<img alt=hinh-nen-giang-sinh-dep-tiep-theo4 src="https://tinhnguyetcotran.files.wordpress.com/2016/12/hinh-nen-giang-sinh-dep-tiep-theo4.jpg?w=349&h=262" data-pagespeed-url-hash=4000514445 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>“Hình như tôi có chút muốn…” Từ khi bắt đầu “Kết giao” trên danh nghĩa với Cao Lăng đến giờ, Bân Bân có phần ngạc nhiên với chuyện mình bài xích lúc đầu biến thành thích ứng. Vốn bản tính không có tiết tháo nên Bân Bân tất nhiên cũng không có tiết tháo với chuyện này chút nào. Vừa mới thì thào nói xong câu đó, Bân Bân vừa cùng Cao Lăng hôn lưỡi ướt át vừa dùng hai tay linh hoạt cởi quần ngoài của anh, vuốt ve tính khí cách lớp vải quần lót hơi mỏng. Cao Lăng cau mày đè cánh tay không an phận của cậu lại, từ trong khe hở trong khi hôn môi: “Cậu đang bị bệnh.” “Không ai quy định rằng người đang bị bệnh thì không thể ấy ấy ấy được.” Bân Bân cười hì hì trả lời ngắn gọn. Cậu cảm giác “cái đó” của mình cũng bị khiêu khích mà cương lên, âm thanh liên tục trở nên lớn dần. Sau khi thở hổn hển vài tiếng, Bân Bân kéo quần ngủ của mình xuống, tính khí đã cứng một nửa của hai người cách lớp vải quần lót dính sát cùng một chỗ, chúng cũng tràn ngập mùi vị tình dục giống như hô hấp của hai người vậy, cuối cùng chúng đều cứng lên hoàn toàn. Lông mày Cao Lăng khẽ nhăn: “Tôi chỉ xin nghỉ được một tiếng, cậu—” Anh nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì cậu đã dứt khoát kéo quần lót của anh xuống, một cước đá văng tấm chăn, cậu cúi người xuống cứ như vậy mà ngậm tính khí của anh vào. Vật cứng rắn thô to của anh bị khoang miệng mềm mại, ngây ngô bao vây lấy, có thể cảm nhận được cậu đang cố gắng ngậm lấy nó. Giống như đang bay lên thiên đường, Cao Lăng hít “A” một hơi, nhẹ nhàng kéo tóc cậu: “Đừng ngậm nữa, cậu không làm được đâu” Bân Bân “ưm ưm” hai tiếng biểu đạt sự phản đối của mình. Bân Bân cố gắng thu hàm răng lại, há to miệng, nuốt nam căn vừa thô vừa to của Cao Lăng vào trong miệng. Chỉ mới ngậm một nửa cũng làm người ta cảm thấy được môi lưỡi đều chua xót không tả nổi, nước bọt không thể khống chế được tràn ra ngoài, ép cậu làm ra động tác mút ra mút vào. Bân Bân thậm chí cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ và nhiệt độ nóng rực của cái cán trong miệng, gần như muốn chạm đến cổ họng luôn rồi, khiến cho cậu gần như không thở được. Cao Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài việc vuốt vuốt mái tóc loạn cào cào của cậu, lạnh nhạt nói: “Đợi lát nữa, khi tôi bắn vào miệng cậu rồi, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn.” Bân Bân làm bộ như không nghe thấy, đầu lưỡi chua xót nỗ lực mút liếm. Cao Lăng là một người vô cùng coi trọng chuyện vệ sinh cá nhân, nam căn của anh sạch sẽ và có mùi bạc hà thanh đạm – chỉ là lúc này ở trên đỉnh đang chảy ra một chút chất lỏng trong suốt cho nên mới bộc lộ rõ tính dục và thế tiến công mạnh mẽ của nó. Cho tới bây giờ, Bân Bân chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cam tâm tình nguyện vì một người đàn ông khác mà bú liếm như vậy. Nhưng nếu như người đó là Cao Lăng thì… Bân Bân miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Cao Lăng bởi vì phương thức trực tiếp và sự tận tâm của cậu mà đạt được khoái cảm – lông mày nhăn lại, ngũ quan xinh đẹp bởi vì dục vọng mà càng sắc bén hơn. Đôi mắt màu đen thâm thúy có chút mờ mịt nhìn chằm chằm cậu, đôi môi mím thật chặt,  giống như  là đang biểu lộ sự không hài lòng, như thể một giây sau sẽ phun ra một câu mệnh lệnh. Cho dù có hãm sâu vào trong dục vọng đi chăng nữa, Cao Lăng vẫn cứ cao cao tại thượng, dường như vẫn cao quý lãnh diễm tỉnh táo như thường, mặt mày ác liệt, giống như đang giữ sức để tấn công, một giây sau sẽ phát động tiến công ngay lập tức. Đệch… Bân Bân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Cao Lăng, lại không phát hiện mình đã bị anh kéo ra, còn dùng côn th*t dính tinh dịch mà đánh mấy cái lên gò má của cậu. Cao Lăng nhỏ giọng nói: “Cậu ngẩn người chờ cái gì vậy?” “Chờ nó bắn vào trong miệng tôi…” Bân Bân không chút suy nghĩ, lập tức trả lời. Sau đó nhìn thấy khóe miệng Cao Lăng lộ ra ý cười, si ngốc cười rộ lên: “Lần này, chúng ta có thể ấy ấy được rồi đúng không?” Cao Lăng dở khóc dở cười, kéo cậu lên, tính khí cứng ngắc của anh cọ sát với cái của cậu. Một tay anh cầm thuốc bôi trơn và áo mưa ném cho người trước mặt, một tay cầm điện thoại di động, ung dung thong thả bắt đầu gọi một dãy số. Loáng thoáng biết Cao Lăng sẽ làm gì, trong lòng Bân Bân có chút khẩn trương, tức giận thầm mắng tên Cao Lăng có vẻ ngoài thuần khiết chính trực như Bạch Liên Hoa này – cậu nên sớm nhìn thấu mới phải, thật ra cái tên Cao Lăng này trong lòng không lúc nào không ôm mưu đồ xấu xa cả. Đã thế này rồi mà vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó thì thật là quá đàn bà. Bân Bân tự cởi quần. May mà trong phòng ấm áp khiến cả hai người không cảm thấy lạnh. Trải qua nhiều lần ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, dĩ nhiên là Bân Bân đã tự học được cách làm sao để hậu huyệt đạt được khoái cảm. Bân Bân đổ một đống thuốc lên lòng bàn tay, lần đầu tiên bôi thuốc lên miệng huyệt – trong đó, phần lớn thuốc đều chảy xuống. Sau đó, ngón tay dính thuốc bôi trơn mới chậm rãi tiến vào, mở rộng cho chính mình. Được rồi, tuy rằng trên mặt đúng là nhăn nhăn nhó nhó như phụ nữ thật… nhưng mà đúng là có chút xấu hổ đó, có được không? Cao Lăng tự đeo bao cho mình, không biết đầu bên kia điện thoại nói chuyện gì nhưng anh vẫn nghiêm túc tiếp chuyện. Bân Bân vểnh tai lên nghe mấy lần, lại phát hiện Cao Lăn đúng là đang nghiêm túc bàn chuyện công việc: Tiếng nói bình tĩnh trầm thấp, mạch lạc rõ ràng, dường như chuyện gì giao vào tay anh đều có thể được hoàn thành ngay lập tức… Nếu không phải “cái đó” của  Cao Lăng vẫn trước sau như một ngẩng đầu dựng thẳng thì gần như là không thể nhìn thấy một chút dấu vết dục vọng từ trên người anh. Bân Bân