúng ta tiếp tục nói.” Lăng Mục Du vừa cười vừa nói, “Cho nên, hiện giờ chúng ta cần bắt đầu từng bước thông báo tuyển dụng và bồi dưỡng nhân viên, để làm nền tảng cho những công việc sau này.” Nói đến chuyện thông báo tuyển dụng, Bạch Trạch làm giám đốc nhân sự do Viện trưởng đề cử, lúc này không thể im lặng được, “Nhưng chúng ta tuyển người vào, không có tiền để trả tiền lương.” Lăng Mục Du: “Viện bảo tàng cũng có thu nhập mà, có thu nhập thì sẽ có tiền trả tiền lương.” Cửu Vĩ Hồ: “Thu nhập của viện bảo tàng không phải dùng để mua đồ ăn vặt cho chúng ta sao? Vì sao lại muốn chia cho nhân loại?” Lăng Mục Du: “Ai nói!” Chỉ biết mỗi ăn!!! Lộc Thục: “Bọn ta bị nhân loại tham quan, cũng là nhân viên của viện bảo tàng, bọn ta cũng muốn có tiền lương!” Lăng Mục Du: “…” Sao ở cái chuyện ăn uống, mấy tên yêu quái này lại linh động như vậy?! Phượng Hoàng: “Ta không thích sự có mặt của những nhân loại khác, rất khó chịu.” Lăng Mục Du: “…” Là không thể thoải mái ăn chocolate chip thì có! Chúng yêu: “Tiểu Ngư, có thể đừng tuyển nhân viên được không?” Lăng Mục Du: “….” Quản lý chết rồi, vui lòng ra cửa rẽ trái, cảm ơn. Đan Tiêu thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cậu, cảm thấy buồn cười, chọc chọc mặt cậu, an ủi nói: “Nếu thông báo tuyển dụng sẽ có rất nhiều nhân loại bình thường tới viện bảo tàng, chúng nó xác thực sẽ cảm thấy không thoải mái, dù sao cũng đã ẩn cư nhiều năm rồi, thẹn thùng chút cũng là chuyện thường.” “Thẹn thùng?” Tuy rằng nam thần rất đẹp, nhưng cũng không thể làm quản lý thừa nhận*, “Cái viện bảo tàng chuyên đi bắt nạt nhà các ngươi mà gọi là thẹn thùng hả?” (*) Từ gốc: 买账 (mại trướng): thừa nhận hoặc chịu thua trước sức mạnh của người khác Nhóm yêu quái nhất loạt cúi đầu ra vẻ ngại ngùng. Lăng Mục Du: “Nếu không phải năng lực thừa nhận của tôi mạnh, lúc trước dã bị mấy người hù chết.” Trương Sơn nghe mà giật mình, thì ra Lăng ca cũng từng bị mấy yêu quái bắt nạt, nhất thời cậu cảm thấy trong lòng cân bằng hẳn. Nghĩ đi nghĩ lại, không thể thông báo tuyển dụng nhân loại bình thường, vậy…. “Chúng ta có thể thông báo tuyển các tu sĩ từ các gia tộc, môn phái tới làm công!” Nhóm thần yêu nhân đồng thời nhìn về phía Trương Sơn, có người còn trực tiếp túm tay Trương Sơn, hỏi: “Xin chỉ giáo?” “Ặc…” Trương Sơn bị mọi người nhìn đến nỗi vô cùng xấu hổ, “Ý là, giống như ta vậy, làm nhân viên tạm thời, không trả lương, ban ngày nghiêm túc đi tiếp đãi du khách, đến tối thì cho phép bọn họ tu luyện ở lâm viên phía trước, bọn họ hẳn là….” Nhân viên tạm thời chưa nói hết đã ngậm miệng, bởi vì ánh mắt của mấy yêu quái rất khủng bố. Thao Thiết: “Vẫn là nhân loại biết cách hành hạ nhân loại nhất.” Đào Ngột: “Trong mấy vạn năm, nhân loại tự giết hại lẫn nhau còn nhiều hơn số người chúng ta ăn.” Cùng Kỳ: “Hung thú chúng ta không ăn đồng loại, nhưng ta từng thấy nhân loại đổi con mà ăn.” Những lời này thật sự làm Trương Sơn phun tào đầy bụng, mi lại còn muốn ăn đồng loại, mi tìm được con Cùng Kỳ thứ hai trong trời đất này hả! “Không nhận tu sĩ.” Hàm Dương, Phì Di điểu, Loại, Sổ Tư cùng kêu lên phản đối: “Ta rất ghét tu sĩ.” Cổ Điêu cười khà khà: “Bởi vì bọn nó đều từng chịu thiệt trong tay tu sĩ.” Trương Sơn vẻ mặt đau răng, nói: “Người và yêu sinh sản khác biệt đúng không? Tu sĩ của môn phái nào lại khát khao như vậy, ngay cả yêu cũng không buông tha?” Cổ Điêu: “…” Hàm Dương, Phì Di điểu, Loại, Sổ Tư: “….” “Chúng ta là bị tu sĩ cắt thịt, trong đầu tên nhân viên tạm thời nhà mi toàn phế thải hả?!!!!!” Hàm Dương, Phì Di điểu, Loại, Sổ Tư cùng xông lên đập nhân viên tạm thời, nhân viên tạm thời chạy trối chết, Phì Di xà nhân cơ hội đi đánh Phì Di điểu, Thao Thiết và Phu Chư thấy thế cũng tiếp tục trận đánh chưa xong vừa rồi. Hiện trường cuộc họp nghiêm túc liền trở nên hỗn loạn, Lăng Mục Du ôm bút kí ngồi trên sô pha, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. —————— Ông đây đến cùng đã tạo nghiệt gì mới có thể nhận lời mời đến làm quản lý cái viện bảo tàng dở hơi này chứ! Đan Tiêu ngồi xuống sô pha cùng cậu, nói: “Không nhận tu sĩ, chúng ta có thể tìm vài tiểu yêu có thể biến hình đến làm công, tiểu yêu đơn thuần, so với tu sĩ dễ chỉ huy hơn.” “Thật sao?” Lăng Mục Du lập tức đầy máu sống lại. “Đương nhiên là thật.” Đan Tiêu nói, “Núi Ngoạ Long có vài tiểu yêu, chỉ là không dám tới gần viện bảo tàng.” Lăng Mục Du ngồi dậy, cầm tay Đan Tiêu, cảm động đến rơi nước mắt: “Không có anh, tôi phải làm sao bây giờ ~~~~~” Đan Tiêu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm tay mình, cầm ngược lại, kéo người cùng nằm lên sô pha lười, “Tôi là Viện trưởng của cậu, tôi nói rồi, cậu có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói với tôi.” “Nhưng không nhất định sẽ thoả mãn, đúng không!” Lăng Mục Du nhớ tới mấy lời Viện trưởng đã nói hôm cậu nhận chức. Đan Tiêu nói: “Là sẽ cố gắng thoả mãn. Nếu cậu cảm động, muốn báo đáp tôi, có thể làm món cá xắt sợi xào cay* đã làm tuần trước cho tôi ăn.” (*) Tên gốc: 香辣鱼丝 “…..Không! Hề! Cảm! Động!” Lăng Mục Du rút tay về, cầm lấy một bịch cá khô nhỏ bóc ra, hung hăng gặm một miếng. Giây tiếp theo, bịch cá khô nhỏ đã nằm trong tay Viện trưởng đại nhân. Lăng Mục Du: “……” Có linh lực, có sức mạnh, giỏi lắm! ———————————— Chú thích: Phu Chư (夫諸): là một trong những thần thú trong thần thoại Trung Quốc, bề ngoài giống như hươu trắng, có bốn sừng, tính hiền lành, thích chơi đùa, khi xuất hiện sẽ mang đến lũ lụt. Loại (类): Loại còn được gọi là Lệnh Hồ, dáng vẻ giống mèo rừng, đầu có lông dài, là một loài kỳ thú lưỡng tính. Trong 《Bản Thảo Thập Di》 có câu miêu tả Loại: “Linh miêu sống ở sơn cốc Nam Hải, hình dáng như con mèo rừng, tự làm tẫn mẫu.”, miêu tả trong 《Dị Vật Chí》 thì lại ngắn gọn hơn nhiều: “Linh miêu nhất thể, tự làm âm dương.” Truyền thuyết Vân Nam có loài linh thú này, cổ nhân gọi là “Hương Mao”, người ăn qua thịt Loại sẽ không còn lòng ganh tỵ nữa. Sổ Tư (数斯): Sổ Tư là một loài kỳ điểu, dáng vẻ giống chim cú, nhưng lại có một đôi chân người. Truyền thuyết kể rằng Sổ Tư có hiệu quả chữa bệnh cực mạnh đối với thân thể người, ăn thịt của Sổ Tư có thể trị bệnh động kinh hoặc bệnh động kinh ở trẻ em. 《Sự Vật Cám Châu》 miêu tả: “Sổ Tư như chim trĩ, chân người.” Cổ Điêu (蛊雕): Cổ Điêu còn được gọi là Soán Điêu, là một loài quái thú như chim mà không phải chim. Dáng vẻ của nó giống chim đại bàng, trên đầu có sừng. Kêu lên giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Còn có lời kể khác Cổ Điêu có cơ thể của con báo, trên đầu có một cái sừng. 《Đồ Tán》 của Quách Phác miêu tả Cổ Điêu là “Soán Điêu có sừng, tiếng như trẻ khóc”.