Sáng sáng, nó dậy thật sớm, trông ra cửa sổ thấy trời còn tối tối, mặt trời con chưa lên hẳn thế là nó tính chui và giường ngủ tiếp nhưng mà nghĩ lại lâu lâu có 1 ngày dậy sớm, tại sao nó ko tranh thủ làm nhiều việc hưn ngày thường 1 chút. Nó chui xuống giường, nhảy ra phòng bếp xem mẹ nó đã chuẩn bị đồ ăn sáng chưa, hôm nay nó sẽ ăn sáng ở nhà chứ không như mấy bữa trước là lên trường gặm bánh mì khô. Hóa ra mẹ nó đang nấu bún riêu – món khoái khẩu của nó. - Chào mẹ buổi sáng. – Nó chạy lại/ - Sao hôm nay lại dậy sớm thế tiểu thư? – Mẹ nó ngạc nhiên khi thấy nó xuống bếp vào giờ này. - Hôm nay chắc trời sẽ mưa to. – Nói xong nó tự cười 1 mình. - Cái con nhỏ này. Con muốn ăn trước hay là đợi mọi dậy rồi ăn? - Thôi mẹ múc cho con ăn trước đi, hôm nay con cần lên trường sớm. – Nói xong nó nhảy lên phòng chuẩn bị đồ đi học. Lúc nó xuống thì mẹ nó xém nữa là làm rơi cái mui. - Trời ạ! Con gái mẹ đó hả? (A-O-A). – mẹ nó há hốc mồm khi thấy nó. - Hê hê! Lâu lâu cn gái mẹ nữ tính chút chút mà mẹ làm gì làm ngạc nhiên thế. - Không ngờ! – Mẹ nó tặc lưỡi rồi quay ra múc cho nó 1 tô bún. - Con ăn trước nhak.- Nó vui vẻ nhận tô bún nóng hổi từ tay mẹ. – À! Tí nữa con đi trước, có gì mẹ nhắn với anh ba là con đi xe đạp nên khỏi cần chờ con đâu. - Uhm! Đi xe cẩn thận. Ăn xong xuôi, nhìn lên đồng hồ mới có 5h45’. Theo như kinh nghiệm cả mấy tuần nay thì từ nhà đến trường JR thì chỉ có 15 phút đi xe đạp thế nên không nghĩ ngợi gì nữa nó dắt con ngựa sắt đã lâu không sử dụng ra (thực ra mấy bữa nay nó cũng đi tập văn nghệ bằng con ngựa trắng này). Vừa đi nó vừa gắn tai nghe nên bây giờ có tiếng xe hú bên cạnh nó cũng ko nghe, để đảm bảo an toàn ạng sống của mình, nó đạp xe đi sát vào lề đường dù gì bây giờ mới có 6h kém xe cộ cũng không nhiều nhưng mà nó rất yêu đời không muốn chết sớm đâu. Đúng 6h nó có mặt ở trường với 1 hình dạng mới. Hôm nay nó mặc đồng phục như ngày thường thêm cái áo len khoác mỏng màu trằng dài ngang mông. Mang thêm đôi giày toms màu xanh dương. Thay vì hằng ngày nó thường cột tóc cao, lúc đó đuôi tóc nó chỉ ngắn đến vai thì hôm nay nó thả tóc như hôm khai giảng nhưng lần này lại khác, hôm đó do phải đội tóc giả nên tóc nó hơi xù trông có vẻ ngông ngông nhưng hôm nay thì lại khác hoàn toàn, mái tóc lá này được nó chải cẩn thận nên nó khá thằng, lại được đeo lên 1 cái nơ vàng nhỏ nhỏ trên cái ngôi của cái mái xéo xéo. Hôm nay trông nó chả khác 1 tiểu thư đài các theo đúng chất con gái nữ tính. Lúc nhìn lại trong gương nó cũng khá sốc, lâu rồi nó không nữ tính như thế này, bây giờ nó đã là 1 thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn thế mà lâu nay nó lại ngổ ngược như 1 cô nhóc lóc chóc. Thôi thì kệ, nó có nữ tính thì cũng chả được cái gì, cứ sống theo những gì