Vì quân mà sinh

Chương 8 : Ôn tuyền.

Bốn phía tĩnh mịch, những người vây xem giống như vẫn chưa chấp nhận được sự thật là Quân Du Ninh đã bị Dạ Minh đánh bại. Mặc dù thua, nhưng Quân Du Ninh cũng không hề oán giận nửa lời, trái lại, chỉ thu kiếm lại, vòng tay ra sau lưng. Ánh mắt thẳng lăng nhìn chằm chằm vào Dạ Minh, tựa như muốn đem y nhìn thấu :"Kiếm pháp ngươi dùng, không phải là kiếm pháp của Ngự Kiếm Tông." Trái lại, lại càng giống như bàng môn tả đạo. Trong giây phút nóng nảy thi triển kiếm pháp, lúc này, Dạ Minh đã sớm hối hận không thôi. Đứng trước chất vấn của Quân Du Ninh, y cũng chỉ có thể quẫn bách chắp tay. "Sư đệ đã nhường." Dứt lời, liền đã như một làn gió lập tức vòng qua đám người chạy khỏi đây. Cũng không trả lời câu hỏi của hắn. Dạ Minh một đường chạy nhanh, vừa về đến phòng liền đã đóng sầm cửa lại. Lúc này, y mới có thể thở phào một hơi, bởi vì kém chút liền đem chính mình dọa chết. "Haiz, suýt chút nữa là lộ tẩy rồi." Lau mồ hôi vừa ứa ra trên trán, Dạ Minh liền đi tới bên giường muốn ngồi xuống. Chỉ là, một khắc vừa đặt mông lên giường, sắc mặt y liền không khỏi biến đổi :"Con mẹ nó!" Bạo thô khẩu một tiếng, gương mặt trong nháy mắt biến thành màu xanh, Dạ Minh liền tức khắc ngồi bật dậy. Chỉ cảm thấy mông đau rát, như muốn xé ruột gan. Ban nãy đi đường còn không cảm thấy gì. Bây giờ vừa ngồi xuống, di chứng liền đã lập tức hiện ra. Dù không nhìn thấy được, nhưng y cũng đã có thể lờ mờ đoán được, trạng thái mông của y lúc này nhất định đã rất tồi tệ. Chắc chắn là sưng lên rồi! "Quân Mặc! Ta với ngươi không đội trời chung!" Rống giận, Dạ Minh liền hùng hổ đá vào vách tường để trút giận. Nhưng ngay sau đó liền đã đổi sắc, khớp xương giống như cũng bị trật, đau đếm tê tái. Ngay tức thì liền ôm lấy chân gào to. "Aaa..." Hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo sao? --------------------------- Đêm khuya ở Ngự Kiếm Tông rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng là vo ve bên tai không ngừng. Ở sâu trong hậu sơn, có một tòa ôn tuyền tự nhiên hình thành mà rất ít người biết đến. Đồng thời, đây cũng là một trong những nơi mà Dạ Minh thường xuyên lui tới ở kiếp trước. Giờ Tuất, nhân lúc những đệ tử khác đều đã đi ngủ. Dạ Minh liền cầm theo y phục lén lút đi tới Kiến Ngã Trì. Đúng vậy, chỗ ôn tuyền này cũng có tên, gọi là Kiến Ngã ( gặp ta ), được khắc trên một tảng đá nhỏ ở cạnh hồ. Bên cạnh còn đối thêm hai câu thơ : Ngã kiến thương minh đa vũ mị, thương minh kiến ngã ứng như thị*. Cũng không biết là kẻ nào rảnh rỗi đến vậy. ( Ta nhìn thấy trời cao sao thật đẹp. Trời cao liệu có thấy ta như thế? ‎P/s : Tên của A Minh cũng là minh trong thương minh - trời cao man mác. Hí hí...) Kiến Ngã Trì bạch vụ lượn lờ, cho người ta một loại cảm giác phiêu diêu không nói thành lời, tựa như thế ngoại đào viên, tiên khí mông lung. Bởi vì sương mù dày đặc, nên Dạ Minh cũng không sợ người khác nhìn thấy, trực tiếp đem y phục từ trong ra ngoài đều cởi sạch. Y ngoái đầu nhìn xem mông của mình, ngay tức khắc liền choáng váng đầu óc. Chỉ thấy, trên hai khỏa mông trắng nõn của y lúc này, cư nhiên lại hiện lên vô số vết hằn xanh, tím đan xen với nhau. Hơn nữa da thịt còn có chút đỏ. Nhìn xem đặc biệt dọa người. Dạ Minh hít sâu vào, cố nén lại cảm giác muốn ngẩng đầu mắng to. Chậm rãi bước về phía mé hồ, từ từ tiến vào trong nước. Nước trong ôn tuyền trong suốt thanh tịnh, nhiệt độ ấm áp vừa phải do những viên noãn thạch loang lổ trong lòng hồ ảnh hưởng tới. Sau khi thân thể được ôn tuyền bao vây, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người thư thái, ngay cả mông cũng không còn đau như vậy nữa. Y một đường bơi đến giữa hồ. Sau đó mới đem y phục cùng khăn tắm đã chuẩn bị sẵn vắt lên trên tảng đá ở phía sau lưng. Ào ào Tiếng nước xối không ngừng vang lên, Dạ Minh đem nửa người dưới giấu vào trong nước. Cầm lấy bông tắm cùng bồ kết bắt đầu gội đầu, tắm rửa. Hoàn toàn không chú ý đến, ở phía sau lưng cách mình chưa đến ba bước chân, đã sớm tồn tại một bóng người. Đối phương lúc này đang xoay người nhìn chòng chọc vào y. Thần thái trên mặt rất phong phú, cũng không hề lạnh băng như đã tưởng. Bên trong có từng đoàn lửa nóng, xen lẫn với kinh hỷ cùng vài tia đắc chí khi thành công ôm cây đợi thỏ. Lúc này, Dạ Minh chẳng khác gì nhân ngư đang đùa nước. Sương mù mông lung, gây nên cảm giác thần bí, nửa che nửa hở, càng thêm liêu nhân. Theo động tác tát nước của Dạ Minh, vô số giọt nước liền hóa thành từng chuỗi, dọc theo từng sợi tóc dài của y chảy xuôi lên bả vai trơn bóng, bắt đầu mô tả vòng eo hữu lực kia. Bên tai chỉ còn tiếng nước tí tách không ngừng. Ánh mