Viện bảo tàng sơn hải
Chương 27
Editor: Nhím
Beta: Molla
———————–
Một nhân loại bình thường mà lại hung tàn như thế, há mồm là ăn thịt người, ngậm miệng đòi làm bánh bao nhân thịt người, rốt cuộc là thứ gì đã cho cậu dũng khí thế?
Lăng Mục Du: đương nhiên là dũng khí do trời cao ban tặng.
Tại thời điểm viện bảo tàng đang rối ren thế này, đám người này lại dám đến gây sự khiêu khích, nếu quậy đến mức đánh nhau, viện bảo tàng vừa mới có chút nhân khí không phải sẽ làm mất lòng khách tham quan sao?
Viên quản lý sẽ để loại chuyện này xảy ra sao?
Đương nhiên là không!
Chưa kể mấy tên này còn dám bắt nạt Trương Sơn.
Ông bố thủ phú (*) của người ta hơn một tháng nay đưa tặng viện bảo tàng bao nhiêu là đồ, viện bảo tàng cũng nên có qua có lại chăm sóc con ông ấy. Lại nói Trương Sơn chính là người một nhà, các yêu quái bênh vực người mình, chẳng lẽ Lăng ca lại không bênh vực người mình ư?
(*)Thủ phú (首富) = người giàu có nhất
Lăng ca ghét nhất chính là cái loại người bản lĩnh nhỏ xíu mà tự cho mình rất giỏi này, Lăng Giác chính là loại này.
Gặp một tên ghét một tên!
Đám người Đan Tuấn Kiệt đều là tu sĩ, liếc mắt cái đã nhìn thấu người nói chuyện hung tàn trong quầy bán quà vặt là một nhân loại bình thường, nhưng cái người tóc vàng nhạt đang ăn chuối sấy sau lưng nhân loại bình thường kia, bọn họ lại nhìn không thấu tu vi của hắn, bị uy áp hắn tỏa ra doạ đến nhũn chân, run bần bật.
“Đúng rồi,” Nhân loại bình thường lại hỏi: “Mấy người tới tham quan viện bảo tàng?”
Đám người Đan Tuấn Kiệt ra sức gật đầu.
“Mua vé chưa?”
“Vẫn, vẫn chưa, đang định đi mua…”
“Mua ở chỗ tôi là được, hai ngàn một vé, thanh toán tiền mặt hay quẹt thẻ?”
“… Hai ngàn?! Anh là ăn cướp à?!”
“Đây là cái giá của việc mấy người sỉ nhục nhân viên công tác của viện bảo tàng, không phục? Vậy hai vạn một vé, khỏi mặc cả, không giảm giá, cảm ơn.”
Đan Tuấn Kiệt lớn tiếng nói: “Ngươi muốn tiền tới điên rồi hả!”
Lăng Mục Du cười nhạo một tiếng, lười phải nói nhiều với loại người này, bây giờ đang bận muốn chết, Lăng ca không rảnh phản ứng với mấy tên tu sĩ ngu xuẩn, “Thao Thiết, còn không mau ăn đi, định giữ người lại làm thịt khô ăn Tết à?”
Hai chữ “Thao Thiết” vừa nói ra, đám người Đan Tuấn Kiệt nhất thời kinh hãi, bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ cái người ăn chuối sấy nhìn không thấy tu vi mà bọn họ tưởng rằng là tu sĩ cấp cao, ấy vậy mà lại là hung thú Thao Thiết.
Hai nữ tu sĩ đến cùng Đan Tuấn Kiệt sợ tới tái mặt ngay tại chỗ, nước mắt chực chờ chảy ra.
“Ngươi, ngươi đừng có doạ ta, hiện tại không cho phép yêu quái ăn thịt người,” Đan Tuấn Kiệt cố chống mặt mũi nói, “Ăn thịt người, Đan Tiêu tôn thần sẽ không buông tha các ngươi.”
Trương Sơn nghe gã nói vậy, tức giận trong lòng liền giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, chửi cũng chửi xong rồi, lại thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của Đan Tuấn Kiệt, hắn thậm chí còn muốn cười lớn.
“Ha ha ha.” Quản lý viên đã thay hắn bật cười, còn châm biếm nói: “Anh bị ngốc hả, hiện giờ anh đang đứng trên địa bàn của viện bảo tàng Sơn Hải bọn tôi, sỉ nhục công nhân viện bảo tàng bọn tôi, anh thử đi hỏi viện trưởng xem, xem hắn có mặc kệ anh không.”
