Vì Sao Ông Ackroyd Chết

Chương 12 : Bà Ackroyd Và Raymond

Sau buổi tối nói chuyện với Poirot, mỗi người chúng tôi đều có quan điểm khác nhau. Những lúc bên cạnh Poirot, tôi đã thấy được điều ông ấy thấy: tôi tìm cách đọc ý nghĩ của Poirot. Giờ đây tôi đã biết mình thất bại trong việc tìm hiểu con người ông ta, do Poirot đã biết giữ bí mật tất cả những gì ông thu lượm được hay tất cả những gì ông ta rút ra được từ những hiện tượng đã xảy ra. Buổi sáng thứ ba sau cái chết của ông Ackroyd, bà Ackroyd nhắn tôi tới gặp bà. Tôi nghĩ rằng có thể bà ấy bị ốm, tôi vội vã đến ngay. Lúc tôi đến nơi, bà Ackroyd đang nằm trên giường, song bà ta không đau ốm gì cả. Bà Ackroyd xin lỗi vì đã làm phiền tôi, nguyên nhân của việc muốn gặp tôi là bà muốn tâm sự với tôi và bắt buộc tôi phải nghe theo một việc mà chắc tôi chẳng muốn. Tôi chú ý lắng nghe bà ta nói. Một lúc sau, tôi hiểu ra là bà Ackroyd sẽ nói với tôi một vài điều bí mật. Lúc đó, tôi chợt nhớ tới lời của Poirot về những người luôn muốn giấu một điều gì: hãy chú ý lắng nghe toàn bộ câu chuyện thì sự thật sẽ tự nó khui ra. - Cuộc sống của tôi rất vất vả - Bà Ackroyd phàn nàn - Có rất nhiều thứ phải cần đến tiền, chắc ông cũng biết thế, Roger Ackroyd lại không được rộng rãi cho lắm. Vậy mà tôi đã từng mong mượn được một khoản tiền. Thật là nhục nhã khi phải van xin một con người có vẻ là cao thượng cho mình vay tiền, bởi trước đó, tôi đã nghĩ rằng Roger sẽ tự nguyện làm việc ấy. Bà Ackroyd thở vắn thở dài khiến tôi phải giục bà ta tiếp tục câu chuyện. - Vào buổi chiều thứ sáu, tôi vào phòng làm việc của Roger. Giữa đống giấy tờ của ông ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể tìm thấy bản di chúc. Chắc chắn là tôi có quyền đọc bản di chúc ấy, có phải không bác sỹ? Khi vừa tìm đến đáy chiếc ngăn kéo bàn làm việc thì cô Ursula Bourne bước vào. Thú thật với ông, tôi không có cảm tình với cô gái này; cô ta không giống như những người khác trong ngôi nhà này. - Cái gì đã xảy ra sau đó? - Tôi giục. - Roger đi vào. Tôi đã nghĩ rằng, vào thời điểm đó, Roger đang đi dạo chơi cho nên tôi mới vào phòng làm việc của ông ấy. Tôi nói là tôi vào đây tìm tờ báo. Song ai mà biết được Ursula đã kể chuyện gì về tôi cho các ông? Ông có thể kể điều này cho Poirot được không? Tôi cảm thấy người ta có thể nghĩ sai về tôi. - Được thôi, bà Ackroyd ạ, nếu như tất cả câu chuyện của bà có thể được chứng minh. - Còn một điều này nữa: đúng là tôi đã mở chiếc bàn bằng bạc. Việc này xảy ra sau khi tôi ra khỏi phòng làm việc của Roger. Tôi định lấy đi vài đồ vật bằng bạc để gởi đi bán ở London, và cũng để cho Roger bị ngạc nhiên. Tôi không chú ý lắm về câu chuyện này mà chỉ hỏi tại sao bà không đậy chiếc bàn lại. - Tôi nghe thấy tiếng chân bước bên ngoài, tôi liền vội vã đi về phòng riêng đúng lúc Parker mở cửa cho Bác sỹ. Một điều rất lý thú mà tôi nhận ra được trong câu chuyện này là cô Russell đã vào phòng khách bằng cửa sổ, và bây giờ tôi đã hiểu là tại sao cô ta lại ở trong một trạng thái như người vừa chạy xong. Trên đường về, tôi gặp Ursula Bourne và trao đổi với cô vài câu: - Xin lỗi bác sỹ - Ursula nói - bác sỹ có tin tức gì về đại úy Paton không? Tôi lắc đầu. - Không có ai biết được Paton đang ở đâu nhỉ? - Ursula nói một mình. - Cô có biết à? - Tôi vặn lại Ursula. - Không, tôi không biết, thật sự là không biết. Nhưng bất kỳ ai là bạn của Ralph đều nên nói với anh ta là hãy trở về. Rời Fernly Park, tôi lấy làm ngạc nhiên là tại sao Ursula Bourne lại có thể nói như vậy. Về tới nhà, tôi thấy Caroline với một vẻ mặt rất quan trọng. - Này James, tôi đang giúp