Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 29 : H

Sáng thứ bảy, Diệp Kính Văn đã dậy sớm từ để đi siêu thị. Vốn là muốn cùng cậu ấy ra ngoài ăn, nhưng nghĩ lại vẫn thấy ăn tại nhà vẫn tốt hơn. Cố ý đi siêu thị chọn nguyên liệu làm lẩu, vẫn theo thói quen chọn một phần hải sản cay, sau đó lục lọi trí nhớ mua những món Lâm Vi thích. Đậu hủ, thịt bò, thịt cá, thịt heo,… Mua thật nhiều thứ rồi về nhà nấu, sau đó tắm rửa sạch sẽ chờ Lâm Vi đến. Vì đêm qua tâm trạng không vui nên ngủ không được ngon giấc, đến chiều thì mệt lả nên ngủ thiếp đi trên sofa. Lúc thức dậy thì cũng đã gần tối rồi, đồng hồ trong phòng chỉ 7 giờ, trên tivi cũng bắt đầu phát sóng các tin tức trong ngày. Diệp Kính Văn lấy điện thoại gọi cho Lâm Vi. “Lâm Vi, sắp tới chưa?” Bên kia im lặng hồi lâu, giọng nói có vẻ lúng túng “Xin lỗi Kính Văn, đột nhiên có chút việc gấp…” Diệp Kính Văn chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, lạnh lùng cười với điện thoại. “Chuyện gì mà gấp?” “Một người bạn gặp chuyện, bây giờ tôi phải…” Hình như cậu ấy đang ngồi trên taxi, có thể nghe được tiếng nhạc êm ái âm vang. “Kính Văn, xin lỗi, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi chạy qua…” “Tôi chờ anh đến 11 giờ” Diệp Kính Văn nói xong thì cúp điện thoại. Thời gian chầm chập trôi qua. Diệp Kính Văn mặt không cảm xúc ngồi xem những cặp tình nhân đang anh anh em em trên tivi, quan sát cây kim đồng hồ chuyển động. Chín giờ Mười giờ Mười một giờ… Cậu ấy không tới, ngay cả một cuộc gọi cũng không có. Diệp Kính Văn nhếch mệnh cười lạnh lùng, nếu như mình là con gái thì có lẽ lúc này nên khóc một trận cho đã. Không sai, cậu ấy vẫn không thay đổi chút nào, xem bạn bè còn quan trọng hơn người yêu, vì không muốn làm cậu ấy tổn thương nên mình luôn bao dung nhẫn nhịn. Nhưng cậu ấy cho đến giờ vẫn không nghĩ cho tình cảm của mình. Khi còn bé, cha mẹ làm việc bận rộn, anh hai cũng làm việc, anh ba cả ngày ham mê tửu sắc, chỉ một mình mình trong căn phòng rộng lớn. Huấn luyện viên rất nghiêm khắc, mỗi khi chân đau muốn rụng rời vẫn cắn răng kiên trì đứng dậy. Dần dần yêu khiêu vũ, thích nhốt mình trong phòng cả ngày tự do nhảy nhót. Vốn nghĩ rằng cuộc sống sẽ cô độc như vậy đến già. Cô độc đến già. Nhưng rồi một ngày Lâm Vi đột nhiên chen chân vào thế giới này. Nụ cười ấm áp của cậu ấy, giọng nói bình thản của cậu ấy, đôi khi còn là một người gian xảo…. Đều khiến mình không tự chủ được mà chú ý quan tâm. Nhưng mình là gì trong thế giới của cậu ấy? Công cụ để thử nghiệm tình yêu? Thằng nhóc để thi thoảng rảnh rỗi mới nhớ đến? Bạn hữu gặp chuyện liền không thèm giữ lời hứa với mình. Từ nhỏ đến lớn chỉ đón sinh nhật một mình, lần này chỉ hy vọng có cậu ấy bên cạnh, mà cậu ấy lại ném mình qua một bên mà đi lo cho đám bạn bè khốn kiếp? Diệp Kính Văn chỉ cảm thấy lòng mỗi lúc một