Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 41 : Dè dặt
Chuyển ngữ: Puny
Lục Mạn Mạn hỏi Nguyên Tu mật mã wifi của câu lạc bộ, sau đó gọi video cho Alex.
Trong màn hình rung rung, Alex đeo tạp dề hoa hơi nhỏ, nấu bữa sáng với Louis.
"Tuyến đường nhỏ, mau đến xem con gái ngoan."
Khóe miệng Louis nở một nụ cười cong cong, vẫy vẫy cái nắp nồi trong tay, vui vẻ chào Lục Mạn Mạn: "Hani tiểu bảo bối."
"Ba ba, bước sang năm mới rồi."
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta đều nghỉ phép."
"Khi nào thì ba mới tới gặp con."
"Năm mới đến sẽ tới."
Gương mặt to của Alex chiếm toàn bộ màn hình điện thoại, hô lớn: "Wow, cả người Lục Mạn Mạn con hôm nay, mặc đồng phục play gì đó?"
Lục Mạn Mạn liên tục giải thích: "Không có, hóa trang vũ hội."
"Như vậy à, xem ra con kết giao không ít bạn mới."
"Đúng vậy." Lục Mạn Mạn chuyển màn hình qua Nguyên Tu bên cạnh: "Tu Tu, chào hỏi Alex đi."
"Chào ba ba." Nguyên Tu dùng tiếng Anh lễ phép nói.
"Chào con rể."
"Cục cưng bé nhỏ nhà chúng ta phải làm phiền con chăm sóc nhiều hơn."
"Yên tâm."
"Này, hai người các người...buồn nôn không!"
Lục Mạn Mạn vội vàng di chuyển điện thoại đi: "Con không cần được chăm sóc, với ai bảo cậu gọi ba bậy!"
Alex đang muốn dạy bảo cô: "Tính khí Tu Tu tốt không có nghĩa là con có thể tùy tiện hung dữ, dịu dàng, phải dịu dàng biết không, còn như người một nhà, kêu loạn gào loạn cái gì, nha đầu đánh rắm ngáy khẩy chân."
Mặt Lục Mạn Mạn khẽ hồng hồng: "Ai đánh rắm ngáy chứ ba không được nói lung tung, con mới không có!"
Alex cũng phản ứng lại, lập tức nói với Nguyên Tu: "Phải phải, tiểu bảo bối nhà chúng ta là tiên nữ, cho tới bây giờ sẽ không đánh rắm ngáy khẩy chân."
Lục Mạn Mạn:...
A Hoành cầm pháo ném đi qua bên cạnh ghế salon, thấy trên ghế salon một con mèo đen ngồi, trong góc còn có một con mèo xám nằm.
Mèo đen Ba Tư là tiểu tỷ tỷ gợi cảm Trình Ngộ, cô ấy cầm cán lông xù trêu chọc mèo [1], khảy khảy lỗ mũi Cố Chiết Phong mặc bộ đồ ngủ con mèo tai cụp.
[1] Hình cái cán đây:
<img data-original-width=400 data-original-height=400 src="https://em.wattpad.com/c6594aa51644ffd815aebfae450fbb5c0d5fc784/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4d38766466452d344b51655636413d3d2d3730353435373532352e313538616337313931666438643365343834343333323535393031332e6a7067" data-pagespeed-url-hash=4127321667 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Cố Chiết Phong nằm dang tay dang chân chiếm cứ mảng lớn ghế salon, tựa như con thú nhỏ tranh đoạt lãnh địa, oán hận nhìn cô.
"Tôi buồn ngủ!"
"Cậu ngủ đi."
"Cô cách tôi xa một chút."
Trình Ngộ bắt chéo đùi thon dài, chậm rãi nói: "Một cái ghế sofa dài, dư dả cho cái thân cao của cậu."
Cô khiêu khích nhìn anh một cái, trong mắt rõ ràng chính là "Bắt nạt cậu vóc dáng thấp".
Cố Chiết Phong trừng hai mắt, tựa như một con cún sữa nhỏ [2] nổi đóa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngửa mặt lên trời tru "Ẳng" một tiếng.
[2] Cún sữa nhỏ (小奶狗): một từ phổ biến trên Internet Trung Quốc, từ mà các bạn gái gọi những người bạn trai mà nhỏ tuổi hơn, tính đơn giản, ngây thơ, biết quan tâm và chung thủy.
Nhâm Tường mặc áo khoác sãi bước đi ra phòng khách, mắt liếc hai con mèo gươm súng sẵn sàng bên ghế salon, lẩm bẩm nói: "Hai người phối giống chứ?"
Khuôn mặt Cố Chiết Phong kìm nén đến đỏ bừng, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, lao ra phòng khách: "Đội trưởng! Đội trưởng em xin thiến Teddy Tường!"
Nguyên Tu đưa tay đè mặt cậu lại, ngăn cậu ở một mét bên ngoài: "Chuẩn tấu."
Lục Mạn Mạn nhìn Nhâm Tường chuẩn bị đi ra cửa: "Lúc này cậu muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, tôi đi..." Anh suy nghĩ một chút, nói: "Có chút việc."
"Trước khi bước sang năm mới có thể về không?"
"Đừng chờ tôi." Nhâm Tường nói: "Cầu chúc mọi người năm mới vui vẻ trước."
***
Sắp bước sang năm mới, nam nam nữ nữ tề tụ ở phía ngoài sân, A Hoành bày xong chùm pháo bông trên đất trống phía trước, Cố Chiết Phong ném bật lửa qua, A Hoành đốt dây dẫn, rắc rắc một tiếng, châm.
