Việc Anh Thích Tôi, Tôi Không Có Hứng
Chương 12 : Ai chứ tôi ghét màu hồng ghê gớm!
- Nè nhóc, lại đây ta chọn đàn cho nhóc nhak! – Hắn cười toe khi thấy nó vẫn đứng như trời trồng.
- Hả??? Nãy giờ anh lôi tôi đi mà hok cần biết là ai hả? –
- Uhm! Không biết! Mà công tôi và nhóc có duyên ghê! – Hắn tỏ vẻ ngây thơ như hok có chuyện gì hết.
- Hả??? Thiệt tình! Đừng có mà 1 là nhóc, 2 là nhóc,…ghét nhất là mấy thứ dễ thương đấy. Ông anh tôi còn chưa sử dụng nói chi đến anh, mà tôi năm nay 11 rùi đấy, đâu phải nhỏ bé gì nữa đâu. Làm ơn nói năng cho vừa lứa tuổi! – Nó dùng dằng.
- Uhn! Vậy thui! Bé chọn đàn đi!
- Thiệt tình! Sáng giờ uống thuốc mà không uống nước chứ gì! – Nó ngắm 1 hồi rùi lấy 1 cây màu trắng trông có vẻ giống cây của nó. –Tôi lấy cây này! Anh tính tiền phải hok – Nó quay qua hỏi hắn.
- Ứm ừm!
- Được rùi! Lấy cho tui cái bao đàn luôn. – Nói xong nó đưa cây đàn cho hắn ra ý tính tiền, còn nó thì chạy sang mấy cái trống.
Đang ngắm nghía dàn trống, thì hắn mang 1 cây đàn được bọc bởi 1 cái bao màu hồng nhạt cực kì đáng yêu. Vừa nhìn thấy cái bao màu hồng nhạt kia, mặt nó liền nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
- Ak’! Đổi màu khác đi, tôi thà sài màu đen còn hơn là màu này! – Nó vừa nói vừa giơ hai tay thành dấu X.
- Màu này dễ thương mà! – hắn nhìn lại cái bao.
- Đưa đây! Ai chứ tôi ghét màu hồng ghê gớm! – Nó giựt lấy cái bao rồi quay ra chỗ quầy thu ngân để đổi màu khác. Còn hắn thì bó phép vs cái tính lạ lùng của nó.
- Này! Đổi màu gì lại đổi màu vàng. – Hắn ngơ ngác khi thấy nó đổi lấy màu vàng chói lọi.
- Màu vàng cá tính! – Nó nói xong quay ra đi ra cửa.
Thấy thế, hắn chỉ biết lắc đầu rùi ra theo nó. Lúc mới ra thấy nó đang đứng trước cửa ngó nghiêng cái gì đó như muốn nhìn hết con phố này. Khi nhìn xong, nó lại nhìn lên bảng cửa hiệu, rồi gục đầu xuống, mặt thì buồn thiu.
- Này chở tôi về được hok đây là đâu chứ? – Nó quya sang cầu cứu khi thấy hắn vừa mới đi ra.
Tôi chỉ có trách nhiệm là mua đền cây đàn thôi! Không có trách nhiệm chở cô về. – Hắn nói vs cái giọng lạnh băng, làm nó xém té trước phản ứng đột ngột của hắn. Nhưng chập sau nó lại cười híp mắt, “Khỏi phải bị gọi nhóc nữa!” Nó thích cái cách mà hắn lạnh lùng như thế này hơn, sau này cũng chẳng gặp nhau nữa nên chả caanfphair tỏ vẻ thân thiết.
[LEFTThe day I first met you
You told me youd never fall in love
But now that I get you
I know fear is what it really was
Now here we are, so close
Yet so far, havent I passed the test?
