Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta
Chương 24
Edit + Beta: Ruby
----------
Giang Tiểu Mãn khi tỉnh lại, phát hiện mình quỷ áp giường. Lồng ngực cùng chân của hắn bị các vật nặng ngăn chặn, ép tới hắn không thể động đậy.
Nửa đêm hôm qua có quỷ đá hắn, sợ đến hắn nhanh chóng trốn đến bên trong giường, liền lén lút đi víu tay Vinh Đình. Hắn dựa vào Vinh Đình một thân chính khí nam chủ, thật vất vả mới bình an vượt qua qua nửa đêm, không lại bị quỷ đá, lại không nghĩ tới bây giờ quỷ kia liền trở lại.
Làm sao bây giờ... Giang Tiểu Mãn gian khổ giãy dụa, cứu mạng.
"Meo."
Vật nặng trước ngực bỗng nhiên kêu một tiếng, Giang Tiểu Mãn mở mắt ra, phát hiện Dần tướng quân ngoan ngoãn nhìn hắn.
"Ồ?"
Giang Tiểu Mãn nâng cổ dậy nhìn lại, trên đùi của hắn một đoàn lông trắng, là meo meo.
"Là các ngươi nha..." Giang Tiểu Mãn lúc này mới ý thức được mình vừa nãy căn bản không chính xác tỉnh táo. Hắn đưa tay muốn đem Dần tướng quân ôm xuống, thời điểm giơ tay lại phát hiện trong lòng bàn tay của mình nắm một thứ gì đó. Mở ra, là con Tiểu Kim Miêu mà hắn bị cướp kia.
Trên dây lưng Tiểu Kim Miêu quấn ở trên cổ tay hắn, dây lưng kia đã không dây lưng nguyên bản, biến thành một sợi tơ hồng ở giữa ngọc châu quấn lấy nhau.
Giang Tiểu Mãn nằm ở trên giường giơ tay nhìn Tiểu Kim Miêu mất mà được lại, khà khà cười trộm.
Lúc này ai cũng không thể đoạt đi rồi.
"Làm sao biến nặng như vậy? Tiểu bàn miêu?" Giang Tiểu Mãn đem Dần tướng quân từ trước ngực ôm dậy. Tiểu quất miêu này ngày ngày cùng hắn ăn ngon mặc đẹp, càng ngày càng êm dịu, lớn kinh người. Giang Tiểu Mãn đem nó ước lượng thở dài nói: "Biến lớn như vậy, đều không thể bắt ngươi biến thành đại lão hổ."
Giang Tiểu Mãn nhìn hai mèo nhỏ ở trên giường lăn qua lăn lại, nghi ngờ nói: "Tối hôm qua có phải là các ngươi đá ta hay không?"
Cũng không đúng nha... Hắn nhớ tới tối hôm qua lúc thả màn xuống, đám mèo nhỏ đúng là ở bên ngoài.
Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây lại bắt đầu rợn cả tóc gáy, gom khẩn Tiểu Kim Miêu nhanh chóng xuống giường.
Thái tử đã vào triều sớm, trong Trường Nhạc Cung không có một bóng người, liền ngay cả Nam Cung Tuyết cũng không biết đi nơi nào.
Giang Tiểu Mãn trước khi rời đi hắn đi qua bàn học Thái tử, nhìn phía trên còn bày ra sách Thái tử tối qua đọc. Trong sách dùng bút son chữ nhỏ viết đầy lời phê ghi trên mép sách, hắn nhìn một chút, bội phục đến há miệng ra.
Thái tử này sức lực lén lút nghiêm túc học tập, nếu đến hiện đại, nhất định là một đại học bá.
Vừa soái vừa thông minh, vừa một nam thần vườn trường tiêu chuẩn, thật ghê gớm.
Nào giống ta... Giang Tiểu Mãn "Ai" một tiếng, lập tức liền nở nụ cười. Hắn tuy rằng làm không được nam thần, nhưng hắn là bằng hữu nam thần, này cũng rất đáng gờm.
Giang Tiểu Mãn về Thông Thiên tháp dùng điểm tâm, tiếp bắt đầu thu dọn Thông Thiên tháp loạn tung lên.
Thu dọn đến một nửa, thái giám truyền lệnh đến, nói là Hoàng Hậu muốn tìm hắn thương nghị sự tình bách hoa yến. Giang Tiểu Mãn đáp ứng, ôm Dần tướng quân ngồi cỗ kiệu tới đón hắn.
"Tiên nhân."
Trong Từ Ninh cung, Hoàng Hậu chuẩn bị một bàn điểm tâm chiêu đãi Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn mới vừa ăn xong điểm tâm, một chút cũng ăn không nổi, bất giác có chút buồn rầu.
"Qua ít ngày nữa chính là bách hoa yến, không biết tiên nhân có gì chỉ giáo?"
