Vì quân mà sinh

Chương 81 : Tóc bạc

"Thê tử, Lan Lan, để các ngươi chịu khổ rồi." Ngồi trên kiệu liễn sa hoa, được phu quân ôm vào lòng, thành chủ phu nhân ngay tức khắc liền không kìm nén được nước mắt mà òa khóc lên :"Không sao, chỉ cần ngài bình an trở về là được rồi." Nhìn phụ mẫu, hai mắt Lan Lan cũng đỏ hoe. Lúc này, tựa đầu lên vai phụ thân, ánh mắt Lan Lan liền vô tình rơi vào trên một chỗ vách tường đang tụ tập vô số bách tính ở đằng xa. "Tránh đường! Tránh đường!" Dưới sự hộ tống của binh lính dẫn đường, dân chúng hai bên rất nhanh liền nép vào trong lề, nhường lại đường lớn cho đoàn người đi qua. Mặc dù bọn họ cũng không nhận ra người ngồi bên trong là ai. Lúc này, theo kiệu phu khiêng kiệu đi qua biển báo bằng gỗ đặt bên vách tường. Lan Lan rốt cuộc mới nhìn thấy được nơi đó có thứ gì có thể khiến nhiều người chú mục như vậy. "Nương, nương ơi, mau nhìn...thần tiên thúc thúc, là thần tiên thúc thúc kìa!" "Hả? Thần tiên thúc thúc ở đâu, Lan Lan?" Được Lan Lan kể lại chuyện hôm đó, thành chủ phu nhân đã sớm đối với vị ân nhân cứu mạng này sinh lòng kính ngưỡng. Cho nên, vừa nghe nàng bảo nhìn thấy ân công, không dám chậm trễ, bà liền vội vã đưa mắt tìm kiếm. Chỉ là, đợi khi theo ngón tay của nàng nhìn lên, tìm được vị trí của ân công, sắc mặt phấn khởi của thành chủ phu nhân trong nháy mắt liền đã tái đi. Bởi vì nơi mà Lan Lan hướng về, cư nhiên lại chính là cáo thị truy nã! Bên trên là một bức tranh vẽ bằng mực nước, mô tả lại chân dung của một thiếu niên tuổi tác không lớn. Bên dưới còn là một dãy văn tự, cùng mộc ấn của quan phủ. Chỉ vừa nhìn, liền khiến người hô hấp trì trệ. Dạ Minh, niên linh mười chín, tu vi Trúc cơ sơ kỳ, những tội ác phạm phải bao gồm : diệt thành, giết chết 1847 người lớn bé không tha, cưỡng bức dân phụ, cướp đoạt tài sản, phanh thây giết chết trăm người trong vòng năm năm. Sau khi bị nhi tử của Lâm Hào - Lâm trang chủ phát hiện, liền dùng thủ pháp tàn nhẫn giết người diệt khẩu. Phần thưởng treo giải khi bắt được ma đầu : một món thượng phẩm pháp khí cùng thượng phẩm công pháp, một bình thất chuyển linh đan, cực phẩm linh thạch 1 vạn viên,... Phía sau, liền là một dãy phần thưởng xa xỉ đến làm người tặc lưỡi. Đồng thời, lại có chút đâm chiêu suy nghĩ. Dùng nhiều tài nguyên như vậy đến đổi lấy một tên hung đồ tu vi vừa mới Trúc Cơ, có phải là quá mức đơn giản rồi không? Phần thưởng dành cho người cung cấp manh mối về ma đầu : một trăm vạn lượng bạc, trở thành khách quý của Tụ Nghĩa Trang, được bảo hộ và cung cấp tài nguyên tu luyện suốt đời. Đối với tán tu mà nói, những điều kiện này, hoàn toàn liền là bánh trái ngon ngọt, hơn nữa còn là từ trên trời rơi xuống. Tuyệt đối không được bao che cũng như tin tưởng lời nói của ma đầu. Đối phương vô cùng xảo trá cùng tàn nhẫn, một khi phát hiện tung tích, tuyệt đối không nên khinh cử vọng động, tự mình xử lý. Thỉnh cầu nhanh chóng đến thông báo cho quan phủ. Nhắc nhở cuối cùng này, trực tiếp liền bị đám người xem nhẹ, khịt mũi khinh thường. Một tên oắt con miệng còn hôi sữa mà thôi, cho dù có lợi hại đi nữa, thì còn lợi hại được đi đâu? Còn học người ta đi làm ma đầu, nếu để bọn họ gặp được, nhất định sẽ trực tiếp thay trời hành đạo, đem hắn đánh răng rơi đầy đất, giống con chó quỳ xuống xin tha. "Nương ơi, tranh vẽ của thần tiên thúc thúc tại sao lại bị dán vào đó vậy?" Chỉ là một tiểu hài tử, nên Lan Lan vẫn chưa biết chữ, cũng như hiểu được ý nghĩa của lệnh truy nã là gì. Thế nhưng, làm một người trưởng thành, thành chủ phu nhân lại hiểu rất rõ thứ này đại diện cho cái gì... Chỉ là, một đại ma đầu giết người như ngóe, làm sao lại có thể sinh lòng trắc ẩn cứu giúp nữ nhi của bà được chứ? Trừ phi...đối phương bị oan. Thời gian thấm thoát, đã là nửa năm trôi qua. Đối với tu tiên giả mà nói, nửa năm, căn bản chỉ giống như một lần ăn cơm, uống nước, không đáng giá nhắc tới. Chỉ là, nửa năm, dựa vào vô số linh đan diệu dược cùng linh khí của Tiêu Dao Đỉnh, Dạ Minh đã sớm thoát thai hoán cốt. Cực Đạo Thiên Ma Công được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã, nương nhờ vào kinh nghiệm kiếp trước, cũng đã được y luyện tới đại thành. Có điều, Cực Đạo Thiên Ma Công tu luyện hoàn tất, đi kèm với đó, liền chính là làm ngoại hình của y có chỗ cải biến. Lúc này, mái tóc của Dạ Minh trong một đêm đã sớm hóa bạc. Hai mắt cũng ẩn chứa một cỗ âm tàn, cảm giác linh động trước kia đã sớm vô cùng mờ nhạt. Thoạt nhìn có chút giống với người bị...tẩu hỏa nhập ma. "Ca ca...ngươi thật sự không sao chứ?" Nghe Quân Du Ninh hỏi, Dạ Minh liền có điểm buồn cười lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn :"Ngươi không phải tự mình kiểm tra rồi sao?" Nhớ lại bộ dạng kinh sợ đến biến sắc của thiếu niên khi lần đầu tiên nhìn thấy tạo hình này của mình, Dạ Minh lại có xúc động muốn cười.