đỡ ông Poirot đấy - Chị ta nói - Ông ấy muốn tôi tìm hiểu xem đôi bốt của Ralph màu đen hay màu vàng. Tôi trố mắt nhìn Caroline. Tôi không hiểu ra sao cả và nhận thấy rằng không nên khinh thường những đôi giày ống đó được. - Đôi giày đó màu vàng - Tôi nói. - Không phải là giày mà là bốt, Ralph có vài đôi ở nhà trọ. Tôi có thể làm được điều này một cách dễ dàng. Annie quen một người phục vụ ở đó. Đối với Caroline thì công việc nói trên quả là dễ dàng thật. Vào giữa trưa, bà chị tôi đã biết là đôi bốt màu đen. Caroline liền yêu cầu tôi đi vòng ra sau nhà để báo cáo cho Poirot và cũng để phát hiện xem tại sao anh chàng thanh niên Raymond lại đến đó để gặp Poirot. Caroline đã nhìn thấy Raymond qua cửa sổ. Tôi kể với Poirot về màu của đôi bốt và những điều tôi thu lượm được vào buổi sáng hôm nay, từ câu chuyện của bà Ackroyd. - Rất rõ ràng là cô Russell đã đi ra ngoài để gặp một người nào đó - Poirot nói. - Còn Raymond thì sao, anh ta vừa đến đây phải không? - Tôi hỏi - Raymond thú nhận với ông điều gì à? - Đúng thế, song không có gì đáng chú ý cả. Anh ta đã gặp khó khăn về tài chính. Song, số tiền 500 bảng của ông Ackroyd cho có thể giải quyết được khó khăn của Raymond. Ông thấy đấy, ông bạn của tôi ạ; tốt hơn hết là ông có muốn đi ngay với tôi bây giờ không? Đến Fernly Park? Tôi hy vọng sẽ thu lượm được một vài đầu mối ở đó. Tôi đồng ý đi Fernly Park với Poirot. Khi đến nơi, Poirot yêu cầu được gặp cô Flora. Poirot yêu cầu cô Flora và Parker diễn lại sự việc đã xảy ra bên ngoài phòng làm việc của ông Ackroyd. Hai người đó liền vào vị trí của họ: Flora ở cửa ra vào, tay đặt lên quả đấm cửa; Parker ở gần đấy với một chiếc khay, trên đó có hai chiếc ly. - Tại sao lại những hai chiếc ly nhỉ? - Poirot hỏi. - Thưa ông, đó là một thói quen ạ - Parker trả lời. Flora và Parker trình diễn lại các sự việc và câu chuyện đã xảy ra giữa hai người. Poirot tuyên bố là rất thỏa mãn với màn kịch này. Khi chúng tôi về tới nhà, Poirot nói rằng ông ta tin Parker đã nói sự thật, song hình như vẫn còn vài điều hắn ta chưa nói ra. Tối hôm ấy, Caroline có vài người khách. Đối với tôi, thời gian trôi qua quá chậm chạp, đặc biệt khi mà tất cả câu chuyện của mọi người đều chỉ xoay quanh tên giết người. Tuy thế, tôi cũng nghe được một vấn đề đáng ngạc nhiên. Caroline nói rằng chị tin chắc rằng Ralph đang trốn ở Cranchester. Lý lẽ của chị là ngày hôm trước, khi Poirot đến gặp Caroline, thì ông ấy đã đứng nhìn chăm chú vào chiếc bản đồ treo trên tường. - Điều này đã quá rõ ràng - Caroline tuyên bố - Cảnh sát đã tìm kiếm khắp nước Anh; song họ sẽ không bao giờ tìm kiếm ở ngay cạnh đây. - Có thể bà nói đúng đấy, bà Caroline ạ - Một bà khách nói - Chiều nay tôi đi dạo chơi và trông thấy ông thám tử quen thuộc đang ngồi trên ôtô từ Cranchester trở về. Song tôi chắc là bác sỹ Sheppard biết rõ được tất cả những gì mà ông thám tử kia làm. Bác sỹ đang hợp tác với ông ấy kia mà. - James sẽ không nói gì đâu - Caroline dõng dạc tuyên bố. Bị cuốn vào câu chuyện của những người khách, cuối cùng tôi cũng phải tiết lộ vài điều. Tất cả mọi người đều nhìn tôi với một vẻ chăm chú. - Tôi sẽ cho mọi người biết chuyện về chiếc nhẫn cưới bằng vàng - Tôi nói - Trên đó có khắc dòng chữ Ngày 13 tháng 3; bên cạnh đó là chữ R, Poirot và tôi tìm được nó trong hồ cá vàng tại vườn hoa nhà ông Ackroyd. Câu chuyện này của tôi kích thích tất cả mọi người. Một vài người cho rằng đó là của Ralph hoặc Raymond đã bí mật cưới Flora, một số khác cho rằng Roger Ackroyd đã cưới bà Ferrars hoặc cô Russell. Để cho họ tranh luận, tôi lặng lẽ rút lui về phòng ngủ.