Viện bảo tàng sơn hải
Chương 15
Editor: Ín
Beta: Thiên Vân
—————————————-
Muốn cải tạo bảo tàng, vật liệu luôn là thứ cần thiết nhất. Trên Cốc Hợp trấn ngoài ra cũng có các cửa hàng bán vật liệu xây dựng, nhưng trong cái trấn nhỏ này có rất ít hàng hóa, và phong cách cũng chẳng phù hợp với viện bảo tàng cho lắm, sau khi xem xong, Lăng Mục Du đã từ bỏ kế hoạch mua vật liệu xây dựng trong thị trấn để đưa ông chủ lên núi, cậu quay về viện bảo tàng và nói sẽ cùng mọi người đến thành phố vật liệu xây dựng Vĩnh An.
“Anh Lăng, cha tôi có thể gửi vật liệu tới mà, nếu anh muốn thì cứ nói, cần gì phải đi mua chứ.” Trương Sơn nắm chặt lấy tay Lăng Mục Du, cậu ta không muốn ở lại cái viện bảo tàng này một mình, không muốn trải nghiệm lại cái đêm ấy, không dám nhớ và cũng chẳng dám thử thêm một lần nào nữa.
“Biết anh có cha là đại gia rồi, đừng thể hiện nữa, cảm ơn nhé.” – Lăng Mục Du gỡ tay Trương Sơn ra, nhịn cười nói – “Không ngờ luôn đấy, anh gần ba mươi rồi mà vẫn ăn bám.”
Trường Sơn sốc cực độ – “Tôi không phải! Tôi không có! Đừng có mà nói nhảm!”
—— Ăn bám hả, dựa vào đâu mà nói thế hả?
—— Vừa mười tám tuổi thì tôi đã ra ngoài ở một mình rồi đấy!
—— Tiền trả học phí đại học cũng là tiền do tôi tự kiếm được đấy!
—— Tôi thậm chí còn chẳng nói với bất cứ ai cha tôi là đại gia đâu!
“Tôi biết tôi biết, anh chính là một phú nhị đại bên trong dòng chảy, giờ anh buông tay tôi ra được không?” Lăng Mục Du đẩy móng vuốt của Trương Sơn ra một lần nữa, cậu giải thích: “Mặc dù là viện bảo tàng cần sự hỗ trợ của mọi tầng lớp trong xã hội, nhưng tôi nghĩ cơ sở hạ tầng nên được xây dựng dựa vào chính năng lực của mình vẫn là tốt nhất, qua đó, tổng thể của bảo tàng được lên kế hoạch mới vẹn toàn được. Ngay từ đầu đã phụ thuộc vào sự giúp đỡ của người ngoài, vậy thì bao giờ bảo tàng của chúng ta mới thực sự hoạt động được chứ?”
Trường Sơn lớn hơn Lăng Mục Du vài tuổi, nên đương nhiên, cậu ta cũng hiểu được điều này, và cũng hiểu được rằng Lăng Mục Du thực sự muốn điều hành bảo tàng, nhưng… cậu ta thật sự không dám ở trong bảo tàng này một mình đâuuuuuu!
“Anh Lăng, nếu không thì tôi đến thành phố vật liệu xây dựng với anh nhé!”
Lăng Mục Du lập tức từ chối: “Anh còn phải trông chừng đám yêu quái đang thi công ở đây nữa, đừng để chúng phạm sai lầm, làm lại rất là phí thời gian, quan trọng là còn phí tiền nữa.”
Trường Sơn bí mật nhìn đám yêu quái đang thi công với bộ dạng khí thế ngất trời kia, bằng một cách nào đó, đám yêu quái ấy cũng lén quay sang nhìn cậu ta, bỗng chốc lại trở thành cảnh tượng cả hai đang nhìn nhau, đám yêu quái hình người giở nụ cười hết sức rạng rỡ với cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy thật mệt mỏi.
Nếu như mà cậu biết được kết quả của việc trốn tránh chuyện ép cưới của mẹ là bị đám yêu quái ở bảo tàng này bắt nạt, vậy thì cậu tình nguyện chọn… bị bắt nạt.
Nỗi sợ trước đám yêu quái này làm sao bằng được nỗi khủng khiếp giở 18 chiêu khi mẹ mình ép mình cưới được chứ.
Một góc cũng không bằng!
So bên nặng bên nhẹ, cậu ta thà lựa chọn bị bắt nạt còn hơn.
“Anh sợ gì chứ, viện trưởng ở đây mà.” Lăng Mục Du trông thấy mối lo lắng bên trong ánh mắt Trường Sơn, cậu nở nụ cười nói.
