Viện bảo tàng sơn hải
Chương 20
Editor: CtNguyet
Beta: Molla
————————————-
Ngay lúc này tại đồn Phong Thương, cảnh sát bị ba người nhà Lăng Chí Chuyên quậy đến sắp bùng nổ.
Bọn họ bảo trong nhà có đồ bị trộm, khi cảnh sát đến điều tra, quả thật trên mặt tường có dấu vết bị ngoại lực làm hư. Ba cái két sắt to đều bị đánh cắp từ khoảng trống đục trên tường, nhưng ở hiện trường lại không có dấu vết đẩy hay kéo, hoàn toàn sạch sẽ!
Mấy người nói có kỳ quái không, một vết tích cũng không có, điều này thật khiến người khác nghi ngờ nhà này có thật sự có két sắt không. Hơn nữa hiện nay mọi két sắt đều có chức năng tự báo động, tiếng cảnh báo to đến như vậy, nữ chủ nhân ở phòng ngủ chính không thể không nghe thấy, nếu nghe được sao không báo cảnh sát ngay mà phải chờ tới tận sáng hôm sau?
Dấu chân, dấu vân tay tại hiện trường cũng được cảnh sát thu thập lại.
Thật kỳ lạ, ngoại trừ ba người nhà bọn họ và bảo mẫu quét tước thì căn bản không có vân tay và dấu chân của người khác.
Xung quanh biệt thự đều có camera theo dõi.
Ha, cả đêm qua chả thấy có kẻ lạ mặt nào tìm cách đột nhập vào nhà.
Nếu không phải là báo động giả vậy chỉ có quỷ trộm két sắt của bọn họ!
“Lão Lý,” một nữ cảnh đi đến đứng đối diện vị cảnh sát trung niên: “Video theo dõi tứ hợp viện chúng tôi xem xong rồi, có khả năng hôm qua có người đi vào sau 7 giờ chiều, rồi không đi ra nữa.”
Lão Lý gật đầu với nữ cảnh sát, nói một câu vất vả rồi, sau đó truyền đạt lại với nhà ba người Lăng Chí Chuyên: “Đương nhiên là người các ngài nghi ngờ không ở trong diện bị tình nghi.”
“Làm gì có đứa trộm đồ nào mà tự mình đến chứ, chắc chắn có kẻ đứng sau sai khiến.” Lăng Giác lớn tiếng, hai tay đập mạnh lên mặt bàn.
Lão Lý cau mày, cố gắng kiên nhẫn với sự vô lý của Lăng Giác, khẩu khí không được tốt lắm, “Vậy mấy người nói xem, tại sao nhà mấy người đều có camera theo dõi mà không lưu được bất cứ hình ảnh nào của kẻ lạ đột nhập vào? Đừng nói với tôi là kẻ trộm biết tàng hình chứ?”
“Không chừng là ban ngày đi vào mai phục chờ đến tối gây án.” Lăng Giác nói: “Nhà chúng tôi ban ngày không có người.”
Lão Lý trợn trắng mắt, “Nhà các người ban ngày không có người, sao không chọn ban ngày để gây án mà nhất định chờ đến khuya? Tên đó có bị ngu không?”
Lăng Giác thẹn quá hóa giận, lên giọng: “Làm sao tôi biết được, nếu tôi biết thì cần đến cảnh sát mấy người làm cái đé* gì?! Kẻ tình nghi thì ông không hỏi lại đi hỏi người bị hại bọn tôi, bộ ông không coi pháp luật ra gì à?”
Lão Lý nhắm mắt lại, hít một hơi, áp xuống cơn tức của mình.
Nghe nói nhà này sau khi có công lớn, càng ngày càng không có phép tắc, tổ tiên tích đức nhiều như vậy cũng ngăn không nổi đám con cháu bất hiếu càng lụi bại.
Lăng Mục Du dẫn theo một thần năm yêu vào đồn, từ xa đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Lăng Giác, cậu cười nhạo một tiếng.
Hai gã cảnh sát đưa Lăng Mục Du đến bước một chân vào đồn, liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt có chút thông cảm.
Người bị hại cứ khăng khăng hoài nghi đối tượng, bọn họ đương nhiên sẽ điều tra quan hệ giữa hai bên, sau một lần tra, bọn họ phải cảm thán một câu: đúng là sống lâu thì cái mẹ gì cũng có thể thấy.
