Tuy Minh Tinh là ngôi sao đã hết thời nhưng lúc nào cũng ra vẻ mình là người của công chúng, khi ra ngoài nhất định phải đeo kính đen, ngay cả lúc vào siêu thị mua sữa cũng không ngoại lệ. Hắn đi đến trước tủ lạnh, bàn tay chuẩn bị thò vào lấy hộp sữa nhưng lại có một người muốn chết chọn trúng mục tiêu của hắn. Đây là hộp sữa cuối cùng, bố mày nhất định phải lấy được! Ôm oán niệm như vậy, trong đầu hắn chợt loé lên một cái bóng đèn sáng chói. Hắn lập tức bắt lấy tay người kia, vừa sờ soạng vừa nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không thấy đường, bạn gì đó có thể giúp tôi lấy hộp sữa không?” Người kia là một chàng trai trẻ tuổi, chăm chú nhìn hắn hồi lâu mới xoè ra năm ngón tay quơ quơ trước mặt hắn. Minh Tinh giả chết. Người trẻ tuổi giật khoé miệng, thò ra hai ngón tay định chọt mũi hắn. Minh Tinh tiếp tục giả chết. Người trẻ tuổi mấp máy môi, đưa hộp sữa cho hắn. “Cảm ơn nhiều!” Minh Tinh ôm hộp sữa, cười như một thằng ngáo. Bởi vì không thể lộ ra sơ hở, hắn phải đóng vai người mù đi đường trong suốt phạm vi đường nhìn của người trẻ tuổi. Vì thế hắn không thấy được ánh mắt chăm chú của người kia khi nhìn hắn giống như nhìn một đứa trẻ thiểu năng.