Đêm đầu tiên mà Trường Sơn đến đây, Bạch Trạch nói ký túc xá chỉ có ba phòng, hai căn phòng là của quản lý và anh, thế nên Trường Sơn không được ở, họ đề nghị Lăng Mục Du ở trong bảo tàng và giao phòng lại cho cộng tác viên. Nhưng Lăng Mục Du nói sáng sớm cậu phải ra chợ để mua rau, sẽ bực bội lắm nếu như phải đi mua rau từ dưới núi rồi lại vòng trở lên, cậu không đồng ý, bảo là nó thật tốn thời gian, thế là cuối cùng cậu vẫn ở trong ký túc xá, còn cộng tác viên thì sống trong “ký túc xá” của bảo tàng.
Sự bắt nạt mà Trường Sơn đã phải chịu trong bảo tàng đêm đó, Lăng Mục Du không hề biết, màcậu ta thì cũng chẳng muốn gợi lại, đám yêu quái thần bí thì từ chối nhắc đến, nên điều này đã trở thành một bí mật, và nó cũng trở thành một bóng ma tâm lý của Trương Sơn.
“Tôi sợ viện trưởng giúp yêu không có giúp người.” Trương Sơn lẩm bẩm. Đêm đó anh ta cũng không thèm quan tâm tôi, hiuhiu~~
“Hở? Anh nói gì thế?” – Lăng Mục Du không nghe rõ.
Trương Sơn lắc đầu dữ dội – “Không có gì, không có gì.”
Đan Tiêu ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa được Lăng Mục Du mua trên mạng cho, y lật coi sách giáo khoa chuyên ngành đại học của Lăng Mục Du, im lặng được một lúc, đột nhiên y ngẩng đầu lên nói – “Tiểu Ngư, tôi sẽ đi tới thành phố vật liệu xây dựng với cậu.”
Mắt Trương Sơn trợn to thiếu điều muốn rơi ra ngoài.
Quản lý ở đây, đám yêu quái kia còn bắt nạt cậu, quản lý đi rồi, không biết cậu ta còn có thể sống sót đợi anh Lăng quay về hay không nữa.
“Anh đi à?” Lăng Mục Du hỏi: “Vậy ai sẽ phụ giám sát đây?”
“Bạch Trạch ở lại. Phượng Hoàng, Thao Thiết, Đào Ngột, Cửu Vĩ Hồ và Phì Di Điểu đi theo.” Dứt lời, Đan Tiêu đóng quyển sách lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với đám yêu và một người: “Làm việc chăm chỉ nhé, đừng có lười biếng.”
Phu Chư ngay lập tức bày tỏ lòng thành, nó nói sẽ bắt tất cả đám quỷ làm việc chăm chỉ và không bao giờ lười biếng.
Trương Sơn nhìn quản lý rời đi, cậu ta thật sự tuyệt vọng đến mức có thể mường tượng ra được văn bia của mình sẽ viết là: Ép cưới và đám quái cũng khủng khiếp như nhau.
Nối tiếp sự tuyệt vọng đó còn có Bạch Trạch, hắn biến thành nguyên mẫu nằm lăn ra đất: “Tại sao lại không cho tôi theo, tại sao lại không cho tôi theo…”
Phì Di Xà thậm chí còn tuyệt vọng hơn, nó cũng biến về thành dạng nguyên mẫu ở Hội trường Nam Sơn đang được cải tạo: “Tại sao con chim ngu đó có thể ra ngoài, tại sao con chim ngu đó có thể ra ngoài…”
Phu Chư đi đến, đá Phì Di Xà ra, “Nhanh lên coi, tui sẽ nói với viện trưởng nếu ông lười biếng đó.”
Phân xong hết việc, quản lý quyết định đi ra ngoài cùng yêu và nhân viên để mua sắm, Lăng Mục Du tính thử, cộng với cả cậu nữa thì đã đủ cho chiếc xe MPV bảy chỗ, đột nhiên cậu cảm thấy, việc quản lý bảo cậu chạy chiếc xe ấy, quả thật là hóm hỉnh.
Nhóm Phượng Hoàng biết rằng, nếu muốn đi ra ngoài chơi theo cách của con người thì phải lái xe, nên đột nhiên nó thấy rất tò mò và phấn khích, nó chỉ mới thấy chiếc xe trên điện thoại Tiểu Ngư thôi, chứ chưa làm thử bao giờ.
Ngay lập tức nó biến thành hình người, thế mà nào ngờ lại phải ngồi trong cốp chiếc xe ba bánh mà quản lý đã lái buổi sáng.
“Đây là xe của loài người đó hả?” Thao Thiết coi thường: “Chiếc xe tui thấy trên điện thoại đâu phải như thế này đâu, bộ loài người mấy người nghèo quá cho nên không thể mua được à?”
