Vị quýt yêu thích

Chương 48 : Vị quýt yêu thích

Ngoại truyện 3. “Dù sao anh cũng rất gầy yếu.”   Giọng nói bình tĩnh và tự nhiên của người chủ trì chương trình tin tức buổi sáng xuyên qua cửa phòng chưa đóng truyền vào tai.   Âm thanh leng keng vang lên trong phòng bếp từ nhỏ rồi dần dần có xu hướng lan rộng như đang có đồ gì đó bị đập.   Dạ dày Khương Như Vũ rất thành thật với thực tế kêu lên một tiếng vang dội.   Cô tỉnh rồi.   Đôi tay theo thói quen sờ sang bên cạnh, không có ai, cô cầm di động lên liếc nhìn thời gian, gần tới 12 giờ trưa.   Lê dép lê ra tới phòng khách, cô hít hít mũi, sau khi thấy bóng người bận rộn trong phòng bếp vui vẻ xông tới ôm người đàn ông từ phía sau, âm thanh ngọt đến phát ngấy: “Chào buổi sáng bạn trai.”   “Chịu thức dậy rồi?” Phó Ý nghe vậy thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.   “Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Cô dùng đầu cọ cọ vào sống lưng anh: “Sao anh đột nhiên bắt đầu nấu cơm vậy?”   Lúc hai người có ở nhà, vẫn là gọi đồ ăn ngoài nhiều hơn.   “Cũng không thể để trong cả hai người không ai biết nấu phải không?” Anh vớt cải thìa đã chín từ trong nồi ra, bắt đầu xào tỏi băm trong dầu sôi: “Em còn nhớ tối qua đã làm cái gì không?”   Giọng điệu thân thiết, mang theo chút lạnh nhạt.   Hơn nữa rõ ràng nhắc nhở Khương Như Vũ: Bây giờ tâm tình ông đây không phải cực kỳ tốt.   Động tác ôm chặt lưng anh của Khương Như Vũ cứng đờ, chậm chạp buông ra, lùi về phía sau một bước: “Hình như không nhớ lắm…”   Thật ra cô nào có chỗ nào là không nhớ, cô chính là nhớ quá rõ, bây giờ chột dạ thành một nhúm.   Đàn ông mạnh mẽ cơ bắp.   Thì thích cô mặc kiểu như vậy.   Vượt quá giới hạn với chị em tốt ăn mặc nhiều hơn của cô.   Mặc váy ngắn của cô chạy trên đường lớn.   Khương Như Vũ, mày thật giỏi.   Đang cứng ngắc cả người lùi về phía sau, Phó Ý bất ngờ xoay người lại, một tay chống bàn, một tay cầm xẻng nấu ăn, cảm giác anh cầm xẻng nấu ăn cứ như đang cầm dao làm bếp vậy.   “Nghe nói em không thích kiểu người như anh.” Anh có chút không để ý: “Là vóc người anh quá gầy yếu hả?” Lúc ngước mắt nhìn cô có một áp lực vô hình bao phủ toàn bộ cơ thể cô: “Nghe nói em thích, đàn ông mạnh mẽ cơ bắp?”   “Không không không không thích.” Cô bị dọa sợ đến trực tiếp lắc đầu, như bé cún nhỏ lấy lòng cười cười: “Em thích nhất là kiểu gầy yếu như anh.”   “Gầy, yếu.” Phó Ý cắn răng nhấn mạnh lại từng chữ, sau đó thêm chút hứng thú nhìn cô: “Hóa ra bình thường em đều nghĩ về anh như vậy, anh hiểu rồi.”   Vẻ mặt anh rất bình thường, chỉ là giọng điệu này, luôn có chỗ kỳ quái nào đó khó nói thành lời.   Hơn nữa.   Anh đã hiểu cái gì cơ?   Sao cô lại chả hiểu gì?   Hả???   Nhưng không đợi cô kịp nghĩ ra nguyên do, Phó Ý đã bưng đồ ăn lên bàn: “Ăn cơm thôi.”   Khương Như Vũ vội vã chạy vào WC: “Em đi rửa mặt trước đã.”   Sau khi cô uống say sẽ không quên hết tất cả mọi thứ mà chủ yếu có thể nhớ bảy tám phần, cho nên đối với Logger Vick rồi đàn ông mạnh mẽ cơ bắp gì đó, Phó Ý một cước đạp lên bụng Logger Vick cô đều nhớ rõ ràng.   Khương Như Vũ nhìn cô gái đang đánh răng trong gương, bọt trắng tràn ra bên môi, trong mắt có hơi vằn tia đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.   