Dây dẫn nhanh chóng cháy lan ra.
Những ống pháo đầu tiên lấp lánh lao lên bầu trời, pháo hoa bắn, mọi người nheo mắt qua lại, cười đùa khắp sân, những ống pháo đầu tiên lấp lánh lao lên bầu trời, pháo phông tách ra rực rỡ, mọi người bịt tai lui về phía sau, tiếng cười nói khắp sân nhà.
Hai người Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu đứng ở bồn hoa bên cạnh, cách pháo bông khá gần, lại cách đám người kia khá xa.
Pháo bông nổ đinh tai nhức óc, Lục Mạn Mạn vội vàng nhón chân lên, đưa tay bịt lỗ tai Nguyên Tu.
Nguyên Tu hơi sững sờ, cúi đầu nhìn về phía cô, một chùm pháo hoa nở rộ trong con ngươi trầm tĩnh của cô, sáng sáng tắt tắt.
Lòng bàn tay cô ấm áp, che lỗ tai lạnh như băng của anh.
Cô mỉm cười nói gì đó, nhưng Nguyên Tu lại chỉ nghê tiếng ong ong vọng về, cùng với khung cảnh nam nữ cười vui, không nghe được lời cô nói.
Từ khẩu hình của cô đọc lên, cô nói: "Nguyên Tu, năm mới vui vẻ."
Nguyên Tu cũng đưa tay ra, bịt tai cô lại, lẩm bẩm nói: "Có thể đừng quan tâm như vậy hay không."
"Cậu nói gì!"
"Tôi nói Lục Mạn Mạn cậu có thể đừng quan tâm tôi hay không, tôi sẽ rất động tâm."
Lục Mạn Mạn hô to: "Không nghe được!"
Nguyên Tu tăng âm lượng: "Con lừa ngốc cậu."
Con lừa ngốc cười ngây ngô nhìn anh, đôi mắt đen có nước, trong suốt động lòng người.
Trước đây Nguyên Tu chưa bao giờ cảm thấy năm mới sẽ là khởi đầu mới, nhưng mà năm nay cảm giác đặc biệt khác, có lẽ là bởi vì người nào đó đến, khiến cho anh cảm thấy mọi thứ trong tương lại cũng trở nên khác.
Có lẽ thật sự rất đáng mong đợi.
Trời mới biết những năm tháng trẻ tuổi hết sức lông bông, anh cố chấp và điên cuồng say đắm cô như thế nào.
Anh đuổi theo nhịp bước của cô, từng chút một kéo gần khoảng cách của mình và cô, rốt cuộc trong trận chung kết thế giới vạn người chăm chú, anh cũng gặp cô.
Cô mang khẩu trang W màu đen, trong tay cầm một khẩu M4 đứng trong rừng, ánh mặt trời từ ngọn cây chiếu xuống bóng mờ, chỉ để tập hợp toàn bộ vầng hào quang lên cô, một lần kia tim Nguyên Tu đập nhanh đến muốn nổ tung.
Cùng cô đánh một trận kịch liệt kia, sảng khoái tràn trề, mặc dù cuối cùng vẫn bị cô đánh bại, nhưng mà Nguyên Tu chưa bao giờ bởi vì một trận tranh giải có thể thua vui vẻ như vậy.
Tóm lại, có thể gặp cô trong trận đấu, có thể chết dưới súng của cô, chuyến đi New York này coi như không uổng phí đến.
Nhưng mà anh hoàn toàn không nghĩ tới một lần kia cùng đồng đội đến quán bar, có thể cùng cô cơ duyên vừa khéo gặp mặt trong hoàn cảnh lúng túng.
Cho dù lần đầu tiên thấy cô không mang khẩu trang W, Nguyên Tu liếc mắt cũng có thể nhận ra cô, cũng không biết người đời rốt cuộc có bao nhiêu con mắt, một cái khẩu trang thôi lại có thể không nhận ra.
Nhưng mà cũng có thể...Bởi vì mỗi một video tranh giải của cô anh đều xem đi xem lại học hỏi, xem đi xem lại đến mức quá quen thuộc với cô.
Niềm vui khi gặp được nữ thần của anh vẫn chưa nguôi ngoai, thì anh chú ý tới, nữ thần hình như đang ngồi trên bồn cầu xuỵt xuỵt.
Trời, anh thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ, giấc mơ biến thái như vậy chứng tỏ anh có suy nghĩ biến thái với Nữ thần sao?
Anh rất bình tĩnh gạt bỏ của lúng túng của cô, không kịp suy nghĩ nhiều tại sao cô lại xuất hiện ở phòng vệ sinh nam, nhưng phát hiện cô hình như là uống rượu.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh mắt thương tâm lại luống cuống như vậy của cô.
Trong ấn tượng, W vĩnh viễn tự tin, khóe mắt luôn tràn đầy ánh mặt trời cùng nụ cười nóng rực. Cô khi đó, thật sự khiến cho lòng dạ của Nguyên Tu xiết lại.
Cho đến rất lâu sau khi Lục Mạn Mạn đội mũi của anh rời đi, Nguyên Tu mới dần dần phục hồi tinh thần, hồi tưởng biểu hiện của mình vừa nãy, coi như hài lòng.
Tóm lại anh dè dặt.
Trong xương tủy của anh vẫn là người đàn ông Trung Quốc rất truyền thống, phải dè dặt một chút.
Đôi lời tâm tình của editor: Cuối cùng tác giả cũng đã cho những suy nghĩ, nỗi lòng của Tu Tu lên rồi <3 <3
Truyện khác cùng thể loại
913 chương
10 chương
147 chương
45 chương
99 chương
7 chương
31 chương