Vì Tồn Tại

Chương 2

Tỉnh rồi à.” Lúc JaeJoong mở mắt thì phát hiện mình đang ở một nơi đầy xa lạ, bốn phía tối đen như mực, hình như cũng ở trong một cái nhà kho, trong đầu JaeJoong nhớ lại cảnh tượng ban nãy, lại trở nên sợ hãi, mang vẻ mặt kinh hồn mà nhìn người đàn ông ở trước mắt, người này có mắt đào hoa, cái mũi thẳng nhọn, cùng với làn da sạch sẽ trắng ngần. Ánh mắt giống như tán thưởng mà nhìn vào đôi mắt sáng rực của cậu bé trước mắt, vừa muốn mở miệng lên tiếng, người bên cạnh lại bước tới, hơi cúi đầu mà nói: “Nhị thiếu gia, đại ca đã tới rồi, cần mang nó đến không?” Người đàn ông trước mắt đứng dậy, vóc người cao thẳng, đi về phía cửa, nhưng được vài bước thì lại quay đầu nói với thủ hạ rằng: “Xem chừng nó.” rồi bỏ đi. JaeJoong dùng hết sức lực cuối cùng, muốn thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt lấy mình cho đến khi cánh tay bị chuột rút, cũng không thể thành công, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, trong lòng vừa ủy khuất vừa sợ hãi, liền bật khóc oa oa. “Sao lại có tiếng khóc.” “Là một thằng nhóc, hôm qua lúc đang giao dịch với bọn Pyo thì di chuyển có chút sơ suất, thế là bị nó trông thấy.” Jung YunHo nói: “Mang đến cho tao xem.” Lúc Jung YunHo nhìn thấy đứa nhỏ hốc mắt ngập nước, có chút chán ghét mà nhíu nhíu mày, hắn khom lưng, nhìn đôi mắt to tròn trong suốt của JaeJoong, nói: “Mày nhiêu tuổi rồi.” JaeJoong cắn môi, lắp bắp đáp: “Mười, mười tuổi.” Jung YunHo nghe thấy âm thanh của nó, rõ ràng dừng lại một cái, rồi mới tiếp tục nói: “Là một thằng nhóc.” Kim JaeJoong nhìn người đàn ông trước mắt, giống như có một luồng khí thế không đồng đều đang bao phủ lấy nó, không dám nói nhiều, người đàn ông bên cạnh nói: “Chính là một thằng nhóc, nhưng thật ra trông không hề khó coi.” Jung YunHo đứng thẳng người dậy, nói: “Vậy cũng phải làm theo quy củ, đã nhìn thấy thứ không nên thấy, số nó đen rồi.” Người đàn ông bên cạnh hơi cúi đầu, nhìn JaeJoong mà nói: “Nhóc biết những gì?” JaeJoong hồi phục tâm tình, nhớ lại rồi nói: “Con biết phân biệt thực vật có độc tính hay không.” Sau khi nói xong, lại bổ sung: “Thật ra con còn có thể chế thảo dược, con là bác sĩ.” Nghe hết lời này, người đàn ông suy nghĩ một chút, xoay đầu nhìn về phía Jung YunHo, nói: “Bên So Gaye đang thiếu nhân lực, người bên ngoài chúng ta không tin được, thu nhận nó đi, thằng nhóc này có vẻ được đấy.” Jung YunHo nhíu nhíu mày, nói với anh: “Người là do em giữ lại, xảy ra vấn đề, xách đầu đến gặp anh.” Nói xong, Jung YunHo xoay người rời đi, thủ hạ phía sau Jung YunHo hơi cúi đầu với người đàn ông kia rồi bước theo hắn, Jung YunTae hít một hơi rồi xoa xoa cằm, anh đã quen với thái độ của anh hai đối với mình rồi, Jung YunHo là một người nghiêm nghị, nhưng anh biết, Jung YunHo nhẫn tâm nhưng không vô tình. Dẫn nó đi tắm rửa, thay một bộ quần áo, sau đó đưa đến chỗ tao. Người đàn ông phân phó thủ hạ, thủ hạ gật gật đầu, dẫn cậu bé đẹp mắt ra khỏi nhà kho. “Nhóc tên gì?” Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai tay gác lên đầu gối. “Con tên là Kim JaeJoong.” “Jung YunTae.” Người đàn ông bình tĩnh nói. JaeJoong gật đầu, nó cảm thấy người đàn ông trước mắt có chút ôn nhu, cho nó không ít sự thoải mái. “Con muốn về nhà.” JaeJoong nhìn Jung YunTae, khẩn thiết nói. “Nhóc không quay về được đâu, nhóc phải ở lại đây, ở bên người bọn anh.” JaeJoong nghe hết lời này, lại chảy nước mắt, nức nở nói: “Không muốn, con muốn về nhà!” Jung YunTae bất đắc dĩ mà cầm lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh lên, kéo JaeJoong đến gần, giúp nó lau nước mắt, sau khi thở dài một hơi thì nói: “Đừng ép anh làm chuyện tùy tiện, mẹ nó, nhóc có thể tiếp tục sống thì nên đi thắp hương bái Phật thờ cúng tổ tông đi, sau này ở bên người bọn anh, phải làm việc thật tốt, phải thật nghe lời thì bọn anh sẽ không để nhóc khổ sở.” Nói xong lời này, Jung YunTae lại bổ sung: “Còn nữa, mau ngừng khóc đi, lát nữa YunHo quay về mà nhìn thấy nhóc khóc, ngộ nhỡ anh ấy bắn nhóc một phát, nhóc sẽ thật sự đi gặp tổ tông đấy.” Kim JaeJoong không hiểu lời Jung YunTae nói, vẫn không ngừng khóc, Jung YunTae không có biện pháp, liền gọi bà Wang tới mà phân phó: “Sau này để nó ở lại đây, sắp xếp một gian phòng trọ ở lầu hai đi, buổi tối Jung YunHo có thể sẽ quay về, mau bảo nó đừng khóc nữa, đầu tôi đau lắm rồi.” Nói xong liền bỏ đi luôn, để Kim JaeJoong một mình ở phòng khách. Kim JaeJoong bị đưa đến gian phòng trọ, nhìn gian phòng còn lớn hơn so với phòng khách nhà mình, JaeJoong ngớ ra vài giây, sau đó bà Wang lên tiếng: “Có muốn ăn cơm không, nếu có thì nói cho bà biết, bà theo Jung thị hơn muời năm rồi, cứ gọi bà Wang là được!” Kim JaeJoong chỉ gật gật đầu, sau đó liền ngồi lên ghế sofa trong gian phòng, ngẩn người mà ngủ. “Jung thiếu gia, đây là tài liệu về Kim JaeJoong.” “Đặt xuống đây.” “Vâng.” Trợ thủ lui ra, Jung YunHo cầm lấy tài liệu trước mắt, cảnh giác mà lật xem. Trong quán bar huyên náo lấp lánh đèn màu không ngừng biến hóa, nhạc dance phá thủng màng nhĩ vang vọng khắp quán bar Number. Jung YunTae mang khuôn mặt biếng nhác mà ngồi trong phòng chờ người, mấy tên thủ hạ đứng ở bên cạnh không lên tiếng, sau đó cửa phòng mở ra, người phục vụ cung kính mà giúp đẩy cửa, mời khách tiến vào, sau đó liền im