Cha mẹ nghi ngờ con ruột trộm đồ trong nhà, chậc chậc, việc này quá cẩu huyết rồi đi.
“Lăng Giác, giọng anh ngày càng lớn nha, có phải được đổ vỏ quá mức sung sướng, nên luyện giọng ngày càng to không?” Lăng Mục Du bước vào phòng thẩm vấn, mở miệng nhạo báng.
“Mày sắp chết đến nơi rồi còn khua môi múa mép.” Lăng Giác cười lạnh: “Mày ngày càng có tiền đồ, đến đồ trong nhà cũng trộm.”
Lăng Mục Du: “Chứng cứ đâu?”
Lăng Giác: “Ngoài mày ra còn có thể là ai?!”
“Người thường thường dùng miệng để ăn cơm.” Lăng Mục Du nói: “Cơ mà chiếu theo loại logic này của anh, tôi còn cho rằng anh bởi vì đổ vỏ mà lo lắng không nuôi nổi hài tử của lão bà mình, nên trộm đồ trong nhà đem bán. Dù gì cũng không cần chứng cứ không phải sao?”
“Mày con mẹ nó bớt bậy bạ đi,” Lăng Giác đập bàn một cái, “Lăng Mục Du tao nói cho mày biết, mau tự giác trả lại đồ đã trộm, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt.”
Lăng Mục Du trợn mắt liếc Lăng Giác một cái, quay đầu hỏi Lão Lý: “Chú cảnh sát, hắn nói thế có bị tính vào tội vu cáo hãm hại người khác không?”
Trán lão Lý nổi gân xanh, hét lớn một tiếng: “Tất cả câm miệng lại.”
Mọi người trong phòng điều tra tức khắc yên lặng như tờ, Lăng Mục Du kéo một cái ghế lại cho Đan Tiêu ngồi, chính mình buông lỏng hai tay đứng ở bên người Đan Tiêu, năm yêu xếp hàng phía sau hai người.
Lúc này mọi người mới chú ý trong phòng dư ra sáu người, Lão Lý nghi hoặc hỏi: “Các vị là?”
“Đây là lãnh đạo của tôi, phía sau là đồng nghiệp.” Lăng Mục Du giới thiệu: “Chúng tôi làm việc ở viện bảo tàng Sơn Hải tại Cốc Hợp trấn, phong cảnh quanh viện bảo tàng rất đẹp, đồ triển lãm phong phú, hoan nghênh chú cảnh sát đến viện bảo tàng tham quan.” Cậu nói, ý vị thâm trường mà nhìn Lăng Chí Chuyên, còn mỉm cười với đối phương.
Lăng Chí Chuyên không hiểu tại sao Lăng Mục Du lại làm hành động đó với mình, nhưng nụ cười kia làm ông cảm thấy như bị kim chích sau lưng, ngứa ngáy đứng ngồi không yên.
Lão Lý không còn lời nào để nói, nơi này không phải viện bảo tàng mà vẫn tích cực tuyên truyền như vậy, thật khiến ông muốn khen một câu: chuyên nghiệp.
“Lăng Mục Du tiên sinh, xin hỏi cả ngày hôm qua cậu ở đâu? Làm gì?”
“Sáng thì ở viện bảo tàng, giữa trưa lái xe tới thành phố, đến quảng trường vật liệu xây dựng mua đồ, sau đó đến Hoa An quảng trường vào siêu thị Hoa An rồi về nhà.”
“Sau đó không đi đâu hết?”
“Đương nhiên, nếu theo dõi sẽ thấy tôi chẳng đi đâu cả.”
Lăng Giác lớn tiếng cười nhạo: “Chứng minh mày không rời đi có ích gì? Mày sai người khác vào trộm cơ mà.”
Lăng Mục Du một lần nữa chất vấn: “Chứng cứ đâu?”
Lăng Giác nghẹn lại, nếu hắn có chứng cứ còn đứng đây hỏi làm cái khỉ gì.
Lúc này, nữ cảnh vừa mới đây lại tới nữa, nói: “Lão Lý, tôi đã xem xong video ngày hôm qua, xem xét cả buổi cũng không thấy có người lạ đến gần biệt thự.”
Lão Lý trầm mặc nhìn Lăng Chí Chuyên, người vốn đang chột dạ sợ hãi, lại bị nhìn như vậy, nhịn không được mà cúi đầu.
