Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 103 : Không được chạy lung tung

Lục Mạn Mạn vẫn đi gặp Kiều Tinh Dã. Nguyên Tu thế nào cũng muốn trông coi ở dưới cầu, xa xa nhìn chằm chằm, tránh cho bạn trai cũ quá xúc động mà nhớ lại trước kia cạy đưa bạn gái anh đi, anh phải xách đao to năm mươi thước của anh đứng ở chỗ này uy hiếp cảnh cáo. Mặc dù Nguyên Tu hoàn toàn có lòng tin với mình, nhưng mà anh không có lòng tin với Lục Mạn Mạn, tiểu tỷ tỷ không dễ dàng gì thích người khác, nếu còn thích còn muốn bên nhau, theo các tiết mục ngắn nổi tiếng trên mạng mà nói, đó chính là thật sự “đã từng yêu”. “Đã từng yêu” không nhất định sẽ không “yêu” lần thứ hai, Nguyên Tu đánh giá người đàn ông phía trước, Kiều Tinh Dã có một nửa huyết thống gốc châu Á một nửa huyết thống nước Mỹ, con ngươi màu đen, nhưng đường nét lại giống người Mỹ, hốc mắt lõm xuống, mặt mũi sâu, lúc nhìn về phía cô, có một luồng tình cảm dịu dàng. Con lai này dáng dấp cũng rất jb đẹp. Nguyên Tu sờ mặt mình, thật ra thì mình cũng không kém. Không khỏi không thừa nhận, tiểu tỷ tỷ W của anh vẫn rất chú trọng vẻ đẹp bên ngoài, mặc dù cô giơ tay lên trời thề thích bên trong của Nguyên Tu, nhưng mỗi khi Lục Mạn Mạn sờ cơ bụng của anh, khi say mê nhìn gương mặt của anh, anh mới không tin! Vẫn phải là dựa vào khuôn mặt! *** Trăng sáng ngàn dặm, bờ sông sóng gợn lăn tăn. Kiều Tinh Dã trước mặt cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức cô vô cùng không được tự nhiên, không kìm lòng được mà rũ mắt xuống nhìn Nguyên Tu dưới bờ sông, thật hy vọng anh có thể gần thêm chút nữa, như vậy có thể sẽ khá an tâm. “Đã trễ như vậy, tìm tôi có chuyện gì?” “Em trở lại lâu như vậy, vẫn không có cơ hội gặp mặt một lần, thi đấu rút thăm chúng ta cũng không có cơ hội giao thủ.” Kiều Tinh Dã ngước mắt nhìn cô, tựa như hoài niệm xúc động: “Cũng một năm rồi.” Lục Mạn Mạn:. … Cho nên bộ dạng thâm tình chân thành kia, là muốn làm gì! “Nếu như anh tới là để nói lời thị uy gì đấy, vậy thì tôi phải nói với anh, lần này tôi trở lại, các người xong đời rồi!” Bỗng nhiên sức lực chưa đủ. Kiều Tinh Dã cúi đầu cười nhạo một tiếng: “Em vẫn là như vậy, chút xíu cũng không thay đổi, chẳng lẽ anh hơn nửa đêm không ngủ chạy đến nơi này, chính là vì nói lời thị uy với nha đầu em sao?” Lục Mạn Mạn: … Không ổn không ổn, vô cùng không ổn. “Anh nhớ em.” Anh ta không che giấu cảm xúc nội tâm của mình chút nào. “Anh đừng nói lời như vậy!” Lục Mạn Mạn che ngực liên tiếp lui về phía sau, chỉ Nguyên Tu dưới cầu: “Anh thấy rồi, đó là bạn trai tôi, bạn trai thân yêu của tôi! Anh ấy rất hung dữ, sẽ đánh người đấy!” Kiều Tinh Dã đã sớm dự đoán trước, trên cao nhìn xuống liếc Nguyên Tu một cái, khóe miệng nhàn nhạt nhếch mép, chứa đựng trào ý. “Trước tiên không nói cái này, lần này anh tới, là có chính sự muốn trao đổi với em.” “Chuyện gì?” “Hòa giải với anh, trở lại bên cạnh anh.” “…” Đây xem là chuyện chính sự gì! Còn phải nói trịnh trọng như vậy. “Đội trưởng của Queen anh cũng có thể không làm, chỉ cần em trở về, anh cái gì cũng có thể cho em.” Lục Mạn Mạn nhìn anh ta, đôi mắt sâu xa của anh ta nhìn cô, lộ ra chút vẻ chờ đợi. Tính tình của Kiều