“Anh nên đi nhìn cái thằng còn lại đi,” Murdoch nghiến ra từ giường của nó khi Wroth trace vào trong căn phòng. Wroth rùng mình khi thấy gương mặt em trai mình như bị xé rách và tứ chi đều bị gãy như thế này ngay cả khi anh biết rằng nó không thể chết do bất cứ thứ gì ít hơn chém đầu hay ánh sáng mặt trời. Anh lắc lắc bản thân mình. “Chuyện gì xảy ra với chú mày vậy?” anh hỏi, giọng anh thô ráp. “Đang chuẩn bị hỏi anh câu đó đấy. Chúa tôi, Nikolai, anh nhìn còn tệ hơn em.” Anh nghĩ về cái cách mà anh đã để lại Myst bên cửa sổ, đang khóc, nhìn chăm chăm ra ngoài cơn bão sét đến từ trong thâm tâm cô. Nó khiến anh vô cùng đau đớn khi nghĩ đến cảnh cô bị đau một mình … “Chúng ta sẽ nói đến vấn đề của anh sau. Ai đã làm cho chú thành thế này?” “Ivo có demon. Demon bị biến thành ma cà rồng. Bọn chúng rất mạnh – anh không tưởng tượng nổi đâu. Hắn ta đang đi tìm ai đó, nhưng em không nghĩ là Cô Dâu của anh đâu – bọn chúng có nhắc gì tới một đứa ‘con lai.’” “Bao nhiêu con?” “Trong đám của hắn có ba con – cùng với những con ma cà rồng khác. Bọn em hạ được hai con nhưng còn sót một tên còn lại.” Nó nhìn đằng sau anh. “Cô Dâu anh đâu?” Sau một lúc chần chừ, anh giải thích tất cả, tìm kiếm được cảm giác giải tỏa anh cảm thấy khi nói chuyện với Myst. Biểu hiện của em trai anh trở nên rõ ràng. Nhiều khoảng lặng dài trôi qua trước khi nó nơi một cách sửng sốt, “Wroth, anh đoạt đi sự tự do của một sinh vật đá có nó trong hai thiên niên kỉ. Cá chắc rằng cô ấy sẽ muốn lấy nó lại.” “Không, chú không hiểu. Cô ấy rất nhẫn tâm. Không có khả năng yêu. Sự gian trá của cô ấy, nó ăn mòn lấy anh, bởi vì nó là thứ duy nhất dễ hiểu được.” Nói với chính mình nhiều hơn, anh lẩm bẩm, “Chứ còn vì sao mà cô ấy lại muốn anh?” Murdoch yếu ớt nắm lấy cổ tay của Wroth. “Tất cả những năm qua em đã nhìn thấy anh tiếp tục lựa chọn đường đi tốt nhất, lí trí nhất, ngay cả khi nó là đường đi khó khăn nhất. Em thấy tự hào dưới sự lãnh đạo của anh bởi vì anh đã hành động với sự dũng cảm và luôn luôn – luôn luôn đấy – với lí trí của mình. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải báo với anh rằng lí trí và sự quyết đoán của anh đã thất bại lần này rồi, Nikolai. Nếu mà cô ấy tệ như anh nói thì anh phải … em không biết, chỉ cần giúp cô ấy sửa đổi, nhưng anh không thể ra lệnh chuyện này. Quay trở về với cô ấy đi. Giải thích những nỗi sợ của anh với cô ấy.” “Anh không nghĩ anh có thể. Chú thấy cô ấy rồi đấy, Murdoch. Tại sao cô ấy lại ưng thuận nhanh chóng như vậy?” “Tại sao anh không cứ hỏi cô ấy đi?” Bởi vì anh không muốn lại cho cô ấy thấy mình hèn nhát như thế nào khi mong muốn cô ấy. “Còn về những người đàn ông khác – đây không còn là thế kỉ mười sáu nữa rồi,” Murdoch nói. “Đây thậm chí còn không trong cùng thế giới nữa rồi. Cô ấy là người bất tử, không phải là một cô dâu mười tám tuổi còn đang đỏ mặt mới bước ra từ nữ tu viện. Cô ấy không thể thay đổi những thứ đó, cho nên nếu anh muốn cô ấy, anh phải tự điều chỉnh mình.” Wroth vuốt tay qua mặt mình và gắt lên, “Kể từ khi nào mà chú lại thấu hiểu chết tiệt như vậy?” Murdoch nhún vai. “Em đã được ai đó giải thích cho một vài luật lệ trong the Lore và biết được