Thao Thiết lộ ra một nụ cười hung tà tàn ác, nói: “Bọn này còn chưa đi tìm các ngươi đâu, các ngươi thế mà lại tự đưa mình tới cửa, không tồi, xem ở phân thượng tự giác chịu chết của các ngươi, ta sẽ bắt đầu ăn các ngươi.”
“Hu hu….” Hai nữ tu sĩ bị Thao Thiết doạ đến phát khóc.
Hai cô chẳng qua chỉ tu luyện hơn mười, hai mươi năm, đối phó với tiểu yêu còn được, đối mặt với thượng cổ yêu thú có khác gì đồ ăn tự đưa tới, các cô không muốn chết!
“Trương Sơn, ta biết ta không nên cười nhạo ngươi, ta xin lỗi ngươi…. Hu hu…. Ngươi đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân được chứ….” Một nữ tu sĩ trong đó hẳn thông minh hơn một chút, hiểu được mấu chốt sự việc nằm ở đâu, cực kì biết tiến lùi, nói xin lỗi.
Những người khác cũng mau chóng xin lỗi với Trương Sơn.
Trương Sơn bày ra dáng vẻ đạo mạo, nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cớ gì làm thế.”
Lăng Mục Du nhìn hắn, không nói gì.
Giả bộ đến mức này… Cậu cho 99 điểm, còn lại 1 điểm là sợ Trương ca kiêu ngạo quá.
“Này, rốt cuộc mấy người có mua hay không? Không mua làm phiền né ra chút.” Có du khách muốn mua nước uống, lại bị đám Đan Tuấn Kiệt cản trở, cản trở cũng thôi đi, lại còn mãi không chịu rời đi, cuối cùng hắn không nhịn được nữa mới nhắc nhở tránh đường.
Những du khách khác lập tức đối với hành vi chặn đường vô đạo đức của đám người Đan Tuấn Kiệt buông lời khiển trách 360 độ không chừa góc nào.
Đám người Đan Tuấn Kiệt bị nói đến mặt mũi lúc trắng lúc xanh, cuối cùng xám xịt xuống núi, cũng không dám đi vào viện bảo tàng, đi vào không phải làm đồ ăn cho đám hung thú sao.
Lăng Mục Du nhìn đám người kia bỏ đi, vứt cho Thao Thiết một ánh mắt ra hiệu, người sau ngầm hiểu, vào viện bảo tàng tìm vài người giúp đỡ, người trước lại mỉm cười quay về chỗ bán vé, cùng Bạch Trạch bán vé vào cửa.
Bởi vì trên núi không có chỗ đậu xe, đám Đan Tuấn Kiệt phải dừng xe ở bãi đất trống dưới chân núi, hiện giờ chỉ có thể đi bộ xuống núi trước. Đám người tâm cao khí ngạo bọn họ chưa từng phải trải qua thời khắc chật vật thế này, đương nhiên sẽ nổi giận trong lòng, trên đường vừa đi vừa hùng hổ.
“A… Trương Sơn thế mà ôm được cái chân to, thứ không tiền đồ.”
“Tên người thường kia, lần sau đừng để ta gặp hắn, bằng không gặp một lần đánh một lần.”
“Đừng có mạnh miệng, sao vừa rồi ngươi không đánh hắn, mặc kệ hắn kiêu ngạo.”
“Vừa rồi không nên buông tha hắn, ta cũng không tin, tôn thần thật sự sẽ thả yêu quái ra ăn thịt người, Uỷ ban quản lý Tu chân đã đạt thành hiệp nghị với hắn, hắn quản thúc mấy yêu quái thượng cổ này, Uỷ ban quản lý Tu chân sẽ định kỳ tiếp tế cho viện bảo tàng.”
“Vậy ngươi đừng có sợ! Lên đi! Cứng rắn trước mặt Thao Thiết ấy!”
“Thao Thiết cũng chỉ có bề ngoài hung ác mà thôi, không chừng là miệng cọp gan thỏ đó.”
“Ha ha ha ha… Cái đầu tóc vàng nhạt khác người kia đúng là biết làm, cùng cosplay…”
Mấy lời này còn chưa nói xong, một trận gió to thổi qua, người lên núi tham quan viện bảo tàng lập tức bị gió thổi mờ mắt, khi mở ra, tuy rằng cảm thấy nơi bằng phẳng thế này mà nổi gió rất kì lạ, nhưng cũng không truy đuổi đến cùng, chỉ cho là gió núi.
Không ai phát hiện ra trên sơn đạo trong nháy mắt thiếu mất mười người xuống núi.
….