không hiểu sao lại cảm thấy ấm ức. Cao Lăng cuối cùng cũng thông não cho tên thư ký ngớ ngẩn kia xong, sau đó đưa mắt nhìn lên thì nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ủy khuất của tên nhóc luôn thích tìm đường chết kia. Tóc rối xù, khuôn mặt dễ thương non nớt khiến người khác không thể chống cự được. Không biết là bởi vì bệnh tật hay là bởi vì tình dục mà hai gò má hơi ửng hồng, đôi mắt đen láy sáng bóng mang theo chút cảm xúc oan ức như gợi cảm giác của một cơn mưa nhỏ vào chạng vạng một ngày hè, ấm áp đến say lòng người. Hạ thân trần trụi đang dính thuốc bôi trơn, thân thể trẻ trung, tất cả đều mang đến một loại tình sắc nguyên thủy nhất. Cao Lăng ngẩn ngơ nhìn một lúc mới nói ra được một câu: “Cậu…” Dẹp hết đi, tính tình người này nhạt nhẽo quá đi mà!!! Ông đây mở chân chờ lâu rồi nha(thật ra cũng không có lâu lắm)!! Kiếp trước anh là *Liễu Hạ Huệ chắc? [Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下),nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.] Bân Bân nỗ lực dùng ánh mắt biểu đạt ý muốn giết người, oán hận ngút trời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị anh kéo một cái. “A ——” cậu hoảng hốt kêu lên khi nửa người bị kéo lên. Hậu huyệt đã mở rộng xong xuôi chậm rãi tiếp nhận anh tiến vào. Cao Lăng rên lên một tiếng, đưa điện thoại ra xa, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Bân Bân: “Ngoan, tôi vẫn chưa cúp điện thoại…” Trong cổ họng Bân Bân không nén nổi mà phát ra tiếng, cậu liều mạng kiềm chế rên rỉ. Tay cậu vòng qua Cao Lăng, hai má dính sát rạt vào cổ của anh, thoạt nhìn thì là hình ảnh hai người dựa sát vào nhau ấm áp – nhưng mà phần dưới của hai người bọn họ đều trống trơn. Bân Bân cứ như vậy mà ngồi trên người Cao Lăng, hai chân kẹp eo Cao Lăng, nơi bộ vị đang kịch liệt giao hợp của hai người không hề che chắn, càng làm bầu không khí thêm tình sắc dâm mỹ. côn th*t thô to cứ thế mà cắm sâu vào bên trong hậu huyệt, vách hang lẳng lơ ngậm chặt lấy nó. “Tìm được bản báo cáo của tôi chưa?” Bân Bân nghe thấy Cao Lăng nói như vậy thì lập tức tỉnh táo, nghe giọng nói trầm thấp vang lên: “Tại ngăn kéo thứ hai ấy… Đúng rồi.” Rõ ràng hai người họ đều đang hãm sâu trong tình dục, trong khi cậu không thể kiềm chế nổi thì anh lại vẫn có thế duy trì vẻ bình tĩnh tự nhiên như thế… Bân Bân không biết tại sao lại có chút tức giận. Cậu luôn dễ dàng bị Cao Lăng kéo đi, bây giờ cũng thế! Đôi mắt Bân Bân xoay tròn, thực hiện âm mưu thuận theo lòng mình, nghiêng mặt, nhẹ nhàng cắn vào cổ Cao Lăng một cái. Cao Lăng cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, côn th*t trong cơ thể Bân Bân lại to thêm mấy phần. Bân Bân cười trộm trong lòng, vẻ mặt trên mặt lại là bộ dáng không nhịn được ham muốn tình dục. Cậu liếm láp vết cắn vừa rồi, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua trên dấu răng, hài lòng khi nhìn thấy làn da của anh khẽ run rẩy. Đã cảm nhận được cái ngon ngọt, đời nào Bân Bân chịu bỏ qua chứ. Lúc này, cậu ôm cổ Cao Lăng, kẹp chặt hậu huyệt, từ từ dùng sức bắt đầu luật động thắt lưng. Tiểu huyệt như là một cái miệng tham ăn, ngậm côn th*t thật chặt. Gần như mỗi lần Bân Bân đều tựa theo khoái cảm ấy mà trượt lên trượt xuống, quy đầu mạnh mẽ gãi qua điểm mẫn cảm trong cơ thể làm cho tiểu huyệt càng thêm ướt át. Thuốc bôi trơn pha lẫn d*m thủy cuồn cuộn không ngừng của Bân Bân bao bọc lấy cán côn th*t, cậu tự mình nhấc mông lên, ngồi xuống, tiểu huyệt lẳng lơ không ngừng cắn côn th*t, côn th*t cũng thuận thế mà ra ra vào vào ở bên trong. Bân Bân không hiểu được mình tự tìm đường chết như thế nhưng lại làm cho mặt than Cao Lăng bày ra vẻ mặt muốn cậu là sao. Nhưng ít nhất cậu biết, luật động thế này làm cho hậu huyệt thỏa mãn khác thường. Cảm giác tự mình nắm chắc toàn bộ cục diện trong tay thật là thỏa mãn Cao Lăng cau mày, bởi vì nếu như không chịu nhẫn nhịn thì sẽ phát ra tiếng rên rỉ. Bân Bân nhân cơ hội đoạt lấy điện thoại di động, mở loa ngoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc từ thư ký của Cao Lăng: “Cái gì? Người đâu rồi? Tôi tìm được bản báo cáo rồi, sau đó thì sao?” “Đem nó... đưa… cho… giám đốc…” Cao Lăng uy hiếp mà trừng cậu một cái, ấn chặt eo Bân Bân. Không nghĩ tới Bân Bân lại không sợ ánh mắt uy hiếp của anh chút nào, cậu biết Cao Lăng sẽ không đè cậu xuống được nên nhẹ nhàng tránh được hai tay của anh. Nâng thắt lưng lên, hậu huyệt không ngừng co rút ướt đẫm mà ngậm lấy côn th*t hưng phấn bừng bừng kia, tiếng thở dốc nho nhỏ và tiếng rên rỉ lan tràn ra: “A… Ha a… Cao Lăng…” Bộp. Điện thoại di động bị tắt máy ném qua một bên. Bân Bân: “… Anh… anh… anh muốn làm gì?” Mặt Cao Lăng không hề có tí cảm xúc nào: “Làm chết cậu.” … Bân Bân biết mình đã tự đào hố chôn mình rồi, game over. Cao Lăng “đảo khách làm chủ”, đè ngược Bân Bân dưới thân. Khi thay đổi góc độ, nam căn lại càng thuận lợi mà công phá đến nơi sâu nhất của tiểu huyệt, sau đó nhanh chóng rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào. Điên cuồng đâm vào rút ra cùng va chạm làm cho tiểu huyệt còn dây dưa không rời triệt để không chống cự nổi, chỉ có thể bất lực nghênh đón sự va chạm của côn th*t. Cự vật to lớn mạnh mẽ đâm vào tuyến tiền liệt, d*m thủy chảy ra. Bị nhiều lần đẩy đưa, tiểu huyệt nhạt màu bị chà đạp thành màu đỏ tươi. Cao Lăng rút ra đâm vào mấy chục cái, “túi cầu” va chạm vào mông Bân Bân không ngừng phát ra tiếng “Ba ba ba” đầy dâm mỹ. Còn Bân Bân thì sao? Bân Bân ngay cả chút khí lực để rên rỉ cũng không có, chỉ biết cố gắng ôm chặt cổ Cao Lăng – dù cho làm như thế có làm mất khí khái nam tử của mình đi chăng nữa. Hai chân cậu vô lực rộng mở, nghênh đón những cái va chạm mang theo một chút tức giận của anh. Cả người tựa như một chiếc thuyền nhỏ bé trong đại dương mênh mông, lắc lư, chỉ miệng là thở dốc. Bân Bân vẫn không chịu thua quyết tìm đường chết đến cùng, cắn răng hừ một tiếng: “A… ư… Tổ tông của anh… nhẹ… làm nhẹ chút… Cao Lăng hung