lạnh, mỗi lúc một thất vọng. Thật muốn dùng sức bóp nát trái tim để xem nó vấn đề gì. Thực ra có thể dùng chút thủ đoạn để đoạt lấy cậu ấy, nhưng chỉ vì quá yêu nên không muốn cậu ấy khổ sở, nên vẫn phải bao dung nhẫn nhịn. Còn anh thì sao hả Lâm Vi? Đem tình yêu của tôi để giết chết tôi là điều anh muốn sao? Kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi, điện thoại đột nhiên vang lên. Diệp Kính Văn nhìn người gọi tới, thở dài thật dài. “Kính Văn, sinh nhật vui vẻ, hy vọng chúc vẫn chưa trễ” Đã lâu chưa nghe giọng anh hai, bây giờ lại gọi điện tới bỗng cảm thấy thật xa lạ. “Cảm ơn anh” Diệp Kính Văn khách sáo nói. “Tặng cậu một cái đồng hồ đeo tay, còn thích gì nữa thì cứ bảo anh. Được rồi, anh cúp máy đây, bảo trọng nhé” “Vâng, cảm ơn anh” Anh em nhà họ chính là mối quan hệ xa lạ lúng túng thế này. “Con trai, sinh nhật vui vẻ! Không biết con thích cái gì, mẹ chuyển cho con ít tiền, thích cái gì thì cứ mua a” Giọng nói của mẹ vẫn âm vang như những nốt nhạc, mỗi từ mỗi tiếng đều rất trong trẻo. “Con biết rồi” “Còn nữa nha, anh ba về nước mẹ có gửi nó một bộ đồ vest màu trắng rất đẹp nha, con mặc vào đảm bảo sẽ rất đẹp trai” “Ngày mai nhất định phải chụp hình gửi cho mẹ xem” “Dạ, con biết, cảm ơn mẹ” Thở dài cúp điện thoại. Điện thoại cứ reo lên thật lâu, lại là một đống tin nhắn chúc mừng. Nhưng người mong đợi nhất vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Thực ra chỉ cần cậu ấy nhắn một tin giải thích một chút, ví dụ như nói người bạn kia gặp chuyện cấp bách, nói Kính Văn sinh nhật vui vẻ, nói xin lỗi vì đã thất hẹn, sang năm sẽ cùng nhau đón… Mình cũng sẽ tìm một lí do để tha thứ. Đáng tiếc Lâm Vi không làm vậy. Diệp Kính Văn thở dài. Đem bánh sinh nhật và nến ném hết vào thùng rác, sau đó vào phòng ngủ. Điện thoại lại reo vang lần nữa. “Alo” Diệp Kính Văn khó chịu, tên anh ba hằng năm cứ phải canh đúng 12 giờ mới gọi điện qua chúc, hắn thật là… “Em trai, sinh nhật vui vẻ nga~” Diệp Kính Huy có vẻ đang rất vui “Năm nay anh ba chuẩn bị cho em một món quà vô cùng vô cùng đặc biệt, sinh nhật tuổi trưởng thành nhất định phải trải qua đặc biệt một chút mới phải có đúng không?” “Ừ cảm ơn anh. Em muốn đi ngủ” “Ừ, em trai cố gắng lên, để trở thành một người đàn ông chân chính” Nói xong cười rất buồn nôn rồi cúp máy. Diệp Kính Văn bỗng có một linh cảm rất xấy, quả nhiên chuông cửa vừa lúc vang lên. Chạy như bay ra mở cửa. “Chúc anh vui, đây là quà sinh nhật của anh, kí nhận giúp tôi” Diệp Kính Văn liếc nhìn cái hộp thật to, sau đó kí nhận rồi chuyển hộp vào phòng. Thấp thỏm mở hộp ra, Diệp Kính Văn lập tức hóa đá. Lâm Vi… Trên người chỉ trùm một cái khăn tắm mỏng dính, hai tay bị trói ra sau lưng, hai chân thon dài lộ hết ra ngoài khiến người ta ham muốn. “Anh…” Diệp Kính Văn khiếp sợ nhìn Lâm Vi. Nghe được giọng nói, cơ thể Lâm Vi đột