Ngày thứ hai khai trương viện bảo tàng Sơn Hải, khách tham quan đông hơn ngày đầu rất nhiều, lượng du khách có thể sánh với mắc cửi, tuy không bằng viện bảo tàng cố cung Vĩnh An trong thành phố, nhưng so với các viện bảo tàng không phổ biến như viện bảo tàng Địa Chất thì tốt hơn hẳn.
Viện bảo tàng “công nghệ cao” còn rất hấp dẫn với mọi người, tuy các du khách đều biết đó đều là tiêu bản máy móc, nhưng vì tiêu bản này làm rất giống, hơn nữa bố cục phòng trưng bày sông núi tương liên, cây cối xanh tươi tràn đầy sức sống, các du khách như được đặt mình vào thế giới thượng cổ chân thật, khiến mọi người có cảm giác mấy tiêu bản đó là thượng cổ dị thú còn sống sờ sờ.
Nhất là quầy dưới chân núi, rất nhiều người vây quanh ở đây khiến lối đi đông nghẹt, chờ xem Chu Điểu (1) té xuống.
“Sao con chim này vẫn chưa té nhỉ? Tui xem video, thấy nó té một cái thật mắc cười, cố ý tới xem hiện trường bản té ngã nè.”
“Hôm nay tui sẽ chờ ở đây, xem nó té ngã, dùng tay đi đường ha ha, không ngã mới kỳ quái.”
Chu Điểu: “…”
Bổn yêu mới không té ngã!!!! Nhân loại ngu xuẩn các ngươi đừng có mà quá phận!!! Bổn yêu chính là đại yêu xuất hiện ở đâu, nơi đó sẽ có rất nhiều người bị lưu đày, đừng có mà khiêu khích bổn yêu!
Li Lực bên cạnh liếc mắt nhìn Chu Điểu một cái, trong lòng thầm khinh bỉ con chim tâm cơ này.
“Ý, mọi người nhìn đầu heo hên cạnh kia, béo như vậy lại mọc bốn cái móng gà, nhìn dáng vẻ như đi đường cũng không nổi ấy, có thể cũng té ngã hay không?”
“Ta cảm thấy nếu nó té ngã, không chừng sẽ lăn từ trên núi xuống.”
“Vì sao?”
“Vì tròn quá đó a ha ha ha….”
“Ha ha ha ha….”
Li Lực(2): “…”
Nhân loại thật phiền phức!!!!
Bị quản lý viên hạ lệnh cấm hành vi cố ý té ngã, các yêu quái mới không ngu như vậy, bị trừ đồ ăn chúng nó tìm ai kêu oan đây?!
Cho nên các du khách ngồi canh ở viện bảo tàng cả ngày cũng không canh được Chu Điểu hay cái tiêu bản máy móc nào té ngã lần thứ hai.
Nhưng các du khách cũng không hề thất vọng, ngược lại càng thêm kinh ngạc trước tiêu bản “công nghệ cao” của viện bảo tàng.
Đúng là sinh động như thật, từ lông tóc lân giáp của tiêu bản đều mang theo ánh sáng, không hề giống mô phỏng lại vật chết chút nào.
Còn có du khách tay tiện không tố chất, thấy Phượng Hoàng ở gần chân núi, muốn nhân cơ hội nhổ lông đuôi của nó, lại bị hướng dẫn viên tóc vàng nhạt không biết từ đâu chạy ra giữ tay lại.
Thao Thiết sức lớn, một móng vuốt đập xuống có thể đập vỡ cửa thành, chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay, cũng khiến tên du khách đau đến tái mặt.
“Ngươi làm gì! Buông tay, viện bảo tàng các người đối đãi với du khách như vậy sao! Tôi muốn báo cáo các người!” Du khách tay tiện lớn tiếng nói.
Du khách xung quanh không rõ đã xảy ra chuyện gì, đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Thao Thiết cười lạnh: “Nếu không bắt được ngươi, ngươi liền nhổ lông đuôi Phượng Hoàng nhà bọn ta, báo cáo? Hừ….”
Nhổ lông đuôi tiêu bản viện bảo tàng của người ta?
ĐM, người này sao lại tự tiện như vậy!
Mấy du khách khách lập tức nổi giận, anh một câu tôi một câu khiển trách du khách tay tiện đủ điều.
Người tay tiện kia đỏ bừng mặt, cũng không biết là đang tức giận hay xấu hổ.
“Không thấy nhắc nhở, ‘tham quan văn minh, phá hư đồ đạc trong viện bào tàng phải bồi thường gấp trăm lần’ sao!” Thao Thiết hất tay người này ra, “Lần sau để ta nhìn thấy nữa, sẽ cho ngươi giáo huấn cả đời khó quên.”
