Phan Lôi cảm thấy chính mình có chút lãnh đạm. Từ lúc tân hôn đến giờ, cô chưa từng có lần nào cảm nhận được cao trào trong truyền thuyết. Chẳng những không có cảm giác sảng khoái, trong suốt cả quá trình, cô còn không có cảm giác ướt át. Cô giống như sa mạc Sahara, nguồn nước của sinh mạng cũng vắt không ra chút nào. Nhưng cho dù là vậy, Lục Chung vẫn như con trâu già vất vả cần cù chưa từng buông tha ý định khai khẩn cô. Hai đùi bị một sức mạnh rất lớn mở ra, vật cứng rắn của người đàn ông cố chấp xông vào. Vừa lớn, vừa khỏe, lại vừa cứng, đối với Phan Lôi mà nói, chắc chắn là một cực hình. Cô đau đến mức hít khí liên tục, cơ thể không ngừng lui về sau. Lúc này bắt đầu so sánh, cơn đau ở đùi ngược lại có vẻ bình thường hơn. Cô đau quá, trán đổ đầy mồ hôi, nhịn không được, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Chung đang ở trên người cô. Lục Chung đang nhìn cô, không nhúc nhích, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, dường như muốn quan sát nhất cử nhất động của cô, lại dường như cảm thấy hết sức tò mò khi cô nhíu mày. Phan Lôi thật sự không chịu nổi. Thời gian vừa qua, cô đã chịu đựng đủ rồi. Cả ngày hôm nay, cô và Lục Chung rút ngắn khoảng cách rất nhiều. Sự can đảm của cô cũng to rất nhiều. Thân thể cô như bị bổ đôi, rõ ràng cô khô như vậy, anh hẳn tiến vào cũng vô cùng khó khăn, nhưng không hiểu sao, trên khuôn mặt Lục Chung không hề có một chút đau khổ nào. Chỉ bình thản trước sau như một. Cuối cùng Phan Lôi cũng chịu đủ rồi. Có lẽ anh da dày thịt thô có thể chịu được sự đau đớn này, nhưng cô không thể. Mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước người ra, Phan Lôi nhanh chóng rút tấm chăn đơn bọc lấy thân thể trần trụi của mình. Trong lúc Lục Chung sững sờ, cô nhịn không nổi cất tiếng mắng mỏ “Rốt cuộc anh anh có biết làm không? Em đau chết đi được…” Người này là quái vật à? Tuổi tác anh cũng không nhỏ, dù chưa từng ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy mà. Sao lần nào cũng chỉ biết xông ngang đánh thẳng, không biết dịu dàng cũng bỏ đi, nhưng phải biết dùng đạo cụ chứ. Lần nào lần nấy còn rất lâu, co rút khô khốc, lẽ nào thực sự có cảm giác hưng phấn sao? Thật ra Phan Lôi rất ghét chuyện ân ái này, nhất là lần đầu tiên của cô còn đau như vậy tàn bạo như vậy. Bây giờ còn bị cái người này ngày nào cũng cặm cụi sống chết vận động. Cô càng thêm chán ghét. Nhưng điều cô ghét nhất là, người này không có bất cứ tình cảm gì với cô, nhưng nhất định phải làm chuyện đó với cô. Cô cắn môi, thấy Lục Chung trầm mặt hình như có vẻ tức giận, trong lòng Phan Lôi thoáng chột dạ, nhưng vẫn không nhịn được, ưỡn ngực lên. “Anh… anh không biết làm… thì… thì dùng thuốc bôi trơn… là… là được… Còn‘không… không thì… anh… anh xem phim giáo dục[1] cũng được…” Con ngươi của Lục Chung từ sâu thẳm