Edit + Beta: Ruby
- --------------
Chính ngọ tám tháng, ánh mặt trời gay gắt, phơi đến hoàng thành thời tiết nóng bốc hơi.
Chỉ có Trường Nhạc Cung sống ở trong bóng ma, chẳng những không nóng, mơ hồ còn có chút râm mát.
Giang Tiểu Mãn được Đồng Quang mời vào trong Trường Nhạc Cung, đây là hắn lần thứ hai tiến vào Trường Nhạc Cung, Trường Nhạc Cung như lần trước nhìn thấy, tịch liêu quạnh quẽ, trong cung điện to lớn tựa hồ chỉ có Vinh Đình cùng Đồng Quang hai chủ tớ.
"Điện hạ, Tiên nhân đến."
Giang Tiểu Mãn nhìn thấy Thái tử, hôm nay Thái tử vẫn như trước đó, một thân bạch y khinh bạc, giống như quỷ mị ngồi ở trước bàn, một gương mặt anh tuấn âm trầm.
"Thái tử dùng bữa sao?"
Giang Tiểu Mãn tựa như quen ngồi xuống, Thái tử thờ ơ nói: "Đây không đang muốn dùng, ngươi đã tới rồi sao?"
Trên bàn không hề có thứ gì, Giang Tiểu Mãn đang nghĩ ngợi Thái tử ăn không khí sao, bên cạnh chợt có một đôi bàn tay trắng bệch lại đây, vô thanh vô tức đem hai dĩa thức ăn đặt lên trên bàn. Giang Tiểu Mãn sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, nguyên lai cặp tay kia là Nam Cung Tuyết. Nam Cung Tuyết đứng ở phía sau hắn mặt không hề cảm xúc, một gương mặt xinh đẹp đang trong Trường Nhạc Cung ánh sáng không đủ cũng là âm khí bức người.
Rõ ràng một đôi bích nhân, hiện tại như người giấy Kim đồng Ngọc nữ, Giang Tiểu Mãn cảm thấy không quá tốt.
Hắn nghĩ thầm, thân phận của hắn bây giờ cùng bằng tuổi với gia gia Thái tử, làm gia gia, nhất định phải tử tế giáo dục cháu trai này.
Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra làm sao mở miệng, liền trước tiên chú ý tới hai món ăn trên bàn, hai món ăn một mặn một chay, thức ăn chay làm chính là cải xanh xào, món ăn mặn thì lại là dùng chút thịt xào rau.
Nếu không phải Giang Tiểu Mãn vừa nãy tại chỗ Hoàng Hậu nhìn mười mấy món chính cung đình xinh đẹp như hoa, Giang Tiểu Mãn đều phải cho là hai món ăn trước mắt này là từ quán ăn bình dân nào bưng lại đây, món trong cantin trường học đều nhìn có dinh dưỡng so với mấy thứ này.
"Điện hạ là ăn mấy món này?"
"Cô gia không coi trọng."
"Ngươi phải ăn nhiều một chút, còn đang tuổi lớn vóc dáng." Giang Tiểu Mãn xem Thái tử một mặt hờ hững, lại nghĩ tới Hoàng Hậu cũng không quá tiếp đãi Vinh Đình, không nhịn được nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ... hà khấu ngươi?"
Thái tử đang giơ đũa lên, nghe nói như thế dừng lại động tác, lành lạnh mà liếc mắt một cái nhìn Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn bị nhìn như vậy, luôn cảm thấy từ trong mắt Thái tử nhìn thấu oan ức, nhất thời đau lòng, lại nói: " Đồ ăn của Thông Thiên tháp không tệ, sau này điện hạ cùng bần đạo cùng ăn cơm đi."
"..."
"Nếu không như vậy đi?" Gia gia thỉnh ngươi cháu trai này ăn đùi gà!
"Đồng Quang! Sai người mang lên mấy món ăn!" Thái tử bị ánh mắt Giang Tiểu Mãn quan ái nhìn tới không chịu được, "Lời Tiên nhân hôm nay còn thật không ít."
Giang Tiểu Mãn cũng ý thức được lời mình hôm nay nhiều hơn chút, nhưng hắn nghĩ, phải làm trợ công cho nam chủ, đầu tiên phải chăm sóc kỹ lưỡng thân thể nam chủ, nếu không bệnh tật triền miên làm sao có đối tượng? Giang Tiểu Mãn lại hỏi: "Điện hạ thường ngày đều ăn ít như vậy?"
