Vi
Chương 6
Ngày thứ nhất, tôi bắt đầu tiến hành mọi thứ theo đúng như kế hoạch. Tất cả các tình huống tôi đều cố gắng dàn dựng sao cho thật tỉ mỉ và chi li, tuyệt đối không được phép thất bại. Biết Vi thích đánh ca rô, vậy là tôi liền rèn dũa tay nghề của mình lại để dễ bề bắt chuyện. Nói không phải khoe chứ tôi chơi ca rô rất cừ khôi, nhiều đứa giỏi ca rô nhưng khi giao đấu với tôi thì toàn là bại tướng. Với trình độ cao siêu này, tôi tin thực lực mình ngang Vi, hoặc hơn Vi chứ không hề có chuyện thua sút. Tôi sẽ phải khiến Vi nhìn tôi bằng con mắt khác, thật đấy.
Ra chơi tiết ba, tôi chạy sang lớp Vi. Thằng Quốc đang đứng cười cợt ngoài hành lang cùng nhỏ Lệ, trông thấy tôi thì nó liền bước đến bắt tay chào hỏi.
-Mày xác định rồi chứ? - Nó thấp giọng đặt câu nghi vấn, sau đó e dè phóng ánh nhìn đến chỗ Vi.
Tôi vỗ vai nó:
-Yên tâm và chờ tin vui của tao!
-Chúc may mắn! - Quốc đẩy tôi vào lớp nó - Giờ thì làm đi.
Tôi che miệng ho khan vài tiếng, tiếp theo bước đến bàn Vi, nở nụ cười và mở lời bằng hai từ:
-Chào Vi!
Vi đang ngồi chơi cờ ca rô, một ván dài gần hết trang giấy mà vẫn bất phân thắng bại, thì ra đánh một mình cũng có cái thú vui của nó. Tôi âm thầm quan sát thái độ Vi, thật không biết là cô ấy đang vui hay buồn, vì gương mặt Vi luôn điềm tĩnh đến kì lạ. Bẵng đi vài giây sau, lúc này Vi mới ngước mặt lên nhìn tôi, không mặn không nhạt mà đáp lại:
-Xin chào!
Giọng Vi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dứt khoát. Dường như Vi không có gì do dự khi chạm mặt tôi một lần nữa. À mà, Vi đối xử với ai cũng lạnh nhạt như thế này sao? Tôi cảm thấy khá thú vị.
-Tôi có thể đánh cờ thử sức cùng Vi không? - Tôi kéo ghế ngồi đối diện Vi và chậm rãi hỏi.
-Mục đích tiếp cận tôi là để thử sức chơi cờ phải không? Vậy thì thử một ván, rồi cậu sẽ không tìm tôi nữa - Vi nói, bằng khuôn mặt dửng dưng, nhưng hàm ý sâu xa trong câu thì bảo tôi đừng tiếp tục lân la gần Vi, chẳng lẽ Vi có thành kiến gì đó với tôi sao?
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười bâng quơ:
-Đúng là muốn đánh cờ, nhưng cũng muốn làm bạn.
Nghe đến đây Vi dừng ngòi bút, đưa tay đóng quyển tập lại, ngồi ngay ngắn nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Vì sao muốn làm bạn?
-Vì có thiện cảm với Vi - Tôi nhanh chóng hồi đáp.
-Thích nghiên cứu vật thể bay không?
Tôi giật mình trước câu hỏi của Vi. Trời đất quỷ thần ơi, không phải chính tai tôi vừa nghe lầm ấy chứ? Vi là con gái mà lại thích nghiên cứu vật thể bay, mấy cái thứ trừu tượng nhảm nhí kia có đời nào tôi ngó ngàng tới, đừng nói chi thích kết bạn với những người có thú vui tao nhã không đụng hàng như Vi. Ơ tại sao lại là Vi chứ? Nếu nói "không" thì xem như mất điểm trong mắt Vi rồi, vậy là tôi đành cắn răng ừ bừa một tiếng.
-Cậu cũng thích nghiên cứu sao hỏa và người ngoài hành tinh không? - Vi tung thêm câu nữa, đòn chí mạng là đây, Vi toàn thích những điều mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Và trong một phút giây bất chợt, tôi cảm thấy nơi này như có núi lửa phun trào...
-Thích, nghiên cứu mấy cái đó là sở thích của tôi! - Tôi cười mỉm chi, nhưng trong lòng hiện lên một tia chán nản.
-Cậu thích, nhưng tôi thì không. Tôi không thích kết bạn với những ai thích nghiên cứu vũ trụ - Vi lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Gió lùa vào, lay động mái tóc dài bồng bềnh của Vi...
Tôi gần như hóa đá, vì không biết nên làm gì bây giờ. Nếu tôi phủ nhận điều mình vừa nói thì chẳng khác nào để Vi hiểu nhầm rằng mình là con người không thành thật. Nhưng chẳng phải Vi bảo rằng không thích kết bạn với loại người thích nghiên cứu vật thể bay sao? Đến phát điên lên mất! Xét cho cùng thì đường nào cũng tới La Mã thôi...
Ơ mà, Vi muốn tôi dễ dàng khuất phục hay sao? Không! Tôi nhất định không bỏ cuộc. Để xem Vi cư xử lạnh nhạt với tôi đến bao giờ.
Vậy là ngày thứ hai, tôi tiếp tục đến tìm Vi, nhưng tiếc thay Vi gục trên bàn ngủ ngon lành mất rồi. Thấy người ta yên ngủ sao tôi dám dựng dậy mà trò chuyện, không khéo lại khiến cho Vi càng ghét tôi thêm, đành đợi dịp khác vậy!
Tôi lê bước về lớp, muốn được yên tĩnh một mình, vậy mà đám quỷ ma kia lại còn vây quanh trêu chọc tôi.
-Đáng thương, đáng thương, mấy ngày qua bị con nhỏ ấy hành phờ phạt trông rõ tội! - Thành Danh lắc đầu cảm thán.
-Danh hiệu The world top of lady killer đã chỉ còn là hư vô mà thôi! - Thằng Hoàng phụ họa theo.
Thành Danh nhăn mặt:
-Cái gì? Cái gì mà thế giới...? Mà tao cấm mày hở chút bắn tiếng Anh trước mặt tao!
-Đồ ngu! The world top of lady killer có nghĩa là thiên hạ đệ nhất sát gái! - Thằng Quốc tỏ ra tinh tướng, chớp cơ hội lên mặt giảng giải cho Thành Danh, sẵn tiện mượn cớ chửi nó ngu luôn một thể.
-Tao chúa ghét cái kiểu chêm tiếng Anh, làm như sành sõi lắm không bằng - Thành Danh bĩu môi bật lại.
-Tao sõi hơn mày đó!
Tôi kềm chế không được nữa, liền vung tay đập bàn quát lên:
-Tụi mày câm mồm và biến đi chỗ khác cho tao!
Rõ điên tiết! Đã không giúp thì thôi, đằng này lại làm tôi đau đầu thêm, bọn nó đúng là chẳng tốt đẹp gì cả.
Tối đến, sau khi học bài vở xong xuôi, tôi nằm bẹp ra giường, ngủ một giấc thật sâu...
Tôi đuối sức rồi...
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
61 chương
45 chương
93 chương
10 chương
9 chương