đen như mực dần dần nổi lên một tia hoang mang. Trong Lòng Phan Lôi lướt qua một ý nghĩ, nghiêng đầu, nhìn anh một cách kỳ quái. “Đừng nói anh chưa từng xem thứ đó nha…” Mặt Lục Chung vẫn tràn ngập hoang mang. Trong lòng Phan Lôi ảo não, người này rõ ràng chưa từng xem phim giáo dục rồi. Cô tưởng đàn ông nào cũng từng xem phim XXX chứ. Lục Chung —— Rốt cuộc có phải là đàn ông không?! Quả nhiên Lục Chung không phải là đàn ông. Ngay cả Phan Lôi tự xưng là thục nữ thế kỷ, trong máy tính cũng len lén cất giấu mấy bộ phim AV quý giá, thỉnh thoảng cô không có gì làm còn dùng nó để nghiên cứu học hỏi. Nhưng Lục Chung lại chưa từng xem. Từ hôm nay trở về sau vì cuộc sống của hai người đều được thuận lợi, ít nhất thoải mái một chút, Phan Lôi đành lấy báu vật của cô ra. Lục Chung là một học sinh rất giỏi, dựa vào động tác trong phim giáo dục, từ từ vân vê ngực cô, cắn xương quai xanh của cô. Có điều, không hiệu quả lắm. Bởi vì mặc kệ Lung Chung vân vê sờ soạng cô thế nào đi nữa, cô cũng không động tình. Thậm chí, không chút nóng vội, còn hơi kháng cự. Tối nay, Phan Lôi chẳng có tí vết tích động tình nào, nhưng cũng dễ chịu hơn trước. Bởi vì Lục Chung học theo trong phim, bôi ít thuốc bôi trơn cho cô. Mặc dù cô vẫn chưa có cảm giác gì quá mạnh mẽ, song Lục Chung dường như thoải mái hơn nhiều. Con ngươi luôn trong veo mát mẻ hiếm khi có thêm một phần dục vọng nhàn nhạt. Phan Lôi bị đâm đến mức mê man, nhịn không được nghĩ, quên đi, cứ như vậy đi. Chỉ cần không đau quá, cũng có thể chịu đựng được. Hoàn toàn như trước đây, sau khi Lục Chung làm xong bèn chuẩn bị rời đi. Bất quá không có dáng vẻ muốn ăn đòn như trước kia, lần này trước khi đi, anh còn biết đắp chăn cho cô. Tuy Phan Lôi không hưởng thụ được, nhưng mệt mỏi quá rồi, ghé vào chăn đơn mềm mại nhanh chóng thiếp đi. Đến nỗi Lục Chung… Anh từ đâu đến, thì cút về nơi đó cho cô đi. Đêm nay, Phan Lôi lại nằm mơ. Cô mơ về hồi cô còn là thiếu nữ. Lần đầu tiên Phan Lôi có kinh nguyệt là vào năm mười bốn tuổi, thân thể căng cứng, rất nhanh có cảm giác như vật gì đó rơi ra ngoài. Cô sợ hãi, bụng lại đau, bên dưới dần dần chảy máu tươi. Cô sợ đến mức hét lên, khiến Lục Tự đang học trong phòng sách cũng khiếp sợ chạy ra. Cô còn nhớ năm đó, mặt Lục Tự đỏ ửng. Hắn thấy màu đỏ bên dưới chiếc quần trắng của cô, không biết nên làm gì, nhưng lại nhanh chóng chạy ra ngoài mua đồ nhét cho cô. Đồng thời, còn tri kỷ thả tờ giấy nhỏ nói cho cô biết cách dùng. Đời người có rất nhiều lần đầu tiên. Rất nhiều lần đầu tiên của Phan Lôi đều liên quan đến Lục Tự. Lần đầu tiên rung động. Lần đầu tiên nhớ nhung. Lần đầu tiên có kinh nguyệt. Thậm chí cô còn tưởng đêm đầu tiên của cô cũng là của Lục Tự, do đó mới cùng Tôn Như Ý lặng lẽ tham khảo phim giáo dục kia. Cô nhớ rất rõ, phản ứng lúc đó của