Giang Tiểu Mãn còn đang suy tư nếu chỉ có thể ăn một cái, rốt cuộc muốn ăn cái nào. Hoàng Hậu thấy hắn không phản ứng, liền hô một tiếng, "Tiên nhân?"
"A." Giang Tiểu Mãn lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
"Bổn cung mấy ngày nay vẫn nghĩ việc kết hôn Thái tử, không biết tiên nhân có thể xem xem, người kia cùng Thái tử hữu duyên có phải đã tới hay không."
Giang Tiểu Mãn trong nháy mắt cực kỳ tỉnh táo, hắn thu lại biểu tình, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tất cả chẳng lẽ nhân duyên tập hợp tán, không tới bước cuối cùng, bần đạo cũng không nói được."
Giang Tiểu Mãn biết được Hoàng Hậu cũng không hy vọng chân Thái tử có thể trị hết, đây nếu để cho Hoàng Hậu biết được mệnh định chi nhân của Thái tử chính là Nam Cung Tuyết, không chừng sẽ mang đến phiền phức cho Nam Cung Tuyết.
Mặc dù nói nam nữ chủ bàn tay vàng đều rất lớn, khẳng định không chỉ có thể chuyển nguy thành an, còn có thể làm mất mặt hoàng hậu. Mà làm trợ công trung thành của nam nữ chủ, Giang Tiểu Mãn vẫn cứ hết sức cẩn thận.
"Tiên nhân không phải nói trong vòng ba tháng có thể xuất hiện?" Hoàng Hậu biểu tình dịu dàng, mà ngữ khí nhưng rất ương ngạnh, "Vậy cũng nên xuất hiện."
"Thời gian chưa tới." Giang Tiểu Mãn kiên trì.
Hoàng Hậu đôi mắt đẹp lưu chuyển, lẳng lặng nhìn Giang Tiểu Mãn. Giang Tiểu Mãn bình tĩnh nhìn lại, một lát sau nói: "Ngày gần đây Thái tử có bệnh, ngay cả hôm qua đều chân đau khó dừng. Nhưng mặc dù như thế, lại cũng không vội vàng được, nương nương chớ mà vì Thái tử quá mức âu phiền."
"Tiên nhân cùng Thái tử ngược lại là rất thân cận."
"Bất quá là cùng Thái tử có một chút duyên, đợi việc này qua..." Giang Tiểu Mãn không tiếp tục nói nữa, đưa tay đi lấy quả lê nhỏ màu xanh lục hắn nhìn rất lâu.
Tại sao có thể có quả lê nhỏ đặt ở trong đống điểm tâm? Nguyên lai là làm bằng bột mì, còn làm được thật giống quả lê, liền ngay cả mùi vị cũng vậy.
Giang Tiểu Mãn nói được nửa câu thì không nói nữa, Hoàng Hậu liền thăm dò hai câu, mà Giang Tiểu Mãn lại cũng không lên tiếng nữa, chỉ chuyên tâm ăn quả lê nhỏ.
Chính lúc này, hoàng thượng giá lâm.
Hoàng Hậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh Giang Tiểu Mãn cũng vậy. Đây nếu như lại không có người đến, hắn phải lúng túng ăn xong toàn bộ.
Hoàng Đế sau khi hạ triều, nghe nói Hoàng Hậu mời thần tiên sống đến Từ Ninh cung, liền cũng đến đây tụ tập. Ông trên đường gặp được Vân Mộng công chúa, Vân Mộng công chúa cũng cùng nhau đến.
Hoàng Đế vừa đến liền trước tiên quan tâm tình hình Thái tử: "Tiên nhân, hôm qua Đình Nhi chân đau, đều đau đến cố ý đến bái trẫm thỉnh hạ chỉ, hiện nay tình hình làm sao?"
Giang Tiểu Mãn không dám để cho hoàng thượng biết được tất cả nguyên nhân là hắn cùng Thái tử cãi nhau, vội hỏi: "Bần đạo cho điện hạ dùng xong tiên đan, đã không còn đáng ngại."
Vân Mộng công chúa nghe thấy Thái tử không khỏe, cũng mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Điện hạ vẫn khỏe chứ? Trước đó vài ngày nghe Triết ca nói điện hạ tại thượng thư phòng đều ho đến hộc máu."
Giang Tiểu Mãn: "???"
Giang Tiểu Mãn muốn làm sáng tỏ một chút, nhưng lại sợ đem Thái tử nói tới quá khỏe mạnh, người khác liền muốn bắt nạt Thái tử. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng thẳng thắn thở dài, nhắm mắt lại lắc đầu một cái.
Mọi người thấy Giang Tiểu Mãn thần sắc nghiêm nghị, nghĩ thầm Thái tử khả năng không xong.
"Vẫn là nói một chút bách hoa yến đi." Hoàng Hậu chuyển đề tài, "Bổn cung chính muốn hỏi một chút ý kiến của tiên nhân."