Hắn chật vật rời khỏi viện bảo tàng, khi xuống núi miệng còn không sạch sẽ mắng: “Cái viện bảo tàng nát, sau này có mời ông đến ông cũng không thèm đến, tiêu bản xấu muốn chết, thực sự cho rằng ông đây hiếm lạ cái lông con chim giả kia sao. Còn có cái thằng trẻ trâu kia, đừng để bố mày gặp lại nó, bằng không sẽ cho nó đẹp…”
“Ngươi muốn cho ai đẹp mặt?” Một giọng nói tinh tế hỏi.
Người nọ nói: “Đương nhiên là cái thằng hướng dẫn trẻ trâu trong viện bảo tàng.”
Nói xong gã liền cảm thấy có gì đó không đúng, xung quanh không hề có người khác, vậy ai đang nói chuyện với hắn?
“Ngươi đang tìm ta sao?” Âm thanh tinh tế kia lại nói: “Ta ở đằng sau ngươi.”
Người nọ quay đầu, đập vào mắt là một con cự lang màu xám cao hơn nửa người, nói là cự lang cũng không đúng, đầu con sói này màu hồng, mắt lại hệt như mắt chuột.
Cự lang nhếch môi, nói với gã: “Kinh hỉ không? Bất ngờ không?”
Người nọ: “…”
Bịch ——
Du khách tay tiện bị doạ cho ngất xỉu, ngã bịch xuống sơn đạo.
Cự lang ghét bỏ dùng móng vuốt lay lay người gã, khinh bỉ nói: “Chỉ vậy đã bị doạ, còn dám đi nhổ đuôi Phượng Hoàng.”
Tuy ghét bỏ muốn chết, nhưng lời Thao Thiết phân phó vẫn phải nghe, cự lang mở cái miệng rộng tha nhân loại lên, nhảy một cái biến mất trên sơn đạo.
Theo nó rời đi, sơn đạo vốn không bóng người, không khí vô hình như làn sóng lung lay một chút, chớp mắt lại biến thành dòng người đông như mắc cửi.
Trong một gian phòng tối nằm phía sau viện bảo tàng, Thao Thiết nhìn Yết Thư(3) đi vào, hỏi: “Bắt về rồi?”
Yết Thư cầm nhân loại trong tay quẳng xuống đất, nói: “Thao Thiết lão đại, ta làm việc ngươi còn không yên tâm sao.”
“Không bị nhân loại phát hiện chứ?” Thao Thiết hỏi.
“Mấy chuyện khác ta có thể làm không được, duy chỉ mỗi ảo thuật là nhất đẳng, bằng không trước kia ta dựa vào cái gì ăn thịt người.” Yết Thư kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Vậy thì được.” Thao Thiết mài móng vuốt, đối với mười một người nằm lung tung trên mặt đất cười dữ tợn.
Chọc vào người của viện bảo tàng Sơn Hải, nhất định phải quỳ xuống gọi ba ba!
———————
*Chú thích:
1. Chu (鴸鳥): Trên núi Cử Sơn có loài chim, dáng vẻ giống diều hâu, nhưng lại có tay người, tiếng kêu giống chim cút, tên nó là Chu 鴸, cái tên này cũng là bởi vì tiếng kêu của nó mà có, loài chim này xuất hiện ở huyện nào, thì nhân tài của huyện đó sẽ bị lưu vong.
2. Li Lực (狸力): Li Lực là một loài kỳ thú, dáng vẻ của nó giống như con heo, chân gà, kêu lên giống như tiếng chó sủa. 《Đồ Tán》 của Quách Phác có viết: “Li Lực Li Hồ, hoặc bay hoặc nằm. Là chỉ đất lành, có thể xây dựng kiến trúc. Lao dịch Trường Thành, cùng đậu đất Tần.” Li Lực tượng trưng cho công trình xây dựng phồn vinh, chỉ cần là nơi Li Lực xuất hiện, nhất định là đang xây dựng rầm rộ.
3. Yết thư (猲狙): Yết Thư là một loài quái thú tập hợp đặc điểm của ba loài động vật sói, chuột, heo thành một thể. Hình dáng nó như con sói, có cái đầu màu đỏ, mắt của con chuột, nhưng tiếng kêu lại giống như con heo. Yết Thư là một loài Hung thú, yêu thích ăn thịt người. 《Cổ Âm Lược》 có nói: “Có thú mày đỏ mắt chuột, tên là Yết Thư, cùng tên này không giống.”
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
24 chương
57 chương