cô. Sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nóng ran, chỗ kín ươn ướt, đến nỗi ngay cả quần lót cũng ướt đẫm mất. Khi ấy, Tôn Như Ý nói cô trời sinh mẫn cảm, một báu vật. Là đàn ông đều sẽ thích cô. Thế nhưng, Phan Lôi không hiểu. Người mẫn cảm sao giờ lại giống như sa mạc chứ? Hay là vì… người khai khẩn sa mạc khác nhau? Phan Lôi từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, mặt đất tràn ngập ánh trăng, cô vuốt bụng. Sớm biết vậy lúc trước khi Lục Chung đưa cô đi ăn mì thịt bò, cô nên ăn nhiều một chút, giờ nửa đêm đói rồi. Chịu không nổi cảm giác đói vật vã ấy, Phan Lôi quyết định xuống giường tìm thức ăn. Phòng Lục Chung ngay cửa cầu thang, cô nhất định phải đi qua đó. Cô cảm thấy mình đã đủ cẩn thận từng li từng tí rồi, song vẫn đánh thức Lục Chung. Nghiêng tai lắng nghe, trong phòng Lục Chung phát ra âm thanh rời rạc. Phan Lôi không đủ bình tĩnh, dè dặt dừng lại nghe một chút. Một lát sau mới phát hiện là tiếng thở dốc kịch liệt. Âm thanh đó quá mức đau đớn, Phan Lôi không nghĩ ngợi gì đẩy cửa ra. Trong phòng một mảng tối đen. Phan Lôi mở đèn, thấy Lục Chung đang nằm trên mặt đất đau đớn thở dốc. “Lục Chung… anh sao thế?” Lần đầu tiên Phan Lôi trông thấy đầu Lục Chung toàn là mồ hôi, gương mặt điển trai đỏ đến mức dọa người, nhất thời cũng hơi sợ. “Này… anh đừng dọa em… em… đi gọi… gọi… bác sĩ… Em đi gọi bác sĩ…” Khi đưa Lục Chung đến bệnh viện, bị chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, do anh ăn quá nhiều ớt. Lục Chung không nói được, bác sĩ hỏi vài vấn đề, Phan Lôi chỉ có thể mơ mơ hồ hồ trả lời giúp. Cuối cùng Lục Chung được đưa vào phòng cấp cứu, Phan Lôi mới nhớ ra, Lục Chung gần như chỉ có một thân một mình. Ngã bệnh rồi, mà bên cạnh chẳng có ai. Anh là đại công tử nhà họ Lục, nhưng rốt cuộc, chỉ có đứa em trai Lục Tự được yêu thương. Không ai hiểu anh, không ai biết anh thích gì không thích gì, hình như anh cũng không quan tâm. Cho nên rõ ràng không thể ăn ớt, lại còn ăn hết bát mì thịt bò lớn cho thêm ớt. Cũng không ai yêu anh cả, dù phát bệnh cũng không muốn gọi cô – người cùng sống dưới một mái hiên, một mình lặng lẽ chịu đựng đau đớn. Trong nháy mắt, Phan Lôi nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, cảm thấy anh rất đáng thương. Trải qua cuộc điều trị, Lục Chung gần như khỏe hơn nhiều. Anh còn cầm di động gửi tin nhắn. Hóa ra, bình thường anh trao đổi với người khác như vậy. Nhưng Phan Lôi hơi tò mò, rốt cuộc anh liên lạc với ai. Chốc lát sau, nghi vấn của Phan Lôi đã được giải đáp. Ngoài cửa phòng bệnh, một người đàn ông trẻ tuổi vội vã đi tới. “Em là Lục Tư, chào chị dâu.” Người đàn ông trẻ tuổi này là em họ Lục Chung, còn nói từng gặp cô ở hôn lễ. Phan Lôi không có ấn tượng gì, hễ là chuyện liên quan đến hôn lễ ngày đó, ký ức của cô đều rất mơ hồ. “Chị dâu, đã muộn thế này, chị cũng