Lăng Mục Du khẽ đảo mắt sang trong khi đang cầm vô lăng, mấy con quái này không có một xu trên người mà còn cười cậu cơ.
“Ông có ngốc không, chiếc xe này là Quản Ủy gửi đến cho nhân viên cũ dùng mà.” Phượng Hoàng nói – “Tên loài người kia bị Đào Ngột dọa cho chạy mất, xe cũng để lại viện bảo tàng luôn.”
“Tu Quản Ủy sao lại để xe ba bánh lại đây chứ?” Lăng Mục Du hỏi, thầm khinh bỉ Tu Quản Ủy là đồ keo kiệt.
Đan Tiêu ngồi ở ghế lái nói: “Tên loài người đó nói, anh ta cần một chiếc xe tiện lợi là được.”
Thế là Tu Quản Ủy đưa xe ba bánh nông nghiệp đến đây?
Ý tưởng thật sự rất thần kỳ!
Người và quái cùng nhau khinh bỉ Tu Quản Ủy suốt cả đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến nhà Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Tên của ngôi nhà này là Bạch Trạch đã đặt, bởi vì nó có bức tường trắng và cả mái vòm màu đỏ, khi đó thì Bạch Trạch đã đọc truyện cổ tích của con người, Bạch Trạch cảm thấy sân trong này giống như cô bé trong quyển cổ tích ấy vậy, thế là nơi đây được gọi là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Cậu phải công nhận một điều rằng, trí tưởng tượng của Bạch Trạch ghê thiệt.
Chiếc xe ba bánh đậu ở trước cổng sân, vừa lúc Đan Tiêu vẫy tay lên thì cánh cổng đã tự động mở ra, Lăng Mục Du – người chuẩn bị xuống xe và mở cửa, nhưng cuối cùng lại im lặng mất ba giây, thế là lặng lẽ lái chiếc xe ba bánh vào trong.
Khi vào cửa sân, mọi người lập tức thấy một chiếc MPV bảy chỗ lớn màu đen đang đậu ở bên trong, Thao Thiết cùng Đào Ngột nhảy khỏi chiếc xe ba bánh, lập tức di chuyển đến chiếc MPV để xem.
Đào Ngột: “Giờ thì đây là xe của loài người đó hả? Wow, nó có thể soi ra bóng của tui nè.”
Thao Thiết – “Ông nói xe này chạy nhanh hơn, hay là tui chạy nhanh hơn.”
Đào Ngột: “Tất nhiên là tui rồi.”
Thao Thiết: “Muốn đánh nhau đúng không?”
Đào Ngột: “Sợ ông không lại thôi, tới đây!”
Lăng Mục Du giữ chìa khóa xe, nhìn tên yêu quái này choảng tên yêu quái kia, nhàn nhạt nói: “Làm ơn nhường đường.”
Thao Thiết và Đào Ngột nhường đường, khi loài người mở cửa phụ ra, viện trưởng nhanh chóng ngồi vào bên trong, hai người cũng bắt chước học theo rồi ngồi vào.
“Hàng cuối có ba cái ghế ngồi, hai người đi xuống hàng cuối đi, Cửu Vĩ Hồ cũng vậy, Phượng Hoàng và Phì Di Điểu ngồi ở hàng giữa. Cẩn thận đừng để đụng vào đầu nhé, đầu bọn bây cứng lắm, đâm vào xe là lại phải đi sửa.” – Lăng Mục Du đứng bên dưới hướng dẫn đám quái lên xe, khi đám quái ngồi xuống hết cậu mới đóng cửa lại, đi qua phía trước xe rồi ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, cửa sân từ từ mở lớn ra, Lăng Mục Du liếc nhìn Đan Tiêu, cậu khẽ vẫy tay, cánh cửa lập tức đóng khóa lại.
Lăng Mục Du: “…”
“Tiểu Ngư, lái đi, lái xe đi.”
Đám quái cứ phấn khích không thôi, bởi vì chúng lần đầu được ngồi trong chiếc xe thế này.
Lăng Mục Du giẫm lên chân ga để tăng tốc, sau đó hạ tất cả các cửa sổ xuống, cậu nghe thấy tiếng đám quái kêu lên ở phía sau. Cậu nhanh chóng quay lại liếc nhìn Đan Tiêu ở ghế lái phụ, trông thấy ánh mắt Đan Tiêu đều tràn đầy ý cười, cậu cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Từ sau khi Bảo tàng Sơn Hải xây xong, đám quái đều chưa từng ra ngoài lần nào.