When will you realize
Baby, Im not like the rest
Dont wanna break your heart
I wanna give your heart a break
I know youre scared its wrong
Like you might make a mistake
Theres just one life to live
And theres no time to waste, to waste
So let me give your heart a break
Give your heart a break
Let me give your heart a break
Your heart a break
][/LEFT]
Ngày đầu tiên em gặp anh
Anh đã nói rằng anh sẽ không bao giờ yêu nữa.
Rồi sau đó, em dần hiểu anh.
Hiểu nỗi sợ tình yêu của anh là gì.
Và bây giờ chúng ta đang đứng đây, thật gần mà cũng thật xa.
Lẽ nào em vẫn chưa bước vào thế giớ cảu anh được sao?
Rồi khi ấy, anh sẽ nhận ra.
Em không như những cô gái khác
Không muốn làm tổn thương trái tim anh,
Em chỉ muốn xoa dịu trái tim lạnh giá ấy.
Em biết anh sợ tình yêu trái ngang này,
Anh sợ sẽ mắc sai lầm lần nữa
Nhưng chúng ta chỉ được sống 1 lần trong đời,
Và không có thời gian lãng phí.
Vậy hãy để em bước vào thế giới của anh và xoa dịu trái tim anh.
Hãy mở lòng ra với em và em sẽ hàn gắn trái tim anh.
Give your heart a break – Demi Lovato
Đang nhìn chằm chằm vào hắn và nghĩ xem hắn là người như thế nào thì điện thoại lại vang lên bài Give your heart a break. Giở điện thoại Samsung cảm ứng ra thì hóa ra con Nhi đang gọi cho nó. Nó như đứng hình khi thấy dòng chữ “Tuyết Nhi” hiện ở trên điện thoại, nó còn không biết làm gì thì hắn nói.
- Nè! Điện thoại réo kìa! – hắn lại chỗ nó hươ hươ tay trước mặt nó, hắn tưởng con nhỏ này bị hóa đá rùi.
Nhưng ngay lập tức nó đập tay của hắn 1 cái chét, rồi bấm nút tắt cuộc gọi màu đỏ. Lôi cái cục gạch của mình ra, nó nhắn cho nhỏ Nhi “ T mệt rồi”. Lúc ngước mặt lên thì nó phát hiện ra hắn vẫn đứng đó xoa xoa xái tay đỏ chót của nó.
- Sao không về đi, còn đứng đó làm gì thế? – Nó hỏi hắn.
- Thì xem cô có bị sao hok? Làm gì mà đánh người ta như thế này hả? – Hắn giờ cái tay sưng tấy ra trước mặt nó, đòi bắt đền. – Cô không sao chứ???
- Không sao! – Nói xong nó quay lưng đi 1 hơi không thèm dòm ngó đến hắn.
- Này! Cô không lên xe tôi chở về ak`! – Hắn chạy theo kéo tay nó lại.
- Chở về? – Nó hỏi.
- Uhm! Nhìn cô thê thảm quá, mặt như zầy mà ra đường có mà hù chết người ta ak! Lên xe đi!- Hắn nói xong kéo tay nó lên xe.
Lúc lên khi quay đầu đóng cửa xe miệng nó chợt nở 1 nụ cười gian tà.
- Tôi về nhak! – Nó bước xuống xe rồi vẫy tay chào hắn.
- Nè! Đây chả phải là tiệm bánh mì mà! Nhà cô ở đâu! Tôi chở về thẳng luôn. – Hắn nhìn xung quanh chỗ nó bảo dừng xe.
- Mua bánh ăn! Đói! Không thích nguời lạ biết chỗ mình ở! – Nó vừa nói vừa bước vào trong tiệm bánh. Bụng nó đang sôi sùng sục, do hồi chiều vừa ăn vừa kể chuyện cho ông hai nên nó ăn chưa hết 1 chén cơm, đã thế còn bị mấy đứa lớp nó hành xác nữa.
Khi đã thấy bóng nó khuất sau cánh cửa của tiệm bánh hắn mới đi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
88 chương
63 chương
45 chương