mình muốn, chỉ vì hôm nay là một ngoại lệ thôi. Nó lên phòng học, ngồi im im ở đó, tì mặt lên bàn nó nhìn ra cửa sổ như những lần buồn ngủ thường ngày. Thế là 1 lần nữa tâm hồn nó lại treo ngược cành cây thả hồn theo mây trôi. Đang lơ lửng thì nó nghe thấy những tiếng động lạ, ngóc đầu ra cửa lớp thì nó thấy có 1 đám nữ sinh đang đứng ở ngoài nhìn vào trong, nhưng mà bây giờ trong phòng thì chỉ có mình nó thôi chứ mấy. Nó đi ra, cùng lúc đó thì đám nữ sinh đồng loạt quay lại nhìn nó từ đầu đến chân. - Các bạn tìm ai vậy? – Nó hỏi nhưng biết chắc câu trả lời. - Bạn là ai mà hỏi tụi này như thế, chẳng lẽ bạn chưa biết gì sao? – Một nữ sinh đang cầm trên tay tấm poster hình nó đang cười cùng với cây guitar trên tay khi ở trên sân khấu hôm đó. - Không! Hôm qua mình nghỉ học, có chuyện gì sao? – Nó tỏ vẻ như 1 con nai ngơ ngác. - Bọn tớ muốn tìm anh chàng này. – 1 nữ sinh khác giơ ra tấm poster chụp cận cảnh nó đang đàn. - À! – Nó ra vẻ mặt hiểu chuyện. – Chuyện này, đây là bí mật của lớp tớ, không thể tiết lộ được, mong mọi người thông cảm nhak. - Thông cảm? Tại sao phải thông cảm, tụi tớ chỉ là hâm mộ anh Gui thôi chứ có làm chuyện gì xấu mà tại sao lớp bạn lại không nói rõ anh ấy hiện đang ở đâu? - Chuyện này, mình cũng không rõ vì mình không tham gia vào cái văn nghệ đó nên không biết được nhưng mà Gui là ai zây? Cả lũ té ngửa với nó. - LÀ ANH NÀY NÈ. – Cả đám giơ đồng loạt các tấm poster ra. “Gui? Họ đặt tên luôn rồi hả trời?” Nó xém chút nữa là té luôn. - Hơ hơ? Bọn cậu còn chưa biết anh ấy tên là gì mà đặt tên luôn là sao? - Vì tiếng đàn của anh ấy đã làm biết bao nhiêu cô gái hâm mộ nên hội Fan club chúng tớ quyết định gị anh là Gui trong guitar. – Cả đám cười cười trông có vẻ là hạnh phúc. - Hơ hơ? – “Họ còn có Fan Club nữa?” – Giờ tớ đã hiểu. – Nó quay lại đi về phía chỗ ngồi của mình, trong lòng đầy câu hỏi thắc mắc. Sau khi thấy nó đi vào thì đám con gái quay lại nói chuyện rôm rả tiếp, chờ đợi thần tượng của họ sẽ đến. - Nhìn bạn nữ này rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi. – 1 nữ sinh hỏi nhỏ con bạn ở bên cạnh. - Trông rất quen là đằng khác. Nhưng mà… - bạn nữ này nhìn xuống tấm poster trên tay. – lẻ nào…… - Hình như là cái chị hôm bữa ra làm DJ hôm khia giảng thì phải. – 1 nhỏ lớp 10 chen vào - Ờ ờ! Đúng rồi! – cả lũ à lên 1 tiếng. Reng ~~ Chuông reo, nó và con Nhi còn đang ngáp ngắn ngáp dài sau cơn buồn ngủ trong giờ văn thì có nguyên 1 đám nữ sinh đâu đó bu quanh lớp nó. Sau đó có 1 bạn nữ trông còn khá trẻ con lại quen quen đi vào lớp nó, nó ngóc đầu dậy nhìn kĩ. OMG hóa ra đó là Minh Phương . “Nhỏ này ở đây làm gì zẩy trời?” Minh Phương tiến thẳng đến chỗ nó ngồi, trong khi đó nó còn đang cúi mặt xuống gầm bàn để kiếm cuốn vở anh văn. - Chị