"Một người ăn cơm, hai món ăn đủ rồi, ăn nhiều hơn tất cả đều là mồ hôi nước mắt nhân dân."
"Nhưng ngươi phải chú ý phối hợp dinh dưỡng, ăn ít như vậy, ngươi xem ngươi..." Giang Tiểu Mãn vốn là muốn nói hắn gầy, mà nhìn kỹ, Thái tử không riêng gì mặt, ngay cả vóc người cũng là phù hợp nam chủ, ánh sáng trời sinh mạng uống nước cũng có thể mọc cơ thịt, mỗi ngày co quắp đều có thể có cơ bụng. Giang Tiểu Mãn xem hắn, nhìn lại một chút chính mình mềm oặt, nhất thời tự bế.
"A." Thái tử đoán ra Giang Tiểu Mãn đang suy nghĩ gì, ngữ khí rốt cục dẫn theo chút ý cười, "Xem ra tiên nhân tràn đầy lĩnh hội."
"Ta... Bần đạo tích cốc, tự nhiên ăn được ít."
Thái tử nghĩ thầm, ngươi cơm ăn được chắc không nhiều, mà kẹo khẳng định ăn được không ít, khắp toàn thân một luồng vị ngọt.
Không bao lâu, Nam Cung Tuyết liền bưng ba món ăn lên, ba loại tất cả đều là món ăn mặn, lần này Giang Tiểu Mãn cuối cùng cũng coi như yên tâm.
Chỉ là hắn thấy Nam Cung Tuyết bưng xong đồ ăn liền đi, không nhịn được lại hỏi: "Nàng không cùng ngươi ăn nha?"
Thấy Giang Tiểu Mãn một đôi mắt liền nhìn chằm chằm cung nữ mỹ mạo, Thái tử mới thoáng câu lên khóe miệng lập tức bằng phẳng xuống, lạnh lùng nói: "Cô gia với một cung nữ cùng bàn ăn cơm, còn thể thống gì?"
Vinh Đình thường ngày một bộ dáng dấp nhàn tản, lúc này lại hiện ra uy nghiêm Thái tử một nước. Giang Tiểu Mãn không biết hắn vì sao phản ứng lớn như vậy, nhất thời không ứng phó kịp, không biết nên nói cái gì.
Giang Tiểu Mãn nghĩ thầm, ngươi liền hung ác ta đi, thời điểm đó ta trợ công thất bại, truy thê nơi hỏa táng cũng là mình ngươi.
Ai cũng không nói, bầu không khí lúng túng.
Thái tử yên tĩnh dùng bữa, một chút âm thanh không phát ra, Giang Tiểu Mãn thì lại bé ngoan ngồi ở bên cạnh hắn cúi đầu không nói.
Thái tử ăn vài miếng, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Hắn thấy Giang Tiểu Mãn kia bộ dáng cúi đầu thoạt nhìn oan ức, nghĩ thầm tiên nhân giả này thật biết giả bộ đáng thương, đều người tám mươi... Người tám mươi, ngược lại là khuôn mặt cùng tính cách không tới mười tám, Thái tử trong khoảng thời gian ngắn không biết mình nên kính già hay là yêu trẻ.
"Tiên nhân không phải phải biến ra Đại lão hổ cho cô gia xem?" Thái tử chủ động mở miệng, bày ra mình kính già yêu trẻ.
"Ồ... Điện hạ còn đang dùng bữa mà." Giang Tiểu Mãn ngẩng đầu liếc hắn một cái, liền cúi đầu.
Thái tử xưa nay một mình dùng bữa, không thích người ở một bên cạnh nhìn, bây giờ Giang Tiểu Mãn ngồi ở đây, làm cho hắn không quen lắm.
Có thể Giang Tiểu Mãn cũng không quấy rầy hắn, chỉ là cúi đầu nhìn ngón tay của mình, tình cờ xoa bóp lòng bàn tay mềm mềm của mình chơi, một tư thế thật muốn chờ hắn cơm nước xong.
"Ùng ục -- "
Yên tĩnh trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, động tác của hai người đồng thời dừng lại. Lập tức liền là một tiếng "Ùng ục", âm thanh rõ ràng cho thấy từ trong bụng Giang Tiểu Mãn phát ra.
Giang Tiểu Mãn lúng túng đến cực điểm, mới vừa rõ ràng ăn một đống điểm tâm, làm sao hiện tại liền đói bụng? Hắn vẫn may mắn đoán Thái tử có thể không nghe thấy hay không, mà lén lút giương mắt xem, chỉ thấy Thái tử tự tiếu phi tiếu theo dõi hắn.