nhiên run rẩy co rúc lại. “Đừng đụng vào tôi… Cút ngay….” Giọng nói khàn khàn, có vẻ tủi thân, lông mi bất an rung động, hai chân cũng khép chặt lại, bởi vì giãy giụa nên áo ngủ tuột xuống, hai chân trắng nõn lộ ra nhiều hơn. “Lâm Vi, anh sao vậy?” Diệp Kính Văn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng ôm Lâm Vi ra ngoài. Lâm Vi mở to mắt, mơ hồ thấy cái bóng Diệp Kính Văn. “Kính Văn? Là cậu sao?” Cảm nhận được hơi thở của đối phương, Lâm Vi mới bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm yên trong ngực của Diệp Kính Văn để hắn bế lên giường trong phòng ngủ. Bởi vì giằng co lôi kéo mà áo ngủ tuột hết xuống. Lâm Vi nằm trên giường, hai tay siết chặt ga giường, hai chân thon dài siết chặt, hô hấp dần dần rối loạn. “Tên khốn Diệp Kính Huy này…” Diệp Kính Văn thầm mắng trong lòng, gọi điện cho anh hắn nhưng đối phương đã tắt máy rồi. Nhìn Lâm Vi thế này chắc là bị tiêm thuốc rồi. “Lâm Vi, thấy tôi không? Tôi là Kính Văn đây” Diệp Kính Văn sáp qua dịu dàng ôm Lâm Vi. “Tôi biết là cậu, Kính Văn…” Lâm Vi có lẽ đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng tựa vào ngực Diệp Kính Văn “Người tôi khó chịu quá…Có chuyện gì vậy?” Tên anh ba biến thái của tôi dùng đồ SM trên cơ thể anh… Diệp Kính Văn thở dài, đau lòng hôn lên trán Lâm Vi. “Lâm Vi, có thể giao anh cho tôi không?” Lâm Vi ngẩn người một lát mới hiểu ngụ ý của đối phương, bắt đầu liều mạng giãy giụa. “Không được…” Diệp Kính Văn mặt mày u ám “Anh chịu nổi sao?” Lâm Vi gật đầu một cái rồi chui vào chăn. Dược tính phát tán khiến toàn thân Lâm Vi đỏ hồng xinh đẹp, toàn bộ máu trong người dồn thẳng xuống hạ thân, thân thể vừa nóng vừa nhột, vừa giống như bị nung nóng trong lò lửa, lại vừa giống bị hàng vạn con kiến gặm cắn… Rất khó chịu, toàn thân như bốc cháy đến điên rồi. Lâm Vi lật tới lật lui, hạ thân đã cứng rắn đến phát đau, nhưng tay bị trói lại nên chỉ có thể trượt lên trượt xuống ma sát với ga giường. Không kéo dài được bao lâu… Mồ hôi túa đầy khắp người, hạ thân sưng đến phát đau nhưng không thể dùng tay giải quyết, hô hấp càng lúc càng dồn dập, thật là nhớ…Thật là nhớ những khi Diệp Kính Văn dùng tay chạm vào nơi đó, nhẹ nhàng chạm vào một chút là đủ rồi. Nhưng … Tại sao hắn không quan tâm không giúp đỡ. Tại sao ngồi bên cạnh mà không chú ý đến mình? Lâm Vi rất khổ sở, không hiểu sao lại bị một đám người trói lại đem đi, lúc tỉnh dậy chỉ thấy mình đang nằm tại một căn phòng tối om, trên tường treo rất nhiều hình cụ đáng sợ. Có một chàng trai nhìn mình cười dịu dàng rồi tiêm vào mình thứ chất lỏng màu xanh lam… Lúc ấy thật sợ hãi, cứ tưởng gặp phải bọn tội phạm, họ còn lột quần áo rồi lấy khăn bọc mình lại nhét vào hộp. Sợ càng thêm sợ, lúc đánh không lại bọn chúng, bị ghì xuống đất lại nghĩ tới Diệp Kính Văn, nghĩ nếu mình cứ thế mà chết thì hắn sẽ thế nào? Từ từ mất ý thức, tỉnh dậy thì đã tới chỗ này. Lâm Vi lật người nhìn Diệp Kính Văn, chăn cũng bị đá sang một bên. Chỗ đó đã đứng lên đến như vậy, rõ ràng như vậy… Rõ ràng nhìn thấy mình tại sao không giúp mình? Tay của mình cũng không cử động được…. Tại sao không để ý đến mình? Hắn sao vậy? “Kính Văn…” Dẹp tự ái qua một bên, không chút xấu hổ dùng giọng n1oi cầu xin hắn, dược tính mãnh liệt cấu xé lâm Vi đến điên rồi. Nhưng Diệp Kính Văn vẫn không động đậy. “Anh không muốn, tôi sẽ không chạm vào anh, tôi không muốn thấy anh hối hận” Khẩu khí của Diệp Kính Văn rất cứng rắn. Lâm Vi lại lật người áp sát vào ga giường, hai chân như người chết đuối đá tứ tung, hai tay bị trói đến đỏ bừng. Nhích lại gần Diệp Kính Văn, tay không thể cử động, chỉ còn hai di chuyển, trườn vào lòng Diệp Kính Văn. “Kính Văn…” Mặt Lâm Vi đỏ bừng, lời nói xấu hổ như vậy cũng thốt ra rồi, dược tính càng lúc càng mạnh, cơ thể bị thiêu đốt đến xương… Đầu Lâm Vi hơi cúi xuống, dùng răng kéo quần áo Diệp Kính Văn, hy vọng vén lên lửa dục của hắn… Diệp Kính Văn cứng đờ người, nhẹ nhàng đẩy Lâm Vi ra. Lâm vi sửng sốt. Tại sao… Lại trở thành như vậy? Bị tình dục che mờ ý thức, Lâm Vi như người chết đuối không ngừng hít thở, cơ thể muốn tới gần Diệp Kính Văn lại bị hắn trước sau từ chối, đụng vào cũng không được. Lâm Vi như người điên ở trên giường lăn qua lăn lại, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ làm người ta phải xấu hổ, khiến Lâm Vi cảm thấy thật khổ tâm. Tại sao lại biến thành cái bộ dạng như vậy, tại sao không kiềm chế được mà làm ra cái tư thế xấu hổ đó trước mặt hắn, còn nói những lời dâm đãng như vậy? Đây là Lâm Vi sao? Ánh mắt dần dần ướt át, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Kính Văn cũng trở nên mơ hồ, Lâm Vi cảm thấy mình sắp nổ tung. Nhìn Lâm Vi toàn thân trần truồng, nằm trên giường cọ tới cọ lui, Diệp Kính Văn đã sớm bị lửa dục đốt thân, chỉ dựa vào chút lí trí cuối cùng mới có thể ép bản thân vượt qua. Hết lần này đến lần khác người kia còn không biết đang đùa với lửa! Ở trên người mình nhích tới nhích lui. Kích thích mình như vậy…Diệp Kính Văn mình có là thánh nhân thì cũng chỉ có một sự nhẫn nại nhất định! Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn cậu, muốn đứng dậy thì eo lại bị Lâm Vi dùng chân kẹp lại. “Kính Văn…Khó chịu quá…Giúp tôi” Giọng nói đứt quãng, tiếng thở dốc dồn dập. Nói được mấy lời này, mặt Lâm Vi đã đỏ đến mức muốn rỉ máu. Diệp Kính Văn im lặng một lúc, chỉ còn biết thở dài đẩy nhẹ Lâm Vi xuống giường, sau đó hôn. Vừa chạm đến đôi môi mềm mại của Lâm Vi, lưỡi cậu liền lập tức chủ động vươn tới, lưỡi hai người quấn quanh một chỗ trong cổ họng mà day dưa. Sau lưng Lâm Vi một mảng ngọt ngào xâm chiếm. Muốn…. Muốn nhiều hơn. Trong cơ thể như có một ngọn đuốc muốn đốt mình thành tro bụi. Lâm Vi muốn ôm Diệp