lặng rời đi. Jung YunTae sau khi nhìn thấy người trước mắt liền lập tức nở nụ cười, xua xua tay ý bảo thuộc hạ lui ra ngoài, sau đó kéo lấy người con trai trắng nõn dịu ngoan trước mắt, vuốt ve cái cổ của cậu rồi hôn lên môi cậu. “Bảo bối, em nhớ anh không.” Jung YunTae hơi cúi đầu nhìn người con trai không có phản ứng gì. “Không.” “Uổng công anh luôn nhớ em mọi lúc mọi nơi.” Jung YunTae ngồi trở lại ghế sofa, nâng ly rượu uống một ngụm, kéo người con trai đẹp mắt lên đùi, vuốt ve tấm lưng của cậu mà nói: “Anh đã tìm cho em một đứa nhỏ, em mang nó theo đi, để nó làm trợ thủ giúp em, cả ngày em đều bận bịu như vậy, anh thấy rất đau lòng, Jung YunHo cũng chỉ tin em, cho em một kỳ nghỉ, anh không làm chủ được.” Người con trai ngừng lại một chút, rồi lên tiếng: “Còn việc gì nữa không? Bên kia tôi còn phải giải phẫu một thi thể, Jung thiếu gia chờ kết quả đi.” Jung YunTae bỗng nhiên ra sức túm lấy cằm của người con trai kia, bóp thật mạnh, nói đầy hung ác độc địa: “So Gaye, cậu câm mẹ nó ngay cho tôi, hãy tự đi mà suy nghĩ về chính bản thân mình đi, cậu giả vờ thanh cao cái gì, cái bộ dạng lẳng lơ khi cậu cởi quần để tôi làm cậu đâu rồi, cả ngày trưng cái khuôn mặt đó cho ai nhìn, cậu vẫn tưởng mình đáng để người khác nhìn sao, loại gái điếm như cậu ngày càng ngang tàng, dám phản kháng tôi à, tôi nói cho cậu biết, không có tôi, cậu con mẹ nó chả là cái thá gì cả, muốn giết chết cậu, tôi chỉ cần một câu nói mà thôi!” Nói xong, Jung YunTae dùng một tay, hung hăng mà bắt lấy cổ tay của So Gaye, mang theo cơn thịnh nộ mà hôn lên đôi môi sắp mất huyết sắc kia. “Anh con mẹ nó cút đi cho tôi!” So Gaye kịch liệt phản kháng, hai tay bị gắt gao trói lại với nhau, cậu xoay người đè lên Jung YunTae, gào lớn: “Anh xem tôi như gái điếm, muốn làm tôi, vậy không bằng giết chết tôi đi!” Nói xong lời này, khóe miệng Jung YunTae bỗng nhiên cong thành một nụ cười, anh buông cổ tay So Gaye ra, vén áo So Gaye lên, vuốt ve tấm lưng của So Gaye, ngồi dậy rồi ghé vào bên tai So Gaye mà nói: “Tôi thích bộ dạng phản kháng này của em, đặc biệt mạnh mẽ.” So Gaye lấy tay bóp lấy cổ Jung YunTae, ra sức mà đè xuống ghế sofa, nói: “Hừ, anh cút đi, đừng đụng vào tôi, đừng dùng cái vẻ mặt buồn nôn đó mà nhìn tôi, tôi chỉ cần nhỉn thấy khuôn mặt này của anh, tôi đã muốn nôn con mẹ nó rồi!” Nói xong lời này, So Gaye đứng dậy, rời đi. Jung YunTae nhìn vết thương đã hở ra bên cổ tay phải, vểnh môi, bước ra khỏi phòng ý bảo thuộc hạ đừng đi theo anh, sau đó tự mình tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, khởi động chiếc Lamborghini màu đỏ, gia tăng mã lực mà truy đuổi, xuôi theo đường phố, chậm rãi mà nhìn. Cuối cùng khi anh nhìn thấy bóng lưng có chút gầy yếu kia, vừa tiến sát vào lối đi bộ vừa hạ cửa sổ xuống. “Lên xe.” Người bên cạnh giống như căn bản không định để ý đến Jung YunTae, chỉ tiếp tục bước đi, nhưng lại hấp dẫn những ánh nhìn chăm chú của người qua đường. “Tôi bảo em lên xe!” Người trong xe dường như không thể kiên nhẫn, nhưng người con trai đang đi đường kia vẫn không có động tĩnh gì. “Em con mẹ nó không nghe hiểu sao, lên xe cho tôi!” Nói xong lời này, người con trai đang đi đường kia bỗng nhiên quay đầu lại, mang theo ánh mắt trống rỗng, lúc Jung YunTae nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng đột nhiên trở nên nặng trịch. Anh thắng xe lại, tùy tiện dừng ở ven đường, đến lối đi bộ, kéo lấy bàn tay băng lãnh của So Gaye. “Về nhà thôi.” Ngữ khí đã yếu đi. … “Đừng tùy hứng nữa, theo anh về nhà đi.” “Jung YunTae, anh đừng tưởng rằng không có anh tôi chẳng là cái thá gì cả, anh đã quá tự mãn rồi.” So Gaye bình tĩnh nói. “Em không biết đó là lời anh nói khi bực bội sao?! Không lẽ em lại xem là thật.” “Dù sao anh cũng chỉ là chơi đùa, anh chơi ai không chơi, làm sao phải hao phí trên người tôi.” So Gaye lạnh lùng mà phun ra một câu. “Em đừng tiếp tục ương bướng nữa, giỡn chơi bậy bạ vài câu là được rồi, vẫn chưa hết đâu.” “Cút, cách xa tôi một chút đi.” Jung YunTae thấp giọng chửi một câu: “Fuck!” Tiếp đó lên xe, gia tăng mã lực, thanh âm của động cơ giữa đêm khuya tĩnh lặng càng thêm cao vút. Kim JaeJoong nghe thấy dưới lầu có tiếng động, liền thò đầu nhìn xuống dưới lầu, thấy Jung YunTae đã quay về, tay phải còn bị quấn một lớp băng thô ráp, không biết đã xảy ra chuyện gì, Jung YunTae nhạy cảm mà nhận ra có ánh nhìn chăm chú của ai đó, vì thế ngẩng đầu một cái liền thấy Kim JaeJoong, vẫy tay ý bảo nó bước xuống, JaeJoong nghe lời đi xuống lầu, đứng ở phòng khách. “Nhóc biết băng bó không?” Jung YunTae vô lực mà hỏi. JaeJoong gật gật đầu, Jung YunTae dẫn nó tới gian phòng của anh, màu chủ đạo là màu mực xanh dương, phong cách vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa gọn gàng sạch sẽ. Jung YunTae ngồi ở bên giường, Kim JaeJoong thấy vết thương đã hở ra nơi cổ tay, nói: “Vết thương này đã hở ra rồi, phải khâu chỉ thêm một lần nữa.” Jung YunTae nói: “Vậy khâu đi.” Kim JaeJoong lắc lắc đầu, nói: “Con vẫn chưa học cách khâu vết thương.” Jung YunTae nói: “Vậy quấn băng trước đi.” Kim JaeJoong muốn mở miệng nói tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện nhưng lại nuốt trở lại, nó nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Jung YunTae, bèn kéo lấy hòm thuốc, tỉ mỉ mà băng