hăng đâm đến nơi sâu nhất: “Xin tôi.” Không ngờ rằng Bân Bân chớp mắt một cái đã lập tức khuất phục: “Tôi xin anh... làm nhẹ một chút…” Cao Lăng: “… Cậu không thể có một chút cốt khí nào sao?” “Có thể chứ. Anh muốn nghe gì?” Bân Bân đến gần liếm láp hầu kết của Cao Lăng, cười đến cực kỳ gian xảo: “Cục cưng? Chồng ơi? À, hay là dùng xúc xích của anh đâm vào tiểu huyệt của tôi đi…” Cao Lăng: “…” Anh nghiêm túc suy tư tại sao mình lại tràn đầy dục vọng với cậu đến thế nhỉ. Nếu là với người bạn trai cũ trước kia, nếu dám lớn mật bày trò đùa dai như vậy, tùy tiện đùa giỡn anh thì đã bị đá ra khỏi cửa lâu rồi. Thế nhưng đối với cái tên nhóc giảo hoạt thích tìm đường chết này, anh lại không thể nào mở miệng buông lời trách cứ. Ngược lại, anh thậm chí còn có thể dễ dàng tha thứ những lần đùa dai đùa dại của cậu, đồng thời còn thản nhiên tiếp nhận trò đùa của cậu thanh niên ngu xuẩn hài hước này. Bởi vì mỗi khi nghĩ đến cậu thì sẽ muốn cười. Ở chung với cái người ngây thơ này thật là thoải mái, ngay cả thân thể cũng vô cùng hòa hợp, tình cảm đã tràn đầy trong lòng từ lâu. Cao Lăng ngẩn người nhìn cậu, mãi cho đến khi Bân Bân không nhịn được kẹp chặt tiểu huyệt lần nữa: “Khốn kiếp! Sao anh không làm theo kịch bản chứ? Trong truyện thì tôi đã bị làm đến bụng co rút lại rồi, anh đang nghĩ cái vẹo gì vậy?” “…” Cao Lăng cảm thấy anh vẫn không nên động lòng với cái tên này thì tốt hơn. Kết thúc mây mưa, sau khi Bân Bân khôi phục cao trào trong mê muội thì mới cảm thấy toàn thân vô lực, cả người đều mệt mỏi rã rời. Đúng là “Động ngón tay cũng ngại mất công tốn sức”. Bân Bân xem như cảm nhận được cảm giác đó rồi, ngồi phịch lên tấm drap trải giường mất trật tự trên giường mà thở hổn hển, còn không quên nói lảm nhảm: “Sao anh có thể làm dã man như thế với một người đang bị bệnh như vậy chứ?” Cao Lăng đang cầm khăn nóng  lau hạ thân cho cậu, tuy rằng anh đeo bao, nhưng tinh dịch Bân Bân bắn ra cũng dính trên cơ thể. Anh nghe xong chỉ nhướn mày nói: “Là ai quyến rũ tôi?” Bân Bân đá anh, xì một tiếng. Sau khi thấy có vẻ đã lau xong rồi thì chui vào trong chăn. Đương nhiên, Cao Lăng chòm sao Xử Nữ sẽ cố chấp thay ga giường và chăn cho cậu, sau đó vào toilet giặt sạch quần áo cả buổi – mà thôi, không cần nói đến những chuyện này làm gì. Đến lúc anh trở lại, không biết là bởi vì vừa mới làm tình xong hay là do bị bệnh mà cả người cậu đỏ bừng quấn chặt trong chăn. So với khi tỉnh, khi ngủ nhìn cậu ngoan hơn rất nhiều. Cao Lăng vô thức thả nhẹ bước chân, tâm tình trở nên mềm mại hẳn đi, nhẹ nhàng phiêu đãng trên không trung. Anh đi tới bên giường, không nhịn được cúi người hôn lên trán Bân Bân một cái. Bân Bân mơ mơ màng màng nói mơ: “A... Người đẹp… Hôn một cái…” Cao Lăng: “…” Tất cả cảm xúc lãng mạn đều không nên đặt trên cái người *nhị hóa này mà, thật là. [Nhị hóa: Nhị là mắng khờ khạo, ngốc nghếch =&gt; nhị hóa là đồ khờ, đồ ngốc. Ở đây ý nói là “chậm tiêu” trong mặt tình cảm hoặc 1 chuyện gì đó]