Hoàng Đế cũng lên tinh thần, hướng Giang Tiểu Mãn cười nói: "Ngày gần đây chải chuốt của mấy vị quý nhân có thể nói là sáng tạo, nghe nói là tiên nhân dạy các nàng học dáng dấp tiên nữ tiên giới?"
Nói đến đây, Giang Tiểu Mãn liền vội vàng đứng lên, hướng Hoàng Đế làm lễ bái, cúi đầu thấp mà đè lên.
Hoàng Đế không hiểu Giang Tiểu Mãn làm sao đột nhiên làm như thế, "Tiên nhân làm sao vậy?"
"Kính xin bệ hạ thứ tội." Giang Tiểu Mãn cúi đầu nói, "Bần đạo không nên tự ý đi vào hậu cung."
"Là chuyện này?" Hoàng Đế liền cười rộ lên, "Tiên nhân mời ngồi đi! Trẫm còn tưởng rằng làm sao vậy, nguyên lai là việc này!"
Giang Tiểu Mãn còn là không ngẩng đầu.
Hoàng Đế nói: "Lúc trước trẫm đã hạ chỉ, bên trong hoàng thành, vô luận tiên nhân muốn đi nơi nào, thông hành như nhau. Trẫm biết được tiên nhân là người tu đạo từ lâu không nam nữ tư tình, tiên nhân không cần lo ngại."
Giang Tiểu Mãn nghe thấy Hoàng Đế lần thứ hai xác nhận hắn có thể chạy khắp nơi, lần này rốt cục ngẩng đầu lên, trở lại chỗ ngồi.
Hắn mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại hồi hộp. Đây chính là Hoàng Đế chính mồm nói, sau đó hắn muốn đi đâu liền đi đó, xem người què thối còn dám cướp Tiểu Kim Miêu của hắn hay không!
"Bổn cung cũng nhìn trang dung các quý nhân, quả thực không giống nhau." Hoàng Hậu cười nói, "Không biết trong tiên giới, các thần tiên thường ngày đều làm những gì hoạt động?"
"Này có thể nhiều hơn, trên trời các tiên tử tiên nữ, thích nhất cầm một vật lớn bằng lòng bàn tay." Giang Tiểu Mãn nói đến cái này liền lên tinh thần, hắn khoa tay một chút, "Đừng xem thường đồ chơi nhỏ này, nhưng có thể nghe âm nhạc, xem diễn hí, còn có thể truyền âm ngàn dặm cùng người cách xa vạn dặm."
"Xem diễn hí?" Vân Mộng cũng bị bốc lên hứng thú.
"Trong đó cái diễn hí gì cũng có, lúc nào muốn xem đều được, chỉ cần cầm lên, ấn vào, bên trong diễn liền bắt đầu diễn."
"Vậy làm sao đem người bỏ vào? Thứ đó con hát ở trỏng sao?"
"Đó là một loại tiên pháp, có thể đem bộ dáng người đặt vào trong đồ chơi kia, mà người vẫn ở bên ngoài chạy nhảy, không ở bên trong." Giang Tiểu Mãn nói " Các tiên nhân tiên nữ mỗi ngày chỉ cần có cái kia, ngày ngày liền tiêu dao."
"Tiên nhân, vậy của ngươi đâu?"
"Của ta..." Giang Tiểu Mãn bị hỏi tới, nhất thời liền ủ rũ. Thanh âm hắn chuyển nhỏ, tang tang nói: "Vì hạ phàm, mất rồi, nếu sau này về tiên giới mới có thể lĩnh một cái mới lần nữa, chính là tu vi bần đạo, bây giờ vẫn không thể đưa nó mang đến nhân gian."
"Tiên nhân vì Đình Nhi hi sinh như vậy." Hoàng Đế cảm thán, "Tiên nhân nói đồ chơi nhỏ này, nếu như muốn ở nhân gian sử dụng, cũng là thật không dễ dàng. Có thể trừ cái này ra, tiên giới là không còn cái gì có thể mang đến nhân gian?"
Giang Tiểu Mãn trầm mặc chốc lát, lắc đầu một cái. Hắn không là nhà khoa học đại lão gì, bởi vậy rất nhiều thứ hắn chỉ hiểu một cách đại khái, muốn kêu hắn thật làm được, vậy coi như làm khó hắn, không bằng không nói.
"Vậy tiên giới đều ăn những thứ gì? Có thể thời điểm bách hoa yến, chúng ta có thể chuẩn bị một, hai thứ."
Nghe thấy ăn, Giang Tiểu Mãn tinh thần lập tức lại tới nữa rồi.
"Tiên nhân rời đi tiên giới nhiều ngày, có thể nhớ đồ ăn gì trên tiên giới hay không?"
"Có!" Giang Tiểu Mãn cao giọng nói, "Gà rán! Khoai tây chiên! Trà sữa trân châu!"
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
56 chương
4 chương
33 chương
501 chương
14 chương
75 chương
113 chương
43 chương