bó, sau khi băng xong, JaeJoong cố lấy dũng khí, lại hỏi: “Có phải nếu con thật ngoan ngoãn nghe lời, các chú có thể đưa con về nhà không?” Jung YunTae không muốn giải thích thêm một điều gì nữa, chỉ ừ một tiếng, trong mắt Kim JaeJoong bỗng nhiên lóe lên niềm hi vọng, tiếp đó là mỉm cười rời đi, lúc chạy về phòng sách rồi đặt hòm thuốc xuống, đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa đang khép hờ bên cạnh phòng sách, Kim JaeJoong nghe thấy bên trong có tiếng nước, chưa đến vài giây, đột nhiên một người đàn ông nửa thân trần xuất hiện ngay trong tầm mắt, cơ bắp cân xứng, màu da lúa mạch, Kim JaeJoong cảm thấy khuôn mặt của mình đã bắt đầu đỏ lên, nhanh chóng chạy về trên giường mình mà nằm xuống. “Người đó tên là Jung YunHo thì phải, mọi người đều gọi ông ta là Jung thiếu gia, ông ta nhìn trông rất đẹp trai nhưng cũng rất hung ác.” Kim JaeJoong nghĩ lung tung trong lòng, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai tỉnh dậy, đã hơn chín giờ, Kim JaeJoong xuống dưới lầu, bà Wang thấy liền nói: “Chuẩn bị ăn bữa sáng đi, hôm nay các thiếu gia đều có việc, chút nữa sẽ có người tới đón cháu, nhị thiếu gia mang đến cho cháu một chút quần áo, bảo cháu hãy chọn đồ thích hợp để mặc vào.” JaeJoong nhu thuận gật gật đầu, khi nhìn thấy quần áo đủ kiểu loại màu sắc thì hoa mắt chóng mặt, loại màu ngũ sắc và kiểu dáng thoạt nhìn có vẻ đang là mốt hiện nay, nhưng cuối cùng JaeJoong vẫn chọn cho mình một cái áo chữ T màu trắng đơn giản nhất cùng với chiếc quần jeans bó sát, JaeJoong cũng không quen mặc quần jeans, mặc dù có thể tôn lên đôi chân dài đẹp mắt của nó. Không lâu sau khi ăn cơm xong, một chiếc Bentley Limousine màu đen đã tới, thủ hạ tiến đến gọi Kim JaeJoong, tạm biệt bà Wang, JaeJoong ngồi lên chiếc Limousine, đằng sau là một người con trai da dẻ trắng nõn, chiếc mắt kính đen vốn đang mang cũng tháo xuống, Kim JaeJoong thấy một đôi mắt rất đẹp, người con trai nhìn Kim JaeJoong, nói: “Tôi là So Gaye, là bác sĩ tư nhân của tập đoàn họ Jung, sau này cậu đi theo tôi, làm trợ thủ của tôi.” Kim JaeJoong gật đầu, lộ trình đi ước chừng khoảng hai mươi phút, Kim JaeJoong nghiêng đầu nhìn phong cảnh bay vụt qua ở ven đường, thỉnh thoảng cẩn thận mà trộm ngắm So Gaye ở bên cạnh một cái, So Gaye nửa đường nhận được cuộc điện thoại ở chế độ rung nhẹ. “Ừm, tôi đón nó rồi.” … “Không rảnh, buổi tối tôi có việc.” … Lúc này, So Gaye giao di động cho Kim JaeJoong, JaeJoong kỳ quái nhận lấy, phát hiện là Jung YunTae. “Trung thực vào, đừng gây chuyện cho tôi.” JaeJoong vâng một tiếng, quay đầu nhìn mắt So Gaye, So Gaye tiếp điện thoại, không nói gì mà trực tiếp cúp luôn. “Đây là bệnh viện tư nhân của tập đoàn họ Jung, tôi làm việc ở đây.” Kim JaeJoong ngẩng đầu nhìn căn biệt thự này rồi ngây người, So Gaye sau khi nói xong liền trực tiếp bước vào, Kim JaeJoong phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo. “Phòng này là phòng trị liệu, bị ngoại thương thì sẽ xử lý ở đây.” Sau khi nói xong, cửa tự động trước mắt mở ra, bên trong bày biện đủ loại chai lọ, còn có hơn mười chiếc giường, hai chiếc sofa, trong đó chỉ có duy nhất một cái đặc biệt màu đen, So Gaye giải thích: “Chiếc ghế sofa đen đó là thứ chỉ thuộc về riêng Jung YunHo.” “Sao nhiều giường vậy, ở đây chú bận lắm hả?” Kim JaeJoong vuốt chiếc giường bệnh bình thường mà hỏi. “Ừm, đôi lúc bận đến mệt chết đi được.” So Gaye nói việc này mệt, bởi vì thường xuyên bận bịu ba ngày ba đêm không cách nào chợp mắt nổi, đôi lúc bang phái đánh nhau hoặc các anh em đối đầu với cảnh sát, mỗi lần thương tổn cũng phải hơn mười người, hàng ngũ mênh mông chỉ có một mình So Gaye gánh vác, may ra có thủ hạ giúp đỡ, nhưng vậy cũng chỉ có thể xử lý vết thương ngoài đơn giản, rất nhiều lúc So Gaye nhìn thấy những người ấy dần dần chết đi, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng u ám, nhưng không có biện pháp, tính Jung YunHo rất cẩn thận, người khiến hắn tin tưởng rất ít, nếu không phải Jung YunTae cưỡng cầu năm lần bảy lượt, e rằng So Gaye cũng khó mà đạt được sự tín nhiệm của Jung YunHo, y thuật của So Gaye rất cao, Jung YunHo cũng rất chiếu cố So Gaye, thường xuyên phái người đi hỏi xem cậu cần cái gì, đôi lúc không bận còn có thể hỏi cậu muốn nghỉ phép hay không, nhưng So Gaye biết, nếu nơi này thiếu cậu, giả như có người bị thương thì cũng không cách nào chữa trị được, mỗi lần đều nói bản thân không mệt nhưng trong lòng Jung YunHo biết rằng So Gaye rất có nghĩa khí, vô cùng xem trọng người bạn này. So Gaye vốn làm tạp vụ ở quán bar, cha mẹ đã qua đời trong một tai nạn ô tô, So Gaye vốn đang học ngành y ở viện y khoa trong nháy mắt liền mất đi nguồn kinh tế, cậu bắt đầu làm thuê, một ngày năm phần, không phân sáng đêm, cho đến khi cậu gặp được Jung YunTae. “Nơi này chính là phòng phẫu thuật.” Đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, Kim JaeJoong nhìn thấy chỗ này bày biện rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một giường phẫu thuật, trang thiết bị cũng chỉ có một bộ, So Gaye giải thích: “Người có thể làm phẫu thuật chỉ có mình tôi, người khác nhiều lắm cũng chỉ giúp chuyển đồ, cho nên chỉ có một chiếc giường, có nhiều cũng chẳng ai có thể dùng.” Sau khi nói xong, cậu nhìn Kim JaeJoong một cái, nói: “Có lẽ sau