"Điện hạ... Điện hạ mau ăn, đợi sẽ biến ra đại lão hổ cho ngươi xem..."
"Ngươi đem Đại lão hổ giấu trong bụng?"
"Không có!" Giang Tiểu Mãn trợn to mắt, vội vã phủ nhận.
Xem Giang Tiểu Mãn kia bộ dáng nóng lòng phủ nhận, Vinh Đình lại cảm thấy thú vị. Hắn lần thứ hai vẫy tay, "Vậy người đâu, mang lên cho tiên nhân bộ bát đũa."
Nam Cung Tuyết mặt không thay đổi bay ra chuẩn bị bộ bát đũa cho Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn vội nói: "Bần đạo hôm nay tích cốc, không ăn cơm!"
Thái tử nhìn hắn, chỉ nói: "Ăn."
Rõ ràng liền một chữ, lại có kiêu ngạo không cho phép nghi vấn, Giang Tiểu Mãn rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là Thái tử què thật là bá đạo, không thể làm gì khác hơn là bé ngoan nâng bát ăn cơm.
Hai người yên tĩnh ăn cơm, ai cũng không nói gì nữa.
Vinh Đình hồi lâu chưa có người cùng nhau ăn cơm, có thể cùng Giang Tiểu Mãn cùng bàn, lúc đầu mặc dù không quen lắm, nhưng là dần dần cảm thấy được tự nhiên, đặc biệt là Giang Tiểu Mãn kia tướng ăn một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ lại không dừng được ăn thật là thích thú. Mà Giang Tiểu Mãn cùng nam chủ cùng nhau ăn cơm, lúc đầu đáy lòng có chút áp lực, mà cơm nước thực sự ăn quá ngon, hắn không nghĩ tới hoàng cung cơm nước giản dị cũng có thể ăn ngon như vậy, hắn mới ăn vài miếng liền hoàn toàn chìm đắm trong thức ăn mỹ vị không có cách nào tự kiềm chế, quên hết nam chủ còn ở bên cạnh...
Hai người nhanh chóng dùng hết cơm trưa, Giang Tiểu Mãn đại biến Đại lão hổ cuối cùng cũng bắt đầu.
Vinh Đình nghiêng nghiêng dựa vào ghế, một tay chống má, xem Giang Tiểu Mãn cầm ống tay áo đạo bào cuốn lên, lộ ra cánh tay trắng mịn của hắn.
"Làm sao đột nhiên muốn biến lão hổ cho cô gia xem?" Vinh Đình ngữ khí lười biếng hỏi.
Giang Tiểu Mãn chà chà tay, đang diễn luyện ảo thuật trong não bước đi, thuận miệng đáp: "Bởi vì bần đạo dậy sớm tính một quẻ, quẻ đem nói, hôm nay Thái tử thích hợp nhìn đại lão hổ."
"Ồ? Nhìn sẽ như thế nào?"
"Nhìn sẽ vui vẻ."
Giang Tiểu Mãn chuẩn bị xong, nhẹ giọng nói: "Đến!"
Giang Tiểu Mãn cầm qua khăn lụa tự chuẩn bị, ở trên tay xoa bóp mấy lần, bàn tay cùng nhau hé ra, đem tiểu quất miêu giấu ở trong ám túi biến đi ra.
Thái tử nguyên bản một mặt hờ hững, lần này thấy một con mèo nhỏ bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt, biểu tình cũng thay đổi.
Giang Tiểu Mãn làm ảo thuật thích nhất chính là nhìn thấy vẻ giật mình của mọi người, hiện tại thu hoạch mặt giật mình của nam chủ bá đạo, trong lòng hắn đắc ý, không nhịn cười được.
"Ngươi xem." Giang Tiểu Mãn ôm con mèo nhỏ, "Đại lão hổ!"
Con mèo nhỏ nguyên bản đang trong túi ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị biến ra, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt nửa mở nửa khép mà lại cảm thấy muốn ngủ. Giang Tiểu Mãn trong tiểu thuyết xem qua tình tiết mèo nữ chủ xông vào Trường Nhạc Cung, biết được Thái tử cũng yêu thích mèo, liền đem con mèo nhỏ nâng đến trước mặt Thái tử, ra hiệu Thái tử ôm một cái xem.