Kính Văn, tiếc là hai tay bị trói sau lưng, tay lạnh như băng tiếp xúc với thân thể nóng rực, mãnh liệt kích thích từng dây thần kinh của Lâm Vi. Lâm Vi nằm dưới thân Diệp Kính Văn giãy giụa không thoải mái, dục vọng đứng thẳng không ngừng đâm vào bụng Diệp Kính Văn, chẳng qua chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cơ thể hắn sẽ khiến Lâm Vi có một loại khoái cảm mãnh liệt, từ hạ thân lan khắp toàn thân, rất thoải mái… Diệp Kính Văn thở dài, đứg dậy đi ra ngoài. Lâm Vi vốn bị tình dục phủ mờ hai mắt bỗng chốc thanh tĩnh lại. Tại sao muốn bỏ đi? Đã đến nước này, tôi cũng vất bỏ tự ái giao mình cho cậu, tại sao còn bỏ đi? Lâm Vi khó chịu rúc trên giường. Trước đây cũng đã cự tuyệt hắn như vậy không chỉ một một lần. Thì ra lúc tình dục kéo đến lại bị cắt đứt lại khó chịu như vậy, không chỉ có cơ thể mà còn cả trái tim nữa. Lâm Vi vùi đầu vào cái gối mềm mại. Được rồi, cậu không cần lo, tôi ngủ với cái giường này một tối là được. Dù sao cũng không chết được, để tôi tự sinh tự diệt đi. Lâm Vi khổ sở suy nghĩ. Nhưng rất nhanh sau lưng vang lên vài tiếng động, LÂm Vi quay đầu thấy Diệp Kính Văn khẽ cười. “Tôi giúp anh tháo còng tay, anh như thế này không được thoải mái” Lâm Vi cắn răng, mới vừa rồi còn nghĩ xấu cho hắn, thật là bi ai… Dĩ nhiên Lâm Vi không chú ý Diệp Kính Văn một tay cầm chìa khóa, còn tay kia là một bình lớn gel bôi trơn. “Lâm Vi, đừng có lộn xộn” Diệp Kính Văn dứt lời thì cúi người nhẹ nhàng hôn tinh khí Lâm Vi một cái. Đã cứng rắn một lúc lâu không được thỏa mãn, vừa được chiều chuộng thì nó tiết ra một chút chất lỏng màu trắng. Bộ dạng thật đáng thương khiến người ta muốn giày vò. Diệp Kính Văn khẽ cười đưa nó vào miệng, dùng đôi lưỡi yêu chiều vuốt ve. Quả nhiên chủ nhân của nó bị kích thích mãnh liệt, toàn thân giật bắn lên, hai tay được Diệp Kính Văn thả ra cũng tự nhiên ôm lấy hắn. Diệp Kính Văn dùng lưỡi linh hoạt chuyển động, tựa như có thể cảm nhận được mạch máu của nó. Lâm Vi thở hổn hển từng cơn, hay tay siết chặt đầu Diệp Kính Văn, sợ hắn đau nên dùng ngón tay quấn quanh những sợi tóc mềm mượt… Đầu lưỡi Diệp Kính Văn vờn đuổi Lâm Vi, ngón tay cũng không quên chăm sóc hai tiểu cầu đáng yêu. “Ư…” Thật thoải mái… “Kính văn…” Gọi tên của đối phương cuãng không phải là chuyện xấu hổ như tưởng tượng. Diệp Kính Văn nghe thấy Lâm Vi không tự chủ được ngọt ngào rên rỉ tên mình thì động tác càng mạnh mẽ, đầu lưỡi linh hoạt vuốt ve thứ nóng rực kia. Liếm rồi thả, nuốt ra nuốt vào khiến Lâm Vi rung rẩy thở dốc từng trận. Cảm nhận được cậu đã không chịu nổi, Diệp Kính Văn hút một hơi, toàn thân Lâm Vi co quắp, chất lỏng màu trắngđục bắn hết vào miệng Diệp Kính Văn. Dễ chịu hơn nhiều. Toàn thân thoải mái như đang nằm trên cỏ đón ánh nắng mặt trời, mệt mỏi không muốn di chuyển. Lâm vi nằm dài trên giường, cao trào qua đi, tròng mắt cũng sáng tỏ vài phần. Diệp Kính Văn nhẹ nhàng thổi khí bên tai, giọng nói dịu dàng khiến người ta tan chảy. “Lâm Vi, anh muốn em” Nhẹ nhàng liếm tai cậu, Diệp Kính Văn nói ra khát vọng bấy lâu mình chôn giấu trong lòng. “Được không?” Mong đợi nhìn Lâm Vi, đôi mắt cậu ấy cũng không còn những khổ sở bài xích, nét cười trong đôi mắt cong cong che đi một tia ngượng ngùng. “Được…” Lâm Vi vùi đầu trong hõm vai Diệp Kính Văn, nhẹ nhàng cắn một cái “Dược hiệu còn chưa hết…Giúp em giải quyết đi” *dụ thụ quá, chịu hông nổi uhuhu* Diệp Kính văn cánh vành tai của cậu, thành công khiến cậu khẽ run rẩy. Ngón tay trượt từ phần lưng bóng mịn, men theo sóng lưng đi xuống. Cảm nhận được ngón tay Diệp Kính Văn trượt qua hông tiến đến nơi tư mật, toàn thân Lâm Vi cứng đờ. Không khí có chút lúng túng, ngón tay Diệp Kính Văn đánh một vòng ác liệt xung quanh, thỉnh thoảng nhấn một cái ở trung tâm làm Lâm vi khẽ rùng mình. Nhưng cơ thể Lâm Vi vẫn căng cứng. Diệp Kính Văn vẫn kiên nhẫn, ngón tay tại đó vòng tới vòng lui, lướt mãi vẫn không chịu nhét vào. Cứ như đang cố ý hành hạ cậu. Đôi môi nóng bỏng hôn dọc từ cổ Lâm Vi xuống, vừa hôn vừa cắn lưu lại nhiều dấu vết mờ ám. Dược hiệu chưa hết, cơ thể Lâm Vi lại nóng lên, thứ cứng rắn của Diệp Kính Văn vẫn tì trên bụng, dĩ nhiên Lâm Vi cảm nhận được, nhưng mà… cái nơi yếu ớt phái sau kia chỉ mới dùng tay chạm vào thôi đã thấy kì quái như vậy, nếu bị nhét vào có thể chịu được sao? Nhưng Diệp Kính Văn chậm chạp không chịu vào có lẽ cũng chịu đựng rất cực khổ… Lâm Vi điều chỉnh tư thế một chút, nhẹ nhàng kẹp hai chân ngang hông Diệp Kính Văn. “Tiếp tục…” Diệp Kính Văn cười xấu xa gật đầu, tuyệt quá, giây phút này cuối cùng cũng đến. Ngón tay nhẹ nhàng len vào ấn hai cái, nặn chút gel bôi trơn từ cái bình bên cạnh. Lâm Vi thấy gel bôi trơn thì mặt đỏ lên, giấu đầu vào ngực Diệp Kính Văn. Cảm giác lạnh như băng, nhưng tại nơi đó lại có phần thoải mái. Ngón tay Diệp Kính Văn khẽ thám hiểm bên trong, cảm nhận được sức nóng từ cậu, nơi trước giờ chưa ai chạm vào mềm mại mà nóng chặt, ngón tay cứ thế chuyển động tùy ý, Diệp Kính Văn cảm thấy thật hài lòng. Mình là người đầu tiên có thể chạm vào cậu ấy, cậu ấy dám vất bỏ tự ái cố chấp, rõ ràng là cũng yêu mình. Có lẽ người này tính cách mạnh mẽ, chẳng qua là không biết cách biểu lộ tình cảm thôi. Diệp Kính Văn tăng thêm một ngón tay, cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Vi, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày chứ không có chút gì là không thoải mái, nhẹ thở hắt ra rồi khuyếch trương bên trong. Hai ngón tay nhẹ nhàng nới rộng tràng bích, tìm kiếm một điểm nhạy cảm bên trong. Thân thể Lâm Vi đột ngột run rẩy kịch liệt. Rồi nhẹ nhàng thở dốc. “Kính Văn, đừng làm vậy” Mặt Lâm Vi đỏ đến dọa người, nắm lấy cái tay đang làm loạn trong cơ thể mình.