Bạn trai cô, hình như có chút đẹp trai nha.   Nhưng vừa nghĩ tới mấy lời xằng bậy ngày hôm qua nói với Phó Ý, cùng với bộ dạng không nóng không lạnh của Phó Ý lúc nãy ở phòng bếp, trong nháy mắt cô lại có chút một lời khó nói hết.   Giống như là có phần quá đáng.   Nhưng cô cũng không biết bản thân lấy đâu ra gan chó nói mấy lời kia mà!!!   Khương như Vũ ở trong WC cố hết sức kéo dài rất rất lâu, sau khi phát hiện Phó Ý vẫn không gọi mình, cô không thể không đi ra.   Chậm rãi ngồi lên ghế ăn cơm, món ăn trước mắt đã hơi nguội, cô gắp một đũa rau xà lách, cắn trong miệng, lấy tình cảm chân thành ra khen ngợi anh: “Món rau này thật ngon! Bạn trai, anh có thể đi làm đầu bếp rồi!”   Phó Ý cũng lấy biểu cảm chân thành mỉm cười đáp lại: “Sau này mỗi ngày đều làm cho người không có lương tâm như em ăn?”   Khương Như Vũ: “...”   “Là thế này, bạn trai.” Cô đặt đũa xuống trịnh trọng nói: “Em cảm thấy anh hiểu lầm cái gì đó về em rồi.”   “Anh có thể hiểu lầm em cái gì.” Anh lạnh nhạt nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái.   “Em uống say sau đó tương đối dễ phiêu quá đà, thật sự không phải trong lòng em nghĩ vậy đâu.” Khương Như Vũ nuốt nước miếng: “Em uống say thích nói mấy lời ngược với lòng mình, thật đó.”    “Ừm.” Giọng điệu Phó Ý vô cùng lấy lệ: “Anh biết, anh tin rồi.”   Giống như đánh một quyền vào cây bông mềm mại vậy.   Khương Như Vũ: “... Được rồi.” Anh tin em con khỉ ý.   Ăn cơm xong, Khương Như Vũ hết sức chủ động đem nồi xoong bát đũa đi rửa.   Không biết Phó Ý làm gì ở thư phòng, giải quyết xong nhà bếp, cô pha cho Phó Ý một ly cà phê, lúc bưng vào trong nhìn thấy anh đang gửi mail.   “Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?” Cô tò mò liếc mắt nhìn, hình như là tiếng Pháp.   “Anh cũng không phải công nhân viên chức bình thường, không thể dùng cái từ ngày nghỉ này.” Mí mắt anh cũng không thèm nâng lên, gõ bàn phím lạch cạch.   … Tên đàn ông xấu xa này cố ý.   Chút giận dỗi nho nhỏ chậm rãi xông lên đầu, cô cảm thấy bản thân cũng đã theo anh mỉm cười giải thích rồi, còn chủ động rửa bát, sao người này cứ không nói đạo lý như vậy.   Bụng dạ hẹp hòi.   Muốn ầm ĩ phát cáu không phải không được, nhưng dù sao vẫn cần có mức độ chứ.   Đặt cốc cạch một tiếng lên bàn, cô không nói một câu, để cốc xuống xong thì đi luôn.   Ngay sau đó cửa thư phòng bị người nào đó đóng rầm một tiếng nặng nề.   Ôm theo cái gối ngồi ở phòng khách, Khương Như Vũ càng nghĩ càng giận, gửi tin nhắn hỏi Lương Hi có muốn cùng nhau đi ăn tối không, thuận tiện đi dạo phố gì đó.   Lương Hi không trả lời cô, Khương Như Vũ đành phải vừa xem chương trình giải trí vừa đợi.   Kim giờ chỉ đến số hai, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại động tĩnh từ thư phòng truyền ra.   Dường như muốn đối nghịch với cô, khi cửa mở cánh cửa đập vào tường, âm thanh rung trời vang lên.   Sau đó người đàn ông xấu xa men theo hành lang đi tới, đi tới tủ lạnh lấy nước ra uống, ngồi bên kia ghế sofa, kéo giãn khoảng cách giữa Khương Như Vũ và Phó Ý.   Nắp lon bị kéo ra rồi vứt lên bàn, Khương Như Vũ liếc nhìn, là loại bia khoảng thời gian trước cô mua về.   Cô không nói lời nào, Phó Ý cũng không nói gì, chỉ uống từng ngụm bia.   