Thao Thiết – Đào Ngột – Cửu Vĩ Hồ là những đám quái cải cách lao động, viện trưởng thường không cho chúng ra ngoài. Phì Di Điểu thì rụt rè, có thể ra nhưng cũng không dám ra. Phượng Hoàng tỉnh dậy ở nước láng giềng Lao Sơn hơn hai mươi năm trước, khi tỉnh dậy, nó phát hiện những chiếc cây trơ trụi ở trên núi đều đã bị đốn hạ, giây phút ấy nó mới kinh hoàng làm sao, nhưng may thay, Đan Tiêu cảm thấy có chút dao động về tinh thần cho nên đã mang nó về viện Bảo tàng, từ đó về sau nó trở thành chú chim nhà, nói kiểu gì cũng không chịu ra ngoài.
Quái mới nhất trong viện bảo tàng, ngoại trừ Cùng Kỳ, chính là Bạch Trạch. Bạch Trạch tỉnh dậy vào vài năm trước, sau khi tỉnh dậy, anh theo sức mạnh thần thánh của Đan Tiêu mà lui tới bảo tàng, đám quái trông thấy anh xuất hiện, lập tức chúng biết rằng, vương quốc Trung Hoa cuối cùng đã có một vị thánh cai trị thế giới, khi sức mạnh quốc gia trở nên thịnh vượng hơn, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một khi thế vận của Trung Hoa suy yếu đi, thì ngay cả là con quái lai ở vùng đất cằn cỗi cũng dám diễu võ dương oai trước mặt chúng, việc này thật sự khiến các quái buồn và lo lắng rất nhiều.
Bạch Trạch đã ngủ suốt gần một ngàn năm sau đó mới tỉnh dậy, nên tự nhiên cũng chịu không được mà đòi sống đòi chết để ra bên ngoài, nên sau đó viện trưởng đã quyết định cho anh chịu trách nhiệm việc tuyển dụng nhân viên, giao luôn cho anh cả chức quản lý, khiến đám quỷ còn lại hết sức ghen tị.
Nên hôm nay, tại thời khắc này, chính họ đã được cho ra ngoài, và người phải ở lại viện bảo tàng chính là Bạch Trạch, cảm giác này sao mà tuyệt thế chứ lị, ahaha…
Đám quái vui vẻ hát lên, nó không lời, chỉ có giai điệu thôi, nhưng lại rất hay.
Lăng Mục Du nghe một vài lần là đã có thể ngân nga theo, hỏi Đan Tiêu: “Viện trưởng, bọn nó đang hát bài gì thế? Nghe hay thật.”
“Ở thời cổ đại, đây là bài hát ca tụng các vị thần.” Đan Tiêu nói: “Nghĩa chung là, nhờ sự bảo vệ của thần, chúng con sẽ luôn yêu thần.”
Lăng Mục Du: “Ồ, ra là tình yêu.”
Đan Tiêu: “Nó có nghĩa là kính yêu, sự kính yêu và hỗ trợ.”
Chiếc xe đi qua trạm thu phí, Lăng Mục Du cười nói: “Yêu, tôi biết rồi, là love.”
Đan Tiêu lắc đầu mỉm cười, để cậu muốn nói gì thì nói.
Sau khi xe đi qua trạm thu phí cao tốc, số lượng xe trên đường tăng dần lên, tốc độ của cậu cũng chậm lại một chút, đám quái ngạc nhiên khi thấy những cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Cửu Vĩ Hồ: “Trước khi tui vào viện bảo tàng thì vẫn còn lở dở nhiều lắm, do vết tích của chiến tranh để lại.”
Đào Ngột: “Có phải là giờ nhà của con người được xây cao lắm không? Con người đúng là chủng tộc thông minh nhất, quả là con cưng của trời mà.”
Thao Thiết: “Hừ! Có mùi lạ nè, trước kia đâu có lạ như vậy. Con người mà cứ như vầy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên địa bỏ rơi.”
Phượng Hoàng: “Wow, có phải bột mì dính trên mặt loài người lái xe cạnh tui không?”
Phì Di Điểu – “Mấy người trong chiếc xe đó cứ nhìn tui, họ muốn ăn tui à?”
Lúc Lăng Mục Du nghe thấy, cậu quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đứng bên cạnh họ chờ đèn đỏ là một chiếc xe mui trần lớn, nơi đó có một nam một nữ, quả nhiên là cứ nhìn về phía chiếc MPV này.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái chiếc xe thể thao nhìn về phía Lăng Mục Du, huýt một tiếng thật to: “Đây không phải Lăng Tứ sao? Sao lại đi chiếc xe nghèo nàn đó thế?”
Lăng Mục Du – “Thao Thiết, người đàn ông này xấu xa lắm, mi có thể ăn hết để tránh lãng phí tài nguyên trái đất.”
Đám quái: “???”
Người đàn ông xe thể thao: “!!!”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
198 chương
100 chương
11 chương