này sẽ tăng thêm giường, ha ha.” Kim JaeJoong thu các loại công cụ tinh vi vào trong tầm mắt, ngơ ngác gật đầu. “Đây là phòng thuốc, tôi định cho cậu làm quen với đủ loại dược liệu đơn giản trước rồi mới tới những thứ khác.” Kim JaeJoong nhìn phòng thuốc chuyên nghiệp như vậy thì có chút hưng phấn đầy khó hiểu, nó từ nhỏ đã yêu nghiên cứu các loại thuốc, đặc biệt là các loại thảo dược Đông y, thuốc Tây thì không có gì để học hỏi, nhớ kỹ dược hiệu và chú ý hạng mục công việc thì sẽ không khác gì học ba bài văn. Mắt JaeJoong lóe sáng, nói: “Những thứ này đều để con quản lý hết sao?!” So Gaye gật đầu, nói: “Nhớ là những thứ này không phải dễ, từ từ mà học.” JaeJoong chạy tới mở tủ thuốc có chứa Angelica sinensis1 ra, dùng tay bốc một chút, giống như chuyên nghiệp mà ngửi, nói: “Từ nhỏ con đã bắt đầu biết được những loại thuốc này rồi, ông nội con chính là thầy thuốc Đông y, ba mẹ đều là bác sĩ.” So Gaye nói: “Ồ? Vậy chẳng phải là càng tốt sao.” Sau khi nói xong, Kim JaeJoong nhìn thấy cánh cửa thủy tinh bị khóa lại đằng sau phòng thuốc, hỏi: “Trong đó là cái gì thế?” So Gaye đứng ở tại chỗ, nói: “Phòng dược liệu, nơi này chỉ có tôi mới có thể vào, cậu phải nhớ kỹ.” JaeJoong ra sức gật đầu nhìn vào bên trong, nhưng bị màn cửa bên trong cánh cửa thủy tinh che mất tầm nhìn. “Được rồi, chúng ta đi thôi.” So Gaye rời khỏi phòng thuốc, dẫn JaeJoong lên lầu hai, vào lầu hai càng giống như một cái phòng tập thể thao hơn, sàn gỗ màu rượu đỏ cùng với trang thiết bị tinh tế, phong cách hoàn toàn khác biệt với vẻ trắng xóa dưới lầu một. “Đây là phòng vật lý trị liệu, làm chút vận động để khôi phục lại cơ thể.” Kim JaeJoong không đi vào bên trong mà xuống dưới lầu cùng So Gaye, So Gaye rót một cốc nước lạnh cho Kim JaeJoong, nói: “Chiều nay tôi sẽ đi Nhật Bản một chuyến, cho nên nơi này có vài quyển sách, cậu mang về đọc trước đi, sau khi chờ tôi quay lại, sẽ lại đi đón cậu.” Kim JaeJoong cầm lấy cuốn sách tra cứu y dược dày cộp, gật đầu, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Chú đi Nhật Bản du lịch sao?” So Gaye cười, nói: “Nếu cậu cảm thấy cầm dao lấy đạn và giải phẫu người chết xem như là du lịch, thì đúng vậy.” Kim JaeJoong mở to mắt, So Gaye nhìn ánh mắt kinh ngạc của nó thì mới biết đứa nhỏ này cũng không biết nó rốt cuộc đã vào nơi nào, vì thế liền hỏi: “Rốt cuộc cậu lai lịch như thế nào? Sao lại vào tập đoàn họ Jung.” Kim JaeJoong lại nhớ đến buổi chiều xui xẻo kia, tổ chức ngôn ngữ nửa ngày mới đáp: “Con đang đi mua sách, nhìn thấy bọn họ đánh nhau, trượt chân ngất xỉu, rồi bị đưa tới nơi này.” So Gaye nghe xong lời nói không đầu không đuôi này, quăng cho nó một ánh mắt xem thường, nói: “Nghe có vẻ huyền bí nhỉ.” Kim JaeJoong chớp mắt hỏi: “Vậy còn chú, sao lại tới nơi này?” Một câu hỏi kéo tâm tư của So Gaye về lúc ba mẹ qua đời, bản thân phải liều mạng làm thuê, có lẽ cũng xem như là một thời kì thương tâm. … Lúc Jung YunTae mang theo thủ hạ mà bước vào Number, quản lý mỉm cười nghênh đón. “Nhị thiếu gia, đêm nay muốn chơi chút gì thì cứ nói với thủ hạ, tôi tuyệt đối sẽ an bài thật tốt.” Quản lý không dám thất lễ với đại kim chủ2 ở trước mắt này, nếu anh không được chơi thoải mái, mấy quán bar cũng không bồi thường nổi phần tâm tình của anh. Giữa lúc nói chuyện, ánh mắt của Jung YunTae bị trận cãi vả cách đó không xa hấp dẫn. “Mày là kẻ mới tới mà sao không biết thân biết phận vậy, hầu hạ đại gia tao một đêm mau, mẹ nó, mày có mất miếng thịt nào đâu mà cứ kêu la hoài thế?!” “Buông tôi ra.” Jung YunTae nhìn trò khôi hài trước mắt, ánh mắt dừng trên người con trai có vẻ mặt thanh cao kia, anh ghét nhất những người như vậy, thấp giọng nói: “Ở câu lạc bộ đêm mà giả vờ thanh cao, đồ gái điếm.” Nói xong, quay đầu đi về hướng ngược lại. “A! Thả tôi ra…” Chỉ nghe thấy người con trai kêu to một tiếng, ánh mắt của Jung YunTae lại chuyển đến, anh nhìn thấy ba gã đàn ông tướng mạo xấu xí đè phục vụ sinh kia lên chỗ ngồi, tiếp đó bắt đầu cởi áo ngoài ra. “Mấy thằng đại gia như bọn mày, thật đúng là làm bẩn mắt tao.” Jung YunTae châm một điếu thuốc, mang thủ hạ bước tới. “Này…” Jung YunTae dùng ngón tay chạm chạm vào gã đàn ông đang bị dục hỏa đốt cháy, gã đàn ông cưỡi lên thân phục vụ sinh kia đâu thèm quan tâm đến kẻ khác, một lòng muốn ăn sạch báu vật quật cường trước mắt. “Này…” Jung YunTae ngậm điếu thuốc, không nhịn được mà lại lên tiếng, gã đàn ông vẫn không thèm quan tâm đến như trước. “Mẹ nó! Mày bị điếc à!” Jung YunTae nói xong, túm lấy đám tóc xấu xí của gã đàn ông, xoay tới trước mặt gã, sau đó đánh một quyền tới, đồng bọn của gã kêu gào đứng dậy, Jung YunTae giơ chân lên, mạnh mẽ đá ngã gã đàn ông kia xuống đất, gã đàn ông ôm ngực chửi bới, sau đó thủ hạ đều tiến tới, trực tiếp ném mấy gã đàn ông kia ra khỏi quán bar. Jung YunTae nhìn ánh mắt ảm đạm bên dưới mí mắt của người con trai kia, thở dài một hơi, khom người cầm lấy áo ngoài bị xé nát của cậu, nói: “Muốn giữ mình trong sạch thì đừng tới những nơi kiểu này nữa, mau về nhà đi.” Sau khi nói xong, Jung YunTae xoay người rời đi, nhưng chưa đi được vài bước, người con trai kia lại đuổi theo. “Vừa nãy, cảm ơn, tôi tên là So Gaye…” Người con trai cúi đầu nói. “Ô, cậu theo tôi làm cái gì, chờ tôi thượng cậu à?” Jung YunTae bóp lấy cằm cậu, híp