“Lăng tiên sinh, ngài lớn tuổi như vậy, hẳn là không cần tôi nói lại hậu quả của việc báo động giả đi?” Lão Lý trầm giọng nói: “Ngài đang lãng phí tài nguyên cảnh sát công cộng đấy.”
Lăng Giác lập tức lớn tiếng: “Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với ba tôi như vậy?!”
Lão Lý đã nhịn từ sáng đến giờ, trước mắt có khả năng sắp bùng phát, trừng đôi mắt, bão sắp nổi.
“Chú cảnh sát, báo động giả phải cảnh cáo rồi phạt tiền đúng không?” Lăng Mục Du sâu kín nói, đúng lúc đánh gãy cơn bão sắp nổi lên của lão Lý.
Lão Lý bình tĩnh lại, đem ghi chép sửa sang cho tốt rồi đứng lên nói với Lăng Mục Du: “Xin lỗi để mọi người phải đến đây một chuyến, ký tên là có thể rời đi.”
Lăng Mục Du cười cười, ký tên, liếc mắt nhìn ba người đang giận tái mặt, cùng một thần và năm yêu rời đi.
Khi năm con yêu đi, còn hướng về phía ba người Lăng Chí Chuyên cười một cái, một con lại một con không hề có ý tốt.
Lão Lý buồn bực vì một buổi sáng lãng phí thời gian,nói với Lăng Chí Chuyên: “Ba vị đừng đi vội, nộp phạt trước đã”.
Lăng Giác sầm mặt, oán hận trừng bóng dáng Lăng Mục Du.
Nộp tiền phạt còn bị giáo huấn xong, ba người mới từ đồn công an đi ra, Lăng Giác rốt cuộc nhịn không được oán giận nói: “Ba, mẹ, hai người rốt cuộc là làm sao thế? Két sắt trong nhà đâu? Có đúng là bị trộm đi không?”
Sáng sớm hắn đang nằm trên giường liền nhận được cuộc điện thoại liên tiếp của cha mẹ, vội vội vàng vàng trở về, bị ba cái động trên tường trong nhà dọa cho kinh sợ, không thốt ra được lời nào.
Nói thật, hắn cũng không dám tin chắc rằng ăn trộm nửa đêm đột nhập vào nhà đào ba cái két sắt đi, chưa kể ba cái két nặng thế nào, còn đục lỗ trên tường, nếu két sắt bị di chuyển sẽ báo động, thằng ăn trộm nào ngu mà đi trộm cái này?
Nhưng ba mẹ hắn một mực chắc chắn là tối hôm qua có trộm, ba hắn còn hoài nghi có quan hệ với Lăng Mục Du, lúc đó Lăng Giác còn tưởng cái gì nên lập tức báo cảnh sát!
Từ nhỏ đến lớn hắn cực kỳ ghét đứa em trai này, đặc biệt là sau khi lão gia tử mất.
Dựa vào cái gì mà những thứ tốt lão gia tử đều đưa cho em trai, còn hắn thì một chút cũng không có?
Sắc mặt Lăng Chí Chuyên cùng Khang Băng Khiết rất khó coi, đặc biệt là người trước, ông không dám nói năm con quái vật đột nhập vào nhà đem két sắt đi, lời này nói ra người khác sẽ cho rằng ông đang mê sảng.
“Ba, mẹ, mấy loại chuyện này về sau phải có chứng cứ.” Lăng Giác cũng phục ba mẹ mình, từ sáng đến giờ cứ như vậy, ánh mắt thì trốn tránh, nói chuyện chỉ dám nói nửa câu, cũng chả biết bọn họ đang kiêng kỵ cái gì, “Không có chứng cứ gì hết mà dám báo cảnh sát, chẳng lẽ hai người muốn vu tội sao?”
“Lắm chuyện, dám nói chuyện như thế với ba mẹ sao!” Lăng Chí Chuyên không kiên nhẫn quát lớn nhi tử.
“Tôi cảm thấy Lăng Giác cũng có lúc nói được tiếng người đấy”. Tiếng Lăng Mục Du bỗng nhiên vang lên ở sau ba người.
Cả ba vừa quay đầu lại, liền thấy Lăng Mục Du đem theo một đám người đầu tóc rực rỡ chậm rãi đi đến, trên mặt là biểu tình trào phúng.