mệt, em bảo tài xế đưa chị về trước nhé.” “Nhưng…” Phan Lôi có chút không yên tâm Lục Chung trên giường bệnh, “Anh ấy…” “Yên tâm đi… chuyện nhỏ thôi, anh bỉ ổi vậy, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi…” “…” Lục Tư khuyên can mãi nhất định bảo Phan Lôi về nhà nghỉ. Phan Lôi còn muốn từ chối, Lục Chung ở xa xa gật đầu với cô. Đây là lần đầu tiên anh cho cô phản ứng khác ngoài nét mặt hờ hững. Phan lôi thỏa hiệp, vất vả cả đêm, cô cảm thấy chân mình lại sưng tấy nữa rồi, khập khiễng theo tài xế về nhà. Phan Lôi đi không lâu, Lục Tư đóng cửa phòng bệnh lại, liếc nhìn người đàn ông ‘yếu đuối’ nằm trên giường, nhướng mày nói: “Em xin anh, đừng giả vờ nữa. Trước kia mưa bom bão đạn còn không đổi sắc mặt xông tới, em không tin một viêm dạ dày cấp tính thôi đã biến anh thành cái đức hạnh này…” Thấy Lục Chung vẫn không nói gì, Lục Tư vò tóc, chịu thua. “Được rồi, coi như em chưa nói gì. Anh lừa phụ nữ như vậy, coi chừng quả báo.” Lục Chung vẫn không có phản ứng gì, trong lòng Lục Tư thở dài, đi đến bên giường, mới chậm rãi mở miệng: “Được rồi, em biết rồi. Nói chuyện nghiêm chỉnh, thằngem trai hờ của anh không đần như anh nghĩ, trái lại, hắn rất cẩn thận, chúng ta liên tiếp tung mồi, hắn đều không mắc câu… Có lẽ, muốn giải quyết hắn trong thời gian ngắn, chúng ta cần một kế hoạch mới.” Lục Tư nói xong, nhìn người đàn ông bình tĩnh không nói lời nào trên giường, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến cô gái vừa đi ra. Cô gái đó, hắn biết. Lúc trước, sau khi quay trở lại nhà họ Lục, cô luôn trốn phía sau Lục Tự, như một con thỏ vậy. Với những cô gái yếu đuối, Lục Tư luôn có ý muốn bảo vệ, nhất là hồi nãy rõ ràng cô gái thỏ này còn đi khập khiễng nhưng vẫn lo lắng nhìn người đàn ông trên giường. Cô vẫn là một con thỏ hiền lành. Đáng tiếc, sống tại nhà họ Lục. Rốt cuộc nằm cũng trúng đạn. Nghĩ đến thủ đoạn của Lục Chung, Lục Tư chỉ cảm thấy lau mồ hôi thay cho con thỏ kia. “Em nói này, lão đại, em hiểu anh muốn báo thù, nhưng con thỏ kia… à không… ý em nói là chị dâu, anh đã cưới chị ấy rồi, dù thế nào đi nữa, cô ấy coi như người phụ nữ của anh, tốt xấu gì cũng phải để cho cô ấy một con đường sống chứ?” Lục Chung vẫn không nhúc nhích, sau nửa ngày mới nhắm mắt, phất phất tay, ra hiệu Lục Tư ra ngoài trước. Thấy Lục Chung như vậy, Lục Tư cũng hiểu, trong lòng anh đã quyết định. Hắn có nói gì cũng không có tác dụng. Chẳng qua, mấy năm nay, hắn qua lại với không ít người, cũng từng chứng kiến khúc mắt giữa họ và phụ nữ. Đương nhiên Lục Tư rút ra được kết luận, đàn ông vĩnh viễn đừng lợi dụng phụ nữ. Bởi vì… Kết quả đều là tự chuốc lấy họa, chơi với lửa có ngày chết cháy, vv… Hắn thật sự không muốn người anh họ duy nhất của mình đi trên con đường không có lối về này. [1] phim giáo dục: Ầy gù, phim…đen đó, phim con lợn đó.