mắt đánh giá khuôn mặt sạch sẽ của người con trai này. “Có thể giúp tôi một chuyện được không?” Người con trai dường như đã mất đi vẻ kiên cường ban nãy, chỉ vô lực mà nói. “Ồ? Nghiêm túc thế, vậy đi theo tôi, đến nơi khác rồi nói.” Lúc Jung YunTae dẫn cậu tới quán café bên đường, Jung YunTae mới chính thức nhìn rõ khuôn mặt của người con trai trước mắt, mắt phượng xinh đẹp cùng đôi môi hơi mỏng, thật đúng là một mỹ nhân. “Nói đi, không phải bảo tôi giúp đỡ sao?” Jung YunTae ngậm điếu thuốc, biếng nhác mà ngồi trên ghế sofa. “Tôi không thể bỏ công việc này được… Tôi cần tiền.” Người con trai dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi đã tới đây một tuần rồi, biết anh là một người có thân phận, tôi muốn thỉnh cầu anh, có thể nói với ông chủ rằng, tôi không muốn bán không…” Người con trai vẫn không ngẩng đầu nhìn về phía Jung YunTae, Jung YunTae cười cười nói: “Nói rất thê thảm nha, tôi có thể giúp như thế nào đây, nếu tôi nói cậu là người của tôi, vậy ông chủ chắc chắn sẽ không nói nên lời, sao tôi có thể vô duyên vô cớ mà nói với ông chủ như vậy được, tôi sẽ thành cái dạng gì đây, sứ giả bảo vệ hoa à?” “…” So Gaye không nói gì, do dự một hồi mới lên tiếng: “Vậy đã làm phiền rồi, bất kể thế nào thì đêm nay vẫn cảm ơn anh.” Sau đó xoay người bỏ đi. Jung YunTae vểnh môi nhìn người con trai kia, dúm tắt điếu thuốc, mỉm cười. Nguyên tuần sau, So Gaye không hề nhìn thấy Jung YunTae ở quán bar, có điều quản lý đột nhiên điều cậu tới lầu hai, dọn vệ sinh chạy chân cho một phòng, trong lòng So Gaye rất vui mừng vì không phải đụng mặt những con thú chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ đầy buồn nôn kia nữa. “Ai da, thằng này, đêm nay Jung thiếu gia sẽ đến đây đấy, mày mau dọn nhanh lên để còn chuẩn bị nữa.” Quản lý kêu So Gaye đang thu dọn đám chai rượu ngổn ngang, dặn dò: “Phục vụ cho thật tốt vào, đừng gây rắc rối cho tao!” So Gaye mang theo khuôn mặt mờ mịt mà hỏi: “Sao lại bảo tôi tới đó?” Quản lý không nhịn được mà đáp: “Mày còn giả vờ cái gì với tao nữa, mấy ngày trước Jung thiếu gia nói với tao, mày là người của ngài ấy, muốn tao điều mày tới lầu hai, cho mày sống thoải mái hơn, không cho mày tiếp khách, mày không đi phục vụ người ta thì mày đi phục vụ ai, thật là!” So Gaye dường như đã hiểu được, là như thế sao… Vậy phải cảm ơn anh ta rồi. Jung YunTae thực sự xuất hiện, So Gaye đứng ở lầu hai nhìn người đàn ông kiệt ngạo bất tuân ở dưới lầu kia, giống như cảm nhận được ánh mắt của So Gaye, Jung YunTae ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của So Gaye, tiếp đó cho So Gaye một nụ cười mỉm rạng rỡ. So Gaye nhanh chóng xoay tầm mắt, cảm thấy trên mặt nóng lên. “Đêm nay sao lại ngoan ngoãn mà đặc biệt chờ tôi thế, có phải nhớ tôi rồi không? Ha ha.” Jung YunTae kéo lấy So Gaye đang đứng ở bên cạnh, So Gaye nhíu mày, cậu ngửi thấy mùi rượu cồn nồng nặc trên người Jung YunTae. “Anh uống say rồi…” So Gaye đẩy cánh tay đang ôm lấy eo cậu của Jung YunTae, nhỏ giọng nói. “Uống say? Tôi mẹ nó chưa từng uống say, cậu tới đây uống với tôi một chút, mau lên.” So Gaye nhìn người đàn ông này sắp nhét chai rượu vào trong miệng mình, dứt khoát trực tiếp cầm chai lên uống, Jung YunTae ngẩn người, nói: “Vẫn còn là trẻ con hiếu thắng…” So Gaye thiếu chút nữa là sặc,trong căn phòng to lớn ngập tràn tiếng cười ầm ĩ, những gã đàn ông uống rượu chơi oẳn tù tì, mỗi người ôm một cô nàng trong quán bar, rống lên mà ca hát nhưng chẳng đúng điệu, nói chung là loạn hết cả lên, ngập tràn nỗi mê say đến tận nửa đêm. Hai người đàn ông này thì lại thờ ơ lãnh đạm mà ngồi trong phòng uống từ chai này đến chai khác, cho đến khi Jung YunTae ngủ say như chết trên sofa, đầu So Gaye cũng có chút nặng trĩu, nhưng cậu không có say, tửu lượng của So Gaye tốt đến kinh người, So Gaye nhìn người đàn ông đã nằm bẹp trên ghế sofa bất tỉnh nhân sự, bất đắc dĩ mà nâng cánh tay anh dậy, khoác lên vai rồi lén lút chuồn ra khỏi phòng, cậu phát hiện dường như anh không mang theo thủ hạ, người đàn ông nửa tỉnh nửa mê mà nâng tay ôm lấy So Gaye, So Gaye bị hù đến nhảy dựng lên, giãy dụa nửa ngày, phát hiện người đàn ông thực sự đã chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ vẫn không có nề nếp như vậy, cậu kề sát vào Jung YunTae, nhìn thấy vẻ không phòng bị của anh, giống như một đứa nhỏ, cậu do dự không biết nên thu xếp cho vị thiếu gia này ở đâu, cậu định tìm di động của anh, nhưng lục lọi nửa ngày cũng không tìm được, trái lại lúc đang mò đến lồng ngực ấm áp của anh, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, dứt khoát đặt anh ở tại đây luôn, dù sao cuối cùng sẽ có người đưa anh trở về, vì vậy cậu lại nâng anh về phòng, ném lên sofa, rời đi. Đi được mười bước, So Gaye đột nhiên quay đầu lại, nâng Jung YunTae như kẻ chết lên, lái xe quay về nhà mình. … Cứ như thế, tôi biết Jung YunTae, rồi tới tập đoàn họ Jung làm việc. Kim JaeJoong căn bản chưa từng nghe qua một câu chuyện thú vị như vậy, liền nói: “Sau này, sau này thì sao nữa?! Kể thêm cho con nghe đi!” So Gaye nhìn đứa nhỏ vui vẻ nghe chuyện xưa trước mắt, bắt đắc dĩ mà xoay người, So Gaye mở miệng: “Được rồi, khi tôi kể câu chuyện này, tài xế đã đến cửa rồi, mau về đi.” JaeJoong không cam lòng mà đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt với So Gaye, So Gaye không phản ứng gì, chỉ gật đầu. _____________ (1) Angelica sinensis: Là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa tán. Loài này được (Oliv.) Diels miêu tả khoa học đầu tiên năm 1900. (2) Đại kim chủ: Kiểu giống như khách V.I.P vậy á. Ta hiểu nhưng ta không biết giải thích làm sao:( Kim JaeJoong ôm lấy quyển sách, vô cùng tỉ mỉ mà đọc tận ba ngày, cuộc sống mỗi ngày rất nhàn hạ, ngoài trừ lúc bà Wang gọi nó ra ăn cơm đúng giờ, nó không hề có bất cứ cơ hội giao lưu cùng người khác nào, trong nhà dường như chỉ còn lại mình nó, mặc dù thỉnh thoảng trong giấc mộng nó mơ hồ nghe được chút tiếng vang, nhưng sau khi tỉnh dậy, trong nhà vẫn chỉ có một mình nó, bây giờ nó ở nơi nào nó cũng không biết, chỉ biết chỗ này là vùng ngoại ô hẻo lánh, nơi bị chúa bỏ quên. Đêm nay, JaeJoong giống như thường ngày mà ngồi ở phòng sách lật xem quyển sách tẻ nhạt, nó đứng dậy, lục lọi một thứ trong giá sách, bỗng nhiên nhìn thấy một quyển album, nó tò mò lấy ra xem, vẫn chưa kịp nhìn kỹ, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên: “Mày đang làm gì?” Kim JaeJoong sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng đóng quyển album lại rồi đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa bằng da thật, là Jung YunHo. Ngữ khí cứng cáp của Jung YunHo vang lên: “Đây là thứ mà mày có thể đụng vào sao?” Giọng nói hung ác độc đia khiến trong lòng JaeJoong bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, nước mắt không quản được mà ứa ra, Jung YunHo sau khi nhìn thấy, chán ghét mà chửi một câu: “Mẹ nó.” Tiếp đó liền xoay đầu rời đi, nghe thấy tiếng hắn xuống lầu, lại nghe thấy tiếng xe hơi khởi động, nó biết Jung YunHo đã đi rồi, Jung YunHo ghét nó, nó bỗng dưng nhớ tới lời Jung YunTae đã nói với nó vào ngày đầu tiên: “Đừng khóc nữa, một hồi YunHo quay lại mà nhìn thấy nhóc khóc, anh ấy sẽ không vui đâu.” Có lẽ chính là vì nó đã khóc đi, JaeJoong càng nghĩ trong lòng càng buồn, đột nhiên rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ ôn nhu, nhớ bạn bè cùng lớp, nó cuộn mình lại, nhìn cảnh đêm khuya ngoài cửa sổ sát đất mà thút thít khóc, nó cũng không thích mình của hiện tại, giống như đàn bà ai oán, cũng không biết bản thân thương tâm vì cái gì, là bởi vì thái độ của Jung YunHo sao, hay là do cuộc sống vô vị đơn điệu này. Ngày thứ hai lúc tỉnh dậy, khi Kim JaeJoong phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong một căn phòng thì sợ đến nhảy dựng lên, rõ ràng mình khóc ở phòng sách rồi thiếp đi, sao lại vào trong phòng được, lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, nó nhìn thấy Jung YunTae nghênh ngang tiến vào, lập tức rụt người vào trong chăn trong vô thức. “Ồ ồ ồ, Kim thiếu gia đang xấu hổ sao?” Jung YunTae đút tay vào túi quần, đứng ở bên giường nhìn xuống JaeJoong. “Không phải chú đã đi Nhật Bản rồi sao?” Kim JaeJoong hỏi. “Không phải anh đây đã quay về rồi sao, aish, nhóc còn xấu hổ nữa chứ, tối hôm qua đã để anh đây cởi quần áo dùm nhóc rồi cơ mà, được rồi đó, che che cái búa ý, bộ phía dưới của nhóc đang phát dục hay sao mà phải che.” Sau khi Jung YunTae nói xong, Kim JaeJoong mới hiểu, thì ra Jung YunTae đã khiêng nó về phòng, Jung YunTae thấy Kim JaeJoong không nói tiếp, liền lên tiếng: “Mau đứng dậy đi, hôm nay nhóc phải đi giúp So Gaye một tay đấy, trong bang có nhiệm vụ, có lẽ sẽ có người bị thương.” Kim JaeJoong nghe xong lời này, lập tức bật dậy, có một sự hưng phấn không tên, cuối cùng cũng phải làm việc rồi, cuối cùng cũng không cần buồn chán mà đọc sách nguyên một ngày nữa rồi, nó nhanh chóng mặc quần áo, theo Jung YunTae xuống lầu. Lúc xe dừng ở tòa biệt thự kia, Jung YunTae dường như cũng tỏ ra rất hưng phấn, anh mở cửa bước xuống xe, bước nhanh vào bên trong, hoàn toàn quên mất Kim JaeJoong, Kim JaeJoong chạy theo ở phía sau, Jung YunTae thuần thục mà ấn mật mã, cửa mở ra, sau khi tiến vào, phát hiện So Gaye mặc áo trắng đang đưa lưng về cửa mà sắc thuốc, Jung YunTae bước lên, ôm lấy So Gaye từ phía sau, Kim JaeJoong giật mình nhìn. “Tôi muốn điều chế thuốc.” So Gaye chỉ nhàn nhạt nói, cậu biết rất rõ phía sau là ai, cũng không có hành động phản kháng gì. Jung YunTae cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ôm lấy So Gaye như vậy, Kim JaeJoong biết điều mà quay lưng lại, đi về phía phòng thuốc từ bên cửa, lúc tới chỗ rẽ, nó nhìn thấy Jung YunTae ôn nhu mà xoay đầu So Gaye qua, tiếp đó chậm rãi kề sát môi vào, Kim JaeJoong há to miệng, sửng sốt ba giây, vội vã bước nhanh rời đi. Kim JaeJoong loay hoay với thuốc Đông y ở phòng thuốc cả buổi sáng, nó thử ngửi các loại thực vật thân thảo trong tủ thuốc, dựa vào mùi mà phán đoán ra những thứ đó đều là thuốc hảo hạng, còn có một vài loại thuốc nó chưa nhìn thấy bao giờ, trước tủ thuốc không có bất kỳ nhãn hiệu gì, JaeJoong thử đi lục tìm ký ức, lúc nó đang đứng phát ngốc, Jung YunTae bỗng nhiên bước tới, ngữ khí ngược lại rất nhẹ nhàng: “Kim JaeJoong, đến đại sảnh đi, trong bang xảy ra chuyện rồi.” JaeJoong vâng một tiếng, bước nhanh tới đại sảnh. “Bây giờ, cậu đổi quần áo, đến phòng trị liệu, chuẩn bị công cụ trừ độc băng bó thật tốt, đây là lần đầu tiên cậu làm việc nên có khả năng sẽ hoảng loạn, nhưng lần này chúng ta bị tổn hại, cho nên tôi