“Mày đến đây làm gì? Mày muốn giết tao đúng không? Đồ tai tinh!” Khang Băng Khiết chửi ầm lên, khuôn mặt vốn sưng đỏ vặn vẹo thành bộ dạng đáng sợ.
Lăng Mục Du không thèm nhìn bà ta, trực tiếp xem người này như không tồn tại.
Các yêu quái nhịn không nổi, dám ở trước mặt chúng nó mắng Tiểu Ngư? Nhân loại này thật thiếu giáo huấn.
“Nhân loại, câm miệng của mi lại, nếu không ông đây sẽ khiến mi câm triệt để luôn.” Thao Thiết uy hiếp.
Giọng nói này!
Lăng Chí Chuyên và Khang Băng Khiết hoảng sợ lui về phía sau vài bước, đây chính là âm thanh của quái vật đêm qua!
“Mẹ nó, thứ nửa mùa như mày! Nói ít lại thôi!” Lăng Giác vô tri không sợ, quơ nắm tay muốn đi đánh nhau với kẻ nhà quê nửa mùa một thân vàng sắc sặc sỡ.
Lăng Chí Chuyên và Khang Băng Khiết phải đi qua giữ chặt tay gã, liều mạng nói chúng ta đi thôi.
Lăng Giác chỉ muốn phô trương thanh thế, cũng không phải thật sự đánh nhau, đối phương có bảy người, hắn một người mang hai người già yếu, thấy thế nào cũng đánh không lại, sau khi bị cha mẹ giữ chặt liền thuận thế tá pha hạ lư (*), uy hiếp Lăng Mục Du một câu: “Quản tốt chính mình, nếu không tao cho mày đẹp mặt.”
(*)Ý nghĩa: mượn điều kiện thuận lợi
Lăng Mục Du cười nhạo một tiếng, nói với Lăng Chí Chuyên: “Cha, có chuyện này tôi hy vọng ông biết.”
“Chuyện gì?” Lăng Chí Chuyên nhăn mi, mỗi lần nghe Lăng Mục Du gọi mình là ‘cha’, hắn đều cảm thấy trong miệng đối phương hai chữ kia mang đầy ý vị châm chọc.
Lăng Mục Du nói: “Mua bán văn vật phi pháp sẽ bị phạt hình sự đó.”
Lăng Chí Chuyên trừng mắt lớn, chỉ vào Lăng Mục Du, tay không khống chế được run rẩy, “Quả, quả nhiên là mày…”
“Ông nói cái gì tôi nghe không hiểu.” Lăng Mục Du cười nhạt: “Còn có, tứ hợp viện của gia gia mấy người cũng đừng nhớ thương nữa, thật không hiểu mấy người lấy đâu ra tự tin cho rằng làm giả một phần tặng cho hiệp nghị là có thể có được tứ hợp viện.”
Lăng Chí Chuyên nhớ tới đêm qua bị quái vật nuốt vào mà sợ hãi, không chỉ là tay mà toàn thân đều run rẩy.
“Bớt tự cho là đúng đi, căn nhà nát đó tưởng ai cũng muốn chắc!” Lăng Giác ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ.
Lăng Mục Du nhún vai, “Đúng vậy, nhưng có người lại rất thương nhớ căn nhà nát kia đấy, đồ não ngắn.”
Lăng Giác nghẹn lại, đen mặt không nói được lời nào.
“Trở về lục thùng rác đi, nói không chừng là mấy người lên cơn điên nhìn mấy thứ quý giá thành rác rưởi mà ném đi đấy. Đừng có vứt đồ xong lại tới tìm tôi, tôi không rảnh chơi đùa cùng mấy người.” Lăng Mục Du cong khóe miệng, cười xấu xa: “Tôi phải đi loan tin, có người muốn tặng một viên ngọc ít nhất năm ngàn tuổi có giá trị nghiên cứu vô cùng lớn cho viện bảo tàng quốc gia đây.”
Lăng Chí Chuyên hiểu được ý tứ trong câu nói này, người không khỏi run lên, mặt đen như đáy nồi, nếu bên cạnh Lăng Mục Du không có có mấy quái vật hình người màu tóc sặc sỡ đang nhìn ông như hổ lăm le con mồi, ông đã chửi ầm lên rồi.
Mẹ nó, đồ lão tử dùng mấy trăm vạn để mua, thứ bại gia tử này lại không ngần ngại đem đi quyên!
Truyện khác cùng thể loại
186 chương
24 chương
57 chương