Mặc cho Thái tử lại độc tài, trong lòng bàn tay bị đặt cục lông nhỏ ấm vù vù, động tác cũng nhẹ lên. Hắn thấy Giang Tiểu Mãn kia cười đến biểu tình mặt mày cong cong, khóe miệng của mình cũng không tự chủ câu lên, khẽ cười nói: " Đại lão hổ cũng thật là đáng sợ, yêu sủng tiên nhân thật là uy phong."
Thái tử xưa nay không phải cười lạnh chính là cười quái gở, Giang Tiểu Mãn vẫn là lần đầu nhìn thấy Thái tử cười đến bình thường như thế. Hắn chỉ cảm thấy Thái tử cả người dường như đều sống dậy, một đôi mắt màu mực có thần thái, so với vừa nãy càng thêm suất khí.
Giang Tiểu Mãn cảm thấy được mình lần này đến đúng rồi, hắn xem Thái tử cười, tâm tình buồn bực trước kia cũng khá hơn nhiều.
"Đúng rồi, còn muốn cho điện hạ thứ này." Giang Tiểu Mãn nói, từ túi nhỏ của mình lấy ra hai khối thủy tinh quế hoa cao. Quế hoa cao kia dễ vỡ, hắn cũng không dám dùng thủ pháp ảo thuật đi mò biến ra, chỉ đàng hoàng lấy ra, đặt ở trước mặt Thái tử.
"Tiên đan?"
"Điện hạ đừng cứ nghĩ tiên đan, tiên đan không thể ăn nhiều, đây chỉ là thủy tinh quế hoa cao."
"Há, cô gia không thích ngọt."
Giang Tiểu Mãn còn băn khoăn chuyện trước bị lừa gạt sạch kẹo sữa, nghĩ thầm ngươi không thích mới là lạ. Nhưng hắn biết được quế hoa cao này cùng mẫu thân của thái tử có liên quan, liền cũng không nói cái gì, chỉ nói: "Điện hạ nếu không thích, thì cho những người khác ăn đi."
Giang Tiểu Mãn rời đi Trường Nhạc Cung không lâu, Trường Nhạc Cung liền nhận được hoàng thượng sai người đưa tới một hộp điểm tâm.
Có thể vì hôm nay nhớ lại Hiền Phi, mấy món điểm tâm chính là một hộp thủy tinh quế hoa cao.
Vinh Đình nhìn hộp kia thủy tinh quế hoa cao đông lạnh mát mẻ, xếp đặt đến mức chỉnh tề, liền nhìn bánh trên bàn Giang Tiểu Mãn để xuống, hai khối thủy tinh quế hoa cao kia lẻ loi, xua tay hướng Đồng Quang nói: "Ngươi đây cầm ăn đi."
Đồng Quang nâng kia một cái hộp quế hoa cao lớn, bất lực nói: "Tiểu nhân ăn không hết nhiều như vậy......"
"Ngươi ăn, ăn không hết thì đo chi cùng ai đi... Người kia tên gọi là?"
"Tiểu Tuyết Tử."
"Làm sao lấy tên như tên thái giám?" Vinh Đình không nói gì nói "Hai người các ngươi cầm chia đi."
"Nhưng điện hạ cũng không yêu thích thủy tinh quế hoa cao?"
"Ta có để ăn."
Đồng Quang lui ra sau, Vinh Đình đi tới bên cạnh bàn, kẹp lên quế hoa cao Giang Tiểu Mãn để xuống, tường tận chốc lát, đưa vào trong miệng.
Hắn không nếm qua quế hoa cao mẫu phi tự mình làm, lại luôn cảm thấy nhóm ngự trù làm chênh lệch một chút. Phụ hoàng hắn nói mùi vị chính là như thế này, ngự trù làm cũng một chút không kém. Huống hồ hắn chưa từng ăn quế hoa cao mẫu phi làm, như thế nào hiểu được nên là mùi vị gì?
Có thể hắn vẫn cảm thấy quế hoa cao kia ít đi điểm gì, không nên là như vậy. Cảm giác kia lúc đó vẫn không hiểu rõ lắm, càng lớn rồi, càng cảm thấy không đúng, liền cũng không ăn nữa.
Mà cũng không biết tại sao, hôm nay ăn quế hoa cao này, hắn liền đột nhiên cảm giác thấy, quế hoa cao mẫu phi làm, khả năng chính là mùi vị này.
Có thể tiên nhân kia buổi sáng cũng nói qua, hôm nay thích hợp ăn quế hoa cao.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
45 chương
10 chương
13 chương
87 chương
10 chương
156 chương