không có thời gian giúp cậu, cho nên việc xử lý ngoại thương do chính cậu phụ trách, tôi hi vọng cậu đừng hoảng loạn, bây giờ tôi phải vào phòng phẫu thuật, cậu còn lại hai phút để chuẩn bị công cụ.” So Gaye nói xong, liền vội vã chạy vào phòng phẫu thuật, Jung YunTae vỗ vai JaeJoong, sau đó đi về phía cửa, Kim JaeJoong trấn tĩnh ba giây, thay chiếc áo xanh dương đậm, đi vào phòng trị liệu, phân loại chuẩn bị thuốc, trong lòng nó ít nhiều đều biết, ý ‘bị tổn hại’ trong miệng So Gaye. “Mau lên! So thiếu gia! Cứu Son Ho đi!! Hắn bị trúng hai phát đạn, sắp không xong rồi.” Kim JaeJoong nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở ngoài cửa cách một lớp thủy tinh, nó đứng ở phòng thuốc nhìn người đang được nâng vào, tiếng gấp rút xen lẫn với tiếng kêu la. “Đại ca, anh thả em xuống đi, anh, anh cũng bị thương rồi.” “Mày câm miệng lại cho tao!” Nghe ngữ khí như vậy, Kim JaeJoong liền biết đó là Jung YunHo, nó thấy YunHo đang cật lực cõng một gã đàn ông bị chảy máu không ngừng nơi bắp đùi, thông thường với sức lực của Jung YunHo, cõng một gã đàn ông vẫn còn dư xài chán, sao nhìn trông có vẻ cật lực như vậy, lúc này tầm mắt của nó mới chuyển đến phần bụng đã bị máu nhiễm đỏ một vùng của Jung YunHo, vì mặc áo sơ mi màu đen nên lộ ra màu tím. Nó muốn tới giúp một phần nào đó, nhưng lúc chạy tới, Jung YunHo lại lướt thẳng qua người nó mà không hề có bất kì phản ứng gì, giống như không nhìn thấy, Kim JaeJoong quay đầu thấy có người tiến vào phòng trị liệu, lại cuống quít chạy về phòng trị liệu, bắt đầu tỉ mỉ giúp băng bó. “Mẹ nó, cái thằng Sam Seok đó không biết xấu hổ mà đòi hàng hóa, làm bẩn tính mạng Gang hyung của chúng ta.” Một người thương tích không nặng hung hăng nói với gã đàn ông đang được băng bó. “Đừng nói nữa, người của chúng ta bị thương, thù chúng ta dù sao cũng đã báo, một người cũng không tha, chúng ta đi bao nhiêu, bọn nó chết bấy nhiêu.” Gã đàn ông đang được trừ độc chịu đau một chút, nói. “Nhưng lại để Sam Seok chạy thoát! Hắn mới là kẻ đáng chết nhất.” “Được rồi, đại ca sẽ ra lệnh mới cho chúng ta ngay thôi, mày không thấy đêm nay đại ca khí thế, nổi giận như thế nào à, Gang hyung vừa mới chết, đại ca còn khổ sở hơn chúng ta.” Nghe bọn họ trò chuyện, trong đầu JaeJoong hiện lên hình ảnh hắn cật lưng cõng gã đàn ông vừa nãy, nghĩ thầm Jung YunHo đã đi đâu rồi, ông ta cũng bị thương, dường như cũng không nhẹ, phải sớm xử lý một chút, đang suy nghĩ, người bên cạnh đột nhiên đứng lên nói: “Đại ca.” Sau đó nó mới nhìn thấy Jung YunHo chậm rãi bước đến, Jung YunHo ra hiệu bảo bọn họ ngồi xuống, gã đàn ông đang được băng bó nói: “Đại ca, vết thương của anh nặng lắm, anh phải xử lý trước đi.” Jung YunHo chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa chỉ thuộc riêng về hắn, cũng không nói câu nào, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Kim JaeJoong thấy hắn không phản ứng, nhanh chóng xử lý tốt ngoại thương của người cuối cùng rồi cầm dụng cụ đến bên cạnh Jung YunHo, những gã đàn ông đã được xử lý tốt ngoại thường đều đứng dậy, hơi cúi người rồi rời đi, trong phòng trị liệu chỉ còn lại Kim JaeJoong và Jung YunHo. “Bụng chú bị thương rồi.” Ý nghĩa trong lời nói của Kim JaeJoong là, e rằng phải cởi áo ra nhìn, Jung YunHo phục hồi tin thần, bắt đầu chậm rãi cởi nút áo, vừa nâng cánh tay lên, giống như vết thương bị xé rách, Jung YunHo hít một ngụm khí, JaeJoong liền nói: “Tốt nhất chú đừng động nữa, con làm cho.” Thấy Jung YunHo không nói gì, JaeJoong giúp YunHo cởi nút áo ra, nhẹ nhàng mà trút bỏ chiếc áo sơ mi đen, trên người Jung YunHo có mùi hương của thuốc lá, nó chưa từng nhìn thấy Jung YunHo hút thuốc, trên người hắn rất sạch sẽ, không có bất luận hình xăm nào. Lúc JaeJoong nhìn thấy vết dao sâu hoắm trên eo hắn, trong lòng có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy da thịt bị xẻ ra ở cự ly gần, máu không ngừng chảy xuống, tay nó có chút run rẩy, nhưng vẫn ép bản thân bình tĩnh mà cầm lấy công cụ trừ độc, nó ngồi xổm quỳ bên ghế sofa, nó không nhìn thấy ánh mắt của Jung YunHo, Jung YunHo hơi cúi đầu, rủ mí mắt, nhìn đứa nhỏ có đôi mắt xinh đẹp bên dưới. “Rất đau đúng không?” “Quen rồi.” Hai chữ này không biết chứa đựng bao nhiêu ngày tháng đổ máu. Kim JaeJoong không nói gì, bắt đầu dùng băng vải tỉ mỉ mà quấn vòng. Jung YunHo nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi mà dựa vào ghế sofa, sau đó nói: “Lấy ly rượu cho tao, ở đại sảnh có.” Kim JaeJoong không nhúc nhích, nói: “Chú bị thương rồi, không thể uống rượu.” Jung YunHo mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, dùng tay bóp lấy cằm Kim JaeJoong, chậm rãi ghé sát khuôn mặt vào trước mặt JaeJoong, nói từng câu từ chữ một: “Biết cả đời này tao ghét loại người nào không? Tao ghét nhất người đụng vào tao và kẻ quản tao.” Nói xong câu đó, sức lực trong tay tăng lên một chút, Kim JaeJoong bị bóp đến sinh đau, Jung YunHo không hề buông lỏng, tiếp tục nói: “Đêm nay hai khoản tiền đều bị chiếm lấy rồi, mày nói xem, tao nên làm cái gì đây?” Tay Kim JaeJoong vì đau đớn mà nắm thành quả đấm, không kiềm chế được mà run rẩy, Jung YunHo nhìn đôi mắt kinh khủng trước mắt, đột nhiên trong ánh mắt trở nên ảm đạm, sau đó buông tay ra, mệt mỏi mà đứng dậy cầm lấy chiếc áo sơ mi rồi bước