Băng! - Hở? – Không ngước mặt lên, nó cũng biết nhỏ này đang gọi nó và chắc chắn sẽ lại gây ra rắc rối cho nó mà coi. – Chuyện gì? - Chị có biết anh Gui là ai không? – Nghe giọng nhỏ có vẻ khá thành khẩn mong nó cho đáp án đúng. - Bí mật! – Nó nói xong thì đi ra khỏi chỗ mình ngồi, tiến đến chỗ thằng Trí đang ngồi ra sức chép bài tập của nó. – Biết ngay mà, tui mà mất vở thì chỉ có mình ông lượm thôi. – Nó giựt lấy cuốn vở của mình trước mặt Trí. - Ế ế! Còn 2 dòng nữa thôi mà! Làm gì mà keo kiệt thế? – Trí với tay lượm lại cuốn vở của nó. - 2 cây kẹo mút? - Được rồi! – Trí lấy lại được rồi lại cúi mặt chép tiếp. Nó quay lại chỗ của mình thấy Minh Phương còn đứng đó, cũng không nỡ để nhỏ đứng đó mãi nên nó đẩy nhỏ ra khỏi cửa. - Em hâm mộ cái tên Gui đó lắm hay sao hở? – Nó hỏi trước mặt Phương và toàn thể đám fan kia. - Vâng! - Nhỏ Phương gật đầu cái rụp. – rất là cuồng nữa là đằng khác, chị nhìn xem tụi em đứng đây để lớp chị cho 1 câu trả lời nhưng mà chị Lan lớp trường cứ bảo là đi mà hỏi con nhỏ Băng và thằng Phong, chúng nó tuyển chọn diễn viên đấy. Tụi em hỏi anh Phong thì ảnh cứ bảo là bì mật rồi cười hè hè, hay anh Phong là Gui? - Hở? Bây giờ chúng nó lại đổ hết lên đầu mình là sao? - ý chị sao? – 1 nhỏ fan nhảy ra hỏi nó. Nó gãi đầu, bây giờ nó không xử đẹp thì toi, nhưng mà cái vụ này thật sự rất khó xử. - thôi! Được rồi, 3 ngày sau lớp chị sẽ cho đáp án, bây giờ thì mọi người về đi. Đứng ở đây thì cũng ko có câu trả lời ngay lập tức đâu. Vậy nhé! Ok? – Nói xong nó đẩy Minh Phương đi ra và cả đám fan đó nữa. Sau khi các fan đó về hết, nó mới nhảy vào trong lớp. Bước nhanh đến chỗ con nhỏ Lan lớp trưởng. - Chuyện này là sao? Tại sao lại đổ hết lên đầu tôi là sao? – Nó tức muốn ói máu luôn. - Chỉ là biện pháp tạm thời, hôm qua cái đám fan cuồng đó bu đông lớp mình hò hét đòi giao nộp Gui, tụi tui đâu biết làm cái gì được đâu, thế là biểu đi hỏi pà tại do hôm qua pà ko có đi học nên tụi nó mới im im được chút chút. Đến lúc ra về, tụi tui chật vật lắm mới ra được ra khỏi cổng trường đó. - Vậy bây giờ tui muốn làm gì thì làm đúng không? - Uhm! Giao hết cho pà đó, tụi lớp mình nó mệt rồi. - Hở? Ai bắt tôi đóng giả rồi lại kêu là mệt là sao? Bực rồi đó nha. - Thôi! Thông cảm tí đi, đâu có biết là thằng Phong và con Nhi làm to chuyện này ra đâu. Pà xử đẹp chúng nó đi, lớp mình chúng nó ủng hộ pà 4 chân tay luôn. - Được rồi, đến khi tui giải quyết thì pà nói với lớp là ko được hé răng đó nghe chưa? - Dạ, thưa chị hai. “Phải làm sao đây hả trời?” Nó thầm oán trách 2 đứa bạn thân đang ngồi hì hửng kia, chúng nó lúc nào cũng gây rắc rối cho nó. Nhưng mà nó có tận 3 ngày để giải quyết nên cứ từ từ mà suy nghĩ. Ra về, nó chạy thẳng xuống nhà xe, dắt con ngựa trắng ra tới cổng, đang cố định hình là ông anh ba đang ở đâu thì nó vô tình chạm phải ánh mắt của hắn. Ngay lập tức, hắn bước nhanh đến chỗ nó. Thấy hắn phản ứng nhanh như thế nó lập tức nhảy lên xe, đạp đi nhưng khổ nổi hắn lại nhanh chân hơn, bây giờ hắn đang chắn ngang khiến nó lùi cũng không xong mà tiến thì chẳng lẽ đè bẹp hắn rồi đi. - Tại sao em phải tránh? – hắn di chuyển đến gần nó hơn, hắn nắm lấy tay lái của nó để đảm bảo nó không tẩu thoát. - Không thích gặp mặt anh! – Nó nói thẳng. - Xem ra tôi phải gặp em nhiều hơn. – Hắn cười khẩy một cái làm nó cảm thấy có cái gì không ổn. – Đi thôi! – Hắn nhanh tay nắm lấy tay nó kéo đi. - Ế!!!!!!!!!!! 1 đám áo đen phóng đến giữ lấy cái xe đạp nó, còn nó thì đã bị hắn kéo lên 1 chiếc xe đen nào đó mà nó chưa kịp nhìn. Nó ngồi im trong xe nhìn ra ngoài thấy cái xe này đang đi đến trung tâm thành phố, quay ra thì thấy hắn vẫn cứ khuôn mặt đó – lạnh lùng. Nó chợt run bật người, rồi nhìn xuống dưới thì phát hiện ra từ nãy giờ hắn đã lợi dụng nó chưa kịp hoàn hồn nên đã nắm tay nó chặt cứng tù nãy giờ. - có cần phải nắm chặt đến nỗi tôi không thể thở không? – Nó quay sang nhìn vào cái khuôn mặt lạnh lùng kia. - Có! Để em khỏi trốn nữa. – Vẫn là cái giọng nghiêm nghị thường ngày nó vẫn nghe. - Trốn? Việc gì mà tôi phải trốn, nói cách khác là tôi không muốn đi chung với anh. Chẳng lẽ những gì hôm đó tôi nói anh đều nghe bên này cho qua bên kia luôn hả? - Uhm! - Trời! Chẳng lẽ anh cứ thích tôi hả? - Uhm! - Hơ hơ! Anh thích tôi thì anh không có lợi gì từ tôi đâu. Khổ lắm đấy. - Uhm! - Tôi nói trước rồi đó. - Uhm! - Sao anh cứ uhm với uhm không zẩy hả? - Tại em nói nhiều quá đấy. Tôi nói rồi, tôi thích em. Tôi thích em không phải vì tôi muốn nhận được cái gì từ em, khổ cũng được, tôi mặc kệ. Em bảo rằng tôi cần nghe theo con tim mách bảo thì bây giờ tôi đang làm đúng. Không ai có thể ngăn cản tình cảm mà tôi dành cho em được cả, kể cả em. - Hơ hơ! – Nó đứng họng. – Nhưng mà….. - Không nhưng gì hết, em cứ hưởng thụ đi. – Hắn quay sang hôn lên trán nó 1 cái thật nhẹ, xong, hắn quay lại vì trí cũ rồi cười mỉm 1 cái thật rõ là sung sướng. Trong khi đó nó còn chưa hiểu cái hưởng thụ là gì thì đã bị hắn hun 1 cái trên trán khiến nó lại đơ thêm lần nữa. Thấy hắn hôn xong còn cười mỉm 1 cái khiến nó như bừng tỉnh, nó vùng dậy, cố thoát khỏi cái siết tay của hắn. - Sao thế? – hắn quay sang hỏi nó. - Anh siết chặt quá, tôi đau! - vậy như vầy là hết đau nữa chứ gì? – hắn vừa nói vừa khoác tay qua người nó, kéo nó vào lòng hắn. - Đau nhiều lắm, thả tôi ra đi. – Nó hét lên. - Vậy thì nắm tay thôi nhé. – hắn thả nó ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay nó mỉm cười. - Lại cười! – Nó càu nhàu. - Sao lại không cười khi có người mình yêu ở bên cạnh. - Uầy! Sến rện. - Uhm!