Không khí nhất thời trở nên có phần lúng túng.   Trên TV chiếu bộ phim truyền hình chủ đề tình cảm, kẻ thứ ba ôm lấy cái bụng bầu chạy đến trước mặt nữ chính, bảo cô ấy rời đi, không nên níu kéo nam chính nữa.   Trong lòng Khương Như Vũ khó chịu muốn chết, lại không muốn mở miệng nói trước, nhưng hình như làm vậy chính là nhận thua trước.   Cứ như vậy liên tiếp hai tập, người đàn ông bên cạnh mới có hành động.   Bia ở trên bàn đã bị anh uống sạch, anh đứng lên, bước hai bước đã đến trước mặt cô, cầm lấy điều khiển tắt TV, tiếng chửi mắng của kẻ thứ ba vì sau khi sinh ra bị ép buộc phải đi xét nghiệm DNA với nam chính ngừng lại.   Khương Như Vũ không lên tiếng, cầm điện thoại lướt hot search, rất nhanh điện thoại lại bị người khác cướp đi, anh còn thuận tay ném lên bàn.   “Anh có bệnh à?” Cuối cùng cô không nhịn được nữa, ngước mắt nhìn anh, đáy mắt phảng phất sự tức giận.   “Có, bệnh.” Phó Ý cúi người, dùng hai tay giam người vào trong lồng ngực mình, gằn từng chữ, mùi rượu phả lên mặt cô.   “Nếu như anh say rồi thì đi ngủ đi.” Khương Như Vũ hơi dừng lại, quay đầu không muốn nhìn anh: “Không nên say rượu phát điên thế này.”   “Ồ.” Anh thuận miệng đáp lại.   Nhưng ngoài miệng thì nói thế, người lại không chịu rời đi, ngược lại lấy đầu cọ cọ vào vào người cô.   Từng chút một.   Từ trán đến cổ.   Cô bị anh cọ xát có hơi ngứa mới bắt đầu đẩy anh ra, kết quả tay trực tiếp bị anh nắm lấy, khóa trong lòng bàn tay.   Tiếp theo hai người đồng thời ngã lên ghế sofa, anh hôn lên môi cô, mang theo mùi rượu nồng đậm, như dã thú cắn xé cướp đoạt.   Khương Như Vũ ngửa đầu muốn rời khỏi nụ hôn của anh, nhưng đánh không lại sức mạnh bẩm sinh của đàn ông, bị ép phải tiếp nhận nụ hôn cực kỳ xâm lược này.   Bắt đầu hôn xuống phía dưới, dừng ở xương quai xanh của cô.   Hình như Phó Ý vô cùng thích chỗ này, mỗi lần đều phải đùa giỡn rất lâu.   Xương quai xanh chợt truyền đến cảm giác đau đớn, Khương Như Vũ bất ngờ hít một hơi khí lạnh, lúc này mới phát hiện Phó Ý lại có thể cắn mạnh lên xương quai xanh của cô, tay di chuyển từ quần ngủ của cô đi xuống.   “Anh đứng lên cho em.” Cô dùng tay không cố đẩy anh ra: “Bây giờ em không muốn làm chút nào hết.”   Tay bị người ta dễ dàng nắm lấy, một tay khác cũng bị đưa lên phía trên trán, ngay sau đó anh ngẩng đầu, trong con người rõ ràng hòa trộn sắc dục và sắc rượu: “Anh cũng không muốn làm.”   Anh dừng lại, khóe miệng cong lên một nụ cười vô lại: “Nhưng mà anh uống say rồi, không chỉ thích nói mấy lời ngược với lòng còn thích làm hành động ngược nữa.”   “...”   Mje nó, thật là thù dai.   Không còn vật cản, Phó Ý thuận lợi cởi quần ngủ của cô xuống, lại dễ dàng cởi sạch vật cản bên trong, sau đó giống như đạt được chiến lợi phẩm quơ quơ trước mặt cô: “Yên tâm, anh sẽ không để ai đó quá mệt đâu, dù sao anh cũng rất ốm yếu.”   Khương Như Vũ: “...”   Mãi cho đến buổi tối, Phó Ý gầy yếu mới buông tha cho Khương Như Vũ - người cứ uống say sẽ khẩu thị tâm phi, Phó Ý gầy yếu tinh thần sảng khoái, thành công tiêu tan tức giận, còn cảm thấy thỏa mãn kéo dài thêm vài lần giày vò “mềm yếu vô lực”.   Tác giả có lời muốn nói:   Em gái Vũ: Đậu xanh, em gái nhà anh, má nhà anh.