rằng chúng ta không thể áp dụng sự mong đợi con người của chúng ta lên sinh vật sống trong đó.” “Ai nói cho chú thế?” Khi nó không trả lời, Wroth cũng không ép, khi mà xét đến tất cả những bí mật mà anh đang giữ. “Chú sẽ không sao chứ?” anh hỏi. “Đó chính là đặc điểm về người bất tử đấy. Mọi thứ luôn luôn nhìn tệ hơn sự thật.” Wroth cố gắng nặng một nụ cười và thất bại. “Chúc may mắn, Nikolai.” Bên ngoài phòng, anh nói chuyện với những người đang canh chừng Murdoch và nhấn mạnh chuyện gì sẽ xảy ra với họ nếu tình trạng của em trai anh tệ đi, rồi dự định quay trở về. Anh gần như thấy tốt khi Kristoff tổ chức một cuộc họp bàn về mối nguy mới nhất này, biết ơn khoảng thời gian này để hạ hỏa trước khi đối mặt lại với Myst. Kristoff không ngần ngại hỏi, “Tại sao vợ của cậu không cho cậu biết về những con demon bị biến đổi?” “Tôi không biết. Tôi sẽ hỏi cô ấy khi tôi quay trở về.” Anh cũng tự hỏi điều đó. Cô ấy có biết không? Không thể, cô ấy đang dạy cho anh tất cả những gì cô ấy biết – dạy cho anh liên tục. Tại sao cô ấy phải làm thế nếu cô ấy đã lên kế hoạch sẽ bỏ anh đi? Khi anh co rúm mình, anh nhận ra Kristoff vẫn đang nghiên cứu mình. “Có gì để nói thêm không?” Anh nợ Kristoff mạng của anh và những em trai anh. Ba người em trai và cả bản thân Myst nữa, anh nợ vua của mình. Anh sẽ giữ lại thông tin về loài của Myst nhưng sẽ thuật lại tất cả những thứ khác. “Tôi đã học được kha khá về the Lore từ cô ấy và muốn trao đổi với ngài, nhưng tôi đã bỏ lại vợ mình vẫn đang cảm thấy không tốt. Tôi muốn trở về với cô ấy.” “Cứ thoải mái,” Kristoff nói, gương mặt anh ta không thấu nổi. “Nhưng ngày mai chúng ta sẽ nói về chuyện này.” Wroth gật đầu, rồi trace về với Myst, cau mày khi một ý tưởng mờ nhạt nổi lên giữa sự hỗn loạn của tâm trí anh. Có phải là trái tim của em trai anh đang đập lúc nãy không? Nhưng trước khi anh có thể suy ngẫm về chuyện đó sâu hơn, sự chú ý cua Wroth bị phân tán bởi thân hình đang ngủ của Myst. Anh nhìn chăm chăm xuống người cô, lồng ngực cảm thấy nhức nhối như thường lệ. Lâu lâu anh lại nguyền rủa trái tim đang đập của mình bởi vì cơn đau dường như song hành cùng nó. Murdoch nói đúng. Cô ấy không thể nào thay đổi được bản thân mình, và anh đã hôm nay đã đối đãi bất công với cô. Nếu như anh có thể suy nghĩ rõ ràng hơn khi liên quan đến cô mà không đi phản ứng theo bản năng. Một cách nguyên thủy. Trước kia, anh chưa bao giờ hiểu được khi đàn ông nói về sự điên loạn cùng với tình yêu trong một câu nói. Bây giờ, anh đã hiểu. Anh chỉ hi vọng rằng khi anh xin cô tha thứ cho sự yếu mềm của mình, cô có thể tha thứ. Sau khi cởi đồ, anh trèo lên giường với cô. Anh kéo cô lại gần mình, vuốt ve dọc cánh tay cô, vùi mặt mình vào trong mái tóc cô, và ngửi thấy mùi hương dịu dàng, ngọt ngào của cô. Cuối cùng tại bình minh, anh mất ý thức do quá mệt mỏi. Khi anh mơ, anh rộng mở tâm trí của mình chờ đợi những kí ức của cô, chờ đợi thứ đã trở thành cơn ác mộng của anh. Bọn chúng lấn át hết những giấc mơ khác của anh về chiến tranh và nạn đói bởi vì chúng là thứ làm anh tổn thương nhất. Hãy nhìn cô ấy dưới ánh nhìn thực tế. Hãy trừng phạt bản thân mình. Nhìn tất cả bọn chúng đi.