đi, lúc đến trước cửa, giống như muốn quay đầu nói chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ xoay lưng dừng ở trước cửa vài giây, không ngoảnh lại mà đi vào trong phòng giải phẫu, Kim JaeJoong ngã ngồi trên thảm trải sàn, trong ánh mắt ngập tràn nỗi bất an, JaeJoong có thể hiểu cảm giác trong tim Jung YunHo, nó loạng choạng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, sau đó bắt đầu thu nhập công cụ, tỉ mỉ mà bày trở về vị trí ban đầu. Chờ đến lúc mọi thứ đều kết thúc thì đã tới rạng sáng ba giờ hơn, trong bang không còn nhiều người ở lại, khi JaeJoong mơ màng đứng dậy từ ghế sofa, phát hiện So Gaye đang cùng YunHo nói cái gì đó, hai người một mệt mỏi một suy yếu, Jung YunTae đã không nhìn thấy bóng dáng đâu, lúc So Gaye chuyển tầm mắt phát hiện Kim JaeJoong còn đang ở trong phòng trị liệu thì liền vẫy vẫy tay với nó, JaeJoong bước qua. “Làm không tệ.” So Gaye xoa xoa đầu JaeJoong, Jung YunHo đứng ở bên cạnh, nói: “Sao mày vẫn còn ở đây?” Kim JaeJoong cúi đầu, So Gaye cởi trang phục phẫu thuật ra, treo lên giá áo, nói: “Mấy người mau về đi, tôi cũng phải về rồi.” Jung YunHo nói: “Để YunTae đưa cậu về.” So Gaye xoay đầu nhìn Jung YunTae đang ngủ trong phòng phẫu thuật, mỉm cười nói: “Quên đi, mấy người cứ về trước đi, không cần quan tâm đến tôi.” YunHo gật đầu, nhìn Kim JaeJoong một cái, nói: “Về nhà.” Sau đó liền bước đi, Kim JaeJoong vẫn như trước mà theo ở đằng sau, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với So Gaye, So Gaye cũng cười lại. Lúc lên xe, Kim JaeJoong xiêu vẹo ngồi ngủ, Jung YunHo nhìn Kim JaeJoong vẫn đang cuộn tròn ở bên cạnh mình, nhíu nhíu mày, do dự một hồi, dùng tay nhẹ nhàng nâng đầu Kim JaeJoong lên, sau đó nhích lại gần Kim JaeJoong, lúc dùng sức ở phần eo, Jung YunHo cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương, nhưng hắn vẫn đặt đầu JaeJoong lên đùi mình, động tác của YunHo rất cẩn thận, JaeJoong dường như cũng vì tư thế trở nên thoải mái hơn mà thả lỏng đi rất nhiều, Jung YunHo vắt tay lên ghế dựa, đầu nghiêng về phía ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo kia. “JaeJoong, JaeJoong, tỉnh dậy thôi.” Lời nói của bà Wang kéo Kim JaeJoong khỏi giấc mộng, đầu Kim JaeJoong nặng trĩu, ánh mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, phát hiện bản thân vẫn nằm ở trong xe, Kim JaeJoong không cảm thấy bất ngờ, Jung YunHo sẽ không hảo tâm mà ôm nó trở về phòng, huống chi hắn vẫn còn bị thương, JaeJoong mơ màng đứng dậy, hỏi bà Wang: “Mấy giờ rồi ạ?” Bà Wang nói: “Một giờ chiều rồi, bà sợ cháu nằm trong xe khó chịu, thiếu gia phân phó để cháu ngủ đến một giờ chiều, mau dậy ăn chút đồ đi.” JaeJoong không cảm thấy có cảm giác khó chịu, nhìn thấy cửa sổ xe cũng hơi mở ra, để lộ khe hở. Lúc Kim JaeJoong đang ăn cơm thì nhìn thấy Jung YunTae mang theo vẻ hăng hái mà quay về, Jung YunTae là người hỉ nộ ái ố đều lộ rõ ở trên mặt, nhìn cảnh xuân phơi phới trên mặt anh, JaeJoong liền biết hôm nay tâm tình của Jung YunTae không tệ. “Ngủ ngon không? JaeJoongie.” Jung YunTae nới lỏng cà vạt, lập tức ngã vào trong ghế sofa. “Con ngủ ở trong xe một đêm, chú nói xem, có ngon không?” Kim JaeJoong nói xong, cúi đầu hung hăng xúc một miếng cơm. “Thật sao, tài xế cứ như vậy mà ném nhóc ở trong xe rồi mặc kệ à, aish, anh hai của anh cũng không dặn tài xế đưa nhóc về, đúng rồi, anh lên lầu xem một chút, nói không chừng anh hai anh vẫn đang nằm ngủ trong phòng đấy.” Jung YunTae hiển nhiên không biết JaeJoong và YunHo quay về cùng nhau. “Thiếu gia đã đi từ sáng sớm rồi, buổi tối thiếu gia không quay lại, chỉ vội vã quay về đánh răng rửa mặt vào sáng sớm rồi lại đi, cơm cũng không ăn.” Bà Wang bưng cốc sữa nóng, nói với Jung YunTae đang ở trên lầu. “Ồ ồ, vậy buổi tối anh ấy đã đi đâu?” Lúc này, JaeJoong bỗng nhiên sửng sốt, vậy chẳng phải là nói, Jung YunHo cũng ở trong xe ngây người nguyên một đêm, mà nó lại nằm ở chỗ ngồi đằng sau, chẳng lẽ Jung YunHo cứ ngồi ngủ như vậy một đêm, bụng hắn còn bị thương, vì sao không đánh thức nó chứ, trong đầu JaeJoong hiện lên đủ loại vì sao, nhưng vẫn vùi đầu ăn cơm, định không để bản thân tiếp tục trở nên rối rắm với câu hỏi này. Sáng sớm hai ngày sau, JaeJoong tỉnh dậy thì cũng hơn bảy giờ, nó tiện tay mở ti vi tinh thể lỏng treo ở trên tường, trong ti vi phát tin tức của ngày hôm nay. “Chủ tịch tập đoàn Sam Seok – Chon Ya Sam Seok lên cơn đau tim mà chết, nhân viên của tập đoàn Sam Seok bị tập đoàn họ Jung thu mua toàn bộ, sau đây xin nghe bản tin cụ thể…” Kim JaeJoong sững sờ nhìn trên ti vi phát hình Jung YunHo mặc âu phục đen, đang được mời phát biểu trong một bản tin, giữa đầu lông mày tản ra khí khái hào hùng bức người. “Xin hỏi chủ tịch Jung, tập đoàn họ Jung luôn luôn lấy xuất khẩu buôn bán là việc chính, sao lại thu mua tập đoàn Sam Seok lấy dịch vụ ăn uống là việc chính ạ?” “Tập đoàn Sam Seok là một xí nghiệp tập thể quản lý có phương pháp, tôi rất kính nể ngài Chon Ya Sam Seok, ông ấy là một người có cam đảm, nhưng tiếc là vận may có chút xui xẻo.” Jung YunHo mang theo giọng nói cường ngạnh mà thốt ra những lời này, người không hiểu chắc chắn sẽ nghe không hiểu, nhưng JaeJoong hiểu, Jung YunHo chẳng qua chỉ là ra mặt thay anh em ở trận chiến tranh ngày hôm qua, lấy mạng đền mạng mà thôi.