Tinh Dã xưa nay kiêu ngạo, có thể khiến cho anh ta thấp kém khẩn cầu cô trở lại như vậy, chẳng lẽ đây là ý của giám đốc chiến đội? Lục Mạn Mạn lạnh lùng nói: “Bọn họ bảo anh tới sao?” “Không phải, là tự anh tới, giám đốc và đội viên đều không biết.” “Anh nói chuyện có thể giữ lời không?” “Nhất định giữ lời.” “…” “Em biết rõ một năm qua Queen đã gặp phải sự thất bại lớn, có mấy đội viên cũng bị chiến đội khác đào góc tường, nếu như tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng Queen sẽ chia năm xẻ bảy.” “Queen chia năm xẻ bảy, có quan hệ gì với tôi.” “Anh không tin em thật sự thờ ơ.” Kiều Tinh Dã nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Mạn Mạn, tâm tư của nha đầu đơn giản, anh nhìn một cái là thấu: “Em và Queen là cùng nhau trưởng thành, tâm huyết cùng bỏ ra nhiều năm như vậy, đồng đội kề vai chiến đấu nhiều năm như vậy, em thật sự nhẫn tâm?” Thái độ của anh ta rất thành khẩn, ngay cả Nguyên Tu cũng không nhịn được nhìn về phía Lục Mạn Mạn, tình cảm của Lục Mạn Mạn đối với Queen cho dù không nói anh cũng biết, đó dù sao cũng là chiến đội nhiều năm của cô. Sớm chiều ăn ở với nhau, kề vai chiến đấu. Lục Mạn Mạn đưa mắt nhìn về Nguyên Tu, lại ngắm nhìn khách sạn bên bờ sông, toàn bộ nhóm bạn của cô tập trung bên ban công, mặc đồ ngủ mang dép còn có ở trần, toàn bộ nằm bên bệ cửa sổ lén lén lút lút nhìn chằm chằm, thấy cô nhìn sang, tay chân luống cuống toàn bộ ngồi xổm xuống ban công, ẩn núp. Một đám người bát quái. Nhưng đám người này, bọn họ mới là nhóm bạn của cô, thời điểm cô cái gì cũng không có, bọn họ một lần nữa đốt lên hy vọng cho cô, một lần nữa khiến cho cô tin tưởng trên thế giới này, còn có thể tín nhiệm vô điều kiện, có thể thật lòng giao phó phía sau cho người ta. Mi tâm của Lục Mạn Mạn rốt cuộc cũng bằng phẳng, nhìn về phía Kiều Tinh Dã, trầm tĩnh nói: “Tôi từ chối.” “W… Em cũng không cân nhắc một chút…” “Không cần cân nhắc, tôi bây giờ đã có đồng đội mới, tôi sẽ không vứt bỏ bọn họ, giống như các người ban đầu vứt bỏ tôi vậy, tôi sẽ không làm chuyện như vậy.” Kiều Tinh Dã biết rõ ý chí của cô khó mà quyết định, vô lực xoay chuyển trời đất, anh nhìn các đội viên của X, hừ lạnh nói: “Người như vậy, em dẫn bọn họ đánh cuộc thi thế giới sao? Thật sự là từ bỏ chính mình.” “…” Thái độ lạnh nhạt của cô khiến cho Kiều Tinh Dã thẹn quá hóa giận, anh ta nhìn Nguyên Tu: “Em gia nhập chiến đội Trung Quốc đủ để cho liên đoàn Mỹ giễu cợt một năm rưỡi, không nghĩ tới còn tìm một thằng bạn trai Trung Quốc đẳng cấp thấp, trò cười nửa thế kỷ cũng có, cho nên W, trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ gì.” Lời còn chưa dứt khóe miệng của Kiều Tinh Dã đã ăn một quả đấm không chút lưu tình của Lục mạn Mạn, trái tim của Nguyên Tu đứng dưới cầu thấy được cũng không khỏi run lên. Mẹ, thật. Bạn gái dã man, trước kia nhìn cô đánh Hàn viên không cảm thấy nhiều lắm, bây giờ quả đấm rơi lên người bạn trai cũ, Nguyên Tu mới cảm thấy sợ hãi. Kiều Tinh Dã bên này xem ra tự gây nghiệp không thể sống rồi, thật ra thì Lục Mạn Mạn rất bao che khuyết điểm, trước kia thời điểm hai người vẫn còn ở bên nhau, người trêu chọc Kiều Tinh Dã đều ăn quả đấm của Lục Mạn Mạn, nhưng cô sẽ không ức hiếp bạn trai mình, càng không động thủ. Cho nên khi Kiều Tinh Dã ở bên Lục Mạn Mạn, vẫn luôn rất không kiêng dè gì, nói chuyện đều luôn tổn thương cô, thật ra thì bây giờ cẩn thận nghĩ lại, anh thật ra vẫn luôn ức hiếp cô. Kiều Tinh Dã nhớ lại ngày đó, cho dù trật đường ray, Lục Mạn Mạn cũng không thật sự trách cứ anh cái gì, càng không có đánh anh, chỉ là một mình che giấu thương tâm, anh vốn cho rằng có cơ hội hợp lại, chỉ cần anh dỗ dành cô chút. Lục mạn Mạn rất dễ dỗ, một miếng bánh Black Forest [1] một miếng socola, hoặc là một câu âu yếm thân mật nhỏ, cũng có thể dỗ cô trở về nhưng mà… [1] Bánh Black Forest: Một lần kia cô quyết đoán chia tay với anh hơn nữa còn đi xa đến đất khách. Lần này trở về, Kiều Tinh Dã vốn cố gắng hết sức muốn hợp lại với cô, xin cô trở về Queen, cho dù bản thân không làm đội trưởng của Queen cũng không có sao, chỉ cần đánh tốt là được, chưa từng nghĩ cô vậy mà vì Nguyên Tu nổi giận lớn như thế, còn đánh anh. Kiều Tinh Dã thật sự có chút ghen tị, anh bụm miệng mình, rống lên: “Lục Mạn Mạn!” “Kiều Tinh Dã!” Lục Mạn Mạn không cam lòng yếu thế rống lại: “Mẹ nó anh dám nói bạn trai tôi đẳng cấp thấp!” “Hắn có đáng gì mà em như vậy!” Kiều Tinh Dã rất không cam lòng: “Hắn có cái gì tốt, tranh giải hắn không thắng được anh, dáng dấp không bằng anh, hắn không có tiền hắn không có thân thể đẹp, hắn xem là gì!” Nguyên Tu: ??? Người Mỹ đều tự cảm thấy hài lòng như vậy? Lục Mạn Mạn hung dữ trợn mắt nhìn anh ta: “Cho dù anh ấy cái gì cũng không bằng anh thì sao, anh ấy là người của Lục Mạn Mạn tôi, chỉ một chút như vậy, anh ấy đã mạnh hơn anh rất nhiều!” Nguyên Tu:… Qủa nhiên người Mỹ đều tự cảm thấy hài lòng như vậy, chịu phục. Kiều Tinh Dã tức giận, tay lau lau bên khóe môi, thở hổn hển chỉ vào Lục Mạn Mạn uy hiếp: “Em xem, đợi lúc vào trận chung kết anh đánh hắn ta thành chó, anh sẽ cho em biết em đã lựa chọn sai lầm, hắn ta vĩnh viễn thua kém anh.” “Vậy mẹ nó anh thật đúng là rất mong đợi, chờ lúc anh đánh Tu của em thành chó, sẽ biết rõ ai đúng ai sai.” Nguyên Tu hô lên một tiếng: “Không khác biệt lắm, hai người vẫn là trẻ nhỏ sao.” Thật là ngây thơ mà, lần gặp mặt đầu tiên cũng ngây thơ như vậy, anh thấy mỗi lần lúng túng đều đụng vào thằng cha này. Kiều Tinh Dã nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Nguyên Tu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, ngọn lửa tức giận và ghen ghét. Thật sự là hận không thể băm cậu ta vạn đoạn. Lục Mạn Mạn chạy về kéo tay Nguyên Tu, nói với Kiều Tinh Dã: “Tu của tôi cho dù cái gì cũng không tốt, nhưng anh ấy sẽ không phản bội tôi, sẽ không cùng người phụ nữ khác làm loạn! Chỉ một điểm này, anh ấy đã mạnh hơn anh gấp mười ngàn lần!” Khóe miệng Nguyên Tu giật giật, yêu cầu này thật đúng là thấp. Nói đến vụ kia, sự kiêu ngạo của Kiêu Tinh Dã chốc lát bị chôn vùi, vụ kia đúng là anh ta làm không đúng, không có lời gì để nói, mặc dù sau chuyện này có hối hận, muốn tìm cô hợp lại, nhưng trong mắt Lục Mạn Mạn lại không có một hạt cát, hết cách xoay chuyển. Kiều Tinh Dã để lại câu đợi trận chung kết, ngượng ngập rời đi. Nguyên Tu nhíu mày nhìn Lục Mạn Mạn đang tức giận đùng đùng, người này, tức giận đến lỗ mũi không phải lỗ mũi, ánh mắt không phải ánh mắt. Tức giận như vậy à. “Bực bội vì hắn phản bội em?” “Em bực bội vì anh ta xem thường anh.” Cô vùi mặt vào trong quần áo của Nguyên Tu, buồn bực nói: “Tu của em tốt như vậy, anh ta dựa vào cái gì mà xem thường.” Còn là một tiểu nha đầu mà. Nguyên Tu cảm giác mình có chút giống cha già, yêu thương sờ đầu cô: “Dựa vào nắm đấm với vũ lực cũng không đổi được sự tôn trọng.” Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên, đôi mắt to dịu dàng như thu thủy nhìn chằm chằm anh, vốn cho rằng anh sẽ nói ra đạo lý lớn súp gà cho tâm hồn phải lấy đức phục người gì đấy, nhưng không nghĩ tới lời nói của người này lại xoay chuyển: “Đành phải đánh chết hắn.” Lục Mạn Mạn: … Trong trận đấu hai mươi đội vào top mười, chiến đội đã cử Lý Ngân Hách vẫn luôn chưa được ra sân, Lý Ngân Hách nhao nhao muốn thử, tuyên bố muốn tay đánh liên đoàn Mỹ, chân đánh liên minh châu Âu. Nếu như không phải là Lục Mạn Mạn dằn lại, thì nói không chừng anh ta đã le lưỡi nhổ nước miếng vào đám người da trắng kia rồi. Trước khi ra sân, Lục Mạn Mạn liên tục uy hiếp: “Không cho phép nói jb, cũng không cho phép nói f*ck, bất kỳ lời nói chứa chữ thô tục đều không được nói! Nếu cậu dám kéo thấp tư chất đoàn đội chúng ta, thì tôi sẽ đánh bẹp người bạn nhỏ đó.” Đầu ngón tay của Lục Mạn Mạn chỉ vào người bạn nhỏ Cố Chiết Phong: ??? Thành viên Hàn: “Ha ha ha, mời cậu đánh bẹp cậu ta.” Nhâm Tường không nhịn được nhắc nhở bên tai Hàn viên: “Tiếp theo mỗi buổi sáng sớm buổi trưa buổi chiều Cố Chiết Phong sẽ ở bên tai cậu giống như con muỗi kêu bb cả một năm cậu tự giác lấy.” Lý Ngân Hách run lập cập, kiên quyết bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không nói thô tục, tuyệt đối bảo đảm tư chất, không cho đại bộ phận mất thể diện. Nhưng mà… đối mặt với sự khiêu khích cùng các loại diss tay chân tràn trề của chiến đội Mỹ trước khi thi đấu, trong khi thành viên của chiến đội X cao quý cool ngầu không rãnh để ý, thì Lục Mạn Mạn lại là người đầu tiên không nhịn được giơ ngón giữa về phía bọn họ, thiếu chút nữa muốn xông lên hậu quả khiến cho Nguyên Tu giống như ôm chó con ôm eo trở về tiểu đoàn. Đã nói không được phép bùng nổ rồi! Qủa nhiên đều là cá mè một lứa đi ra từ liên đoàn Mỹ, xem ra không cần phải lễ độ hòa dịu nói gì. Càng về sau vòng đấu top hai mươi đánh lên hạng, các đội viên đều cảm thấy mệt mỏi, lấy tình huống trước mắt mà xem, chiến đội có thể chém giết đến bây giờ, trên người ai mà không có chút tài năng, muốn tóm đầu người, cũng bắt đầu càng lúc trở nên khó khăn. Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn vẫn luôn phối hợp đánh đấu vòng loại, đánh cũng rất ăn ý, Lục Mạn Mạn dẫn cô ấy, so với Cố Chiết Phong thì cô dẫn ổn hơn, mặc dù Cố Chiết Phong rất ghen tị nhưng cũng không thể làm gì được, dù sao M4 đúng là W! Đúng, Trình Ngộ đã nghiêm túc cảnh cáo cậu, tuyệt đối không thể để cho người khác biết chuyện này, chỉ cần tiểu tỷ tỷ cô chưa công khai, cậu nhất định phải giữ nghiêm bí mật. Bây giờ cậu mang quá nhiều bí mật, cảm giác trái tim thiện lương mệt mỏi. Cuối trận đấu, Hàn viên thay cho Trình Ngộ, trình độ của Lý Ngân Hách cũng không tệ, mặc dù bị Lục Mạn Mạn treo đánh, nhưng cũng chỉ bị một mình Lục Mạn Mạn treo đánh, dù sao anh ta cũng tích lũy nhiều kinh nghiệm và tư chất thi đấu như vậy, nếu không câu lạc bộ sẽ không trả tiền lương cao mời anh ta nhập đội, hơn nữa khoảng thời gian huấn luyện kiểu địa ngục này, trình độ bản thân anh ta có thể nói là bay vọt về chất. Trận đấu đó, toàn bộ quá trình biểu diễn mô tơ của Lý Ngân Hách, kỹ xảo giết người xe bay mạo hiểm kích thích, khiến cho quần chúng vây xem trước màn hình không ngớt lời kinh hô và thét lên. Trong rừng rậm, Lý Ngân Hách thả chậm tốc độ, Lục Mạn Mạn đột nhiên từ bụi cây bên rừng rậm nhảy lên, giống như con nai khỏe mạnh. Lý Ngân Hách thuận tay kéo một cái, kéo cô đến ngồi sau xe mình. Mà sau lưng Lục Mạn Mạn có mấy tên tuyển thủ đi theo, màn đạn dày đặc bắn về hướng bọn họ. Một tiếng “rầm” vang lên, xe gắn máy của Lý Ngân Hách như con thoi bay ra ngoài, xinh đẹp vẫy đuôi, tránh được màn đạn công kích mà cùng lúc đó, anh ta phối hợp với Lục Mạn Mạn cua quẹo di chuyển, súng tiểu liên của Lục Mạn Mạn liên tục nổ, một phát súng một người, bắn càn quét, đám người rắc rối sau lưng kia ngã một hàng. Lại là một nhóm mạnh bị tiêu diệt, chiến đội thuận lợi trổ hết tài năng từ top hai mươi, tiến vào top mười. Mà điểm bùng nổ nhất trong cuộc thi đấu thế giới này, chính là biểu hiện chiến đấu mạnh mẽ của M4. Chuyện thảo luận thanh thế to lớn của M4 trên mạng càng ngày càng kịch liệt. [Cô gái Trung Quốc này rốt cuộc là người nào vậy, có người nào xuất hiện đào không vậy!] [Hình như là người mới ló đầu năm ngoái.] [Sao có thể là người mới được, cậu nhìn kỹ thuật bắn súng của cô ấy đi, tuyệt đối không phải là trình độ người mới.] [Hơn nữa, loại kỹ thuật bắn không trượt phát nào trúng mục tiêu này… Tôi chỉ có thể nghĩ đến một người.] [Lầu trên là nghĩ đến người kia, sẽ không phải là người tôi nghĩ đến chứ.] [Thật ra thì tôi cũng nghĩ đến người kia…] … Cố Chiết Phong điên cuồng lướt bình luận của cư dân mạng, thật sự nghẹn đến điên, cậu phải cố gắng đến mức nào mới có thể kiềm chế cơn bùng nổ trong người, không lên mạng điên cuồng tung ra kết luận M4 chính là W thông qua quan sát so sánh của cậu. “Đêm đó đội trưởng của Queen tìm M4 của chúng ta làm gì, không phải là muốn đào chân tường chứ?” A Hoành mặt đầy lo lắng hỏi đội trưởng: “Chúng ta có phải báo cáo với anh Dương không, đúng rồi anh ta ra giá bao nhiêu?” Nguyên Tu báo một con số để cho A Hoành gọi điện thoại quốc tế báo cáo với Dương Trầm, nhưng mà nhận được sự đáp lại của giám đốc là: “Có thể đặt tâm tư vào trong cuộc thi đấu được không, đừng cứ thay đổi thủ đoạn bịp bợm nói muốn tăng tiền lương với tôi, trình độ lên rồi thì giá trị con người dĩ nhiên là tăng, giống như các cậu ngày nào cũng nói có người có người có người muốn đào các cậu đến dọa tôi, cho là tôi bị mắc chứng bệnh hoang tưởng sao! A Hoành tôi vốn cho rằng cậu là đội viên duy nhất trong đội chúng ta quyết tâm thi đấu, nhưng hóa ra tôi nhìn lầm cậu rồi! Hóa ra cậu là như vậy A Hoành!” Lúc A Hoành cúp điện thoại cũng muốn khóc. Nguyên Tu nhún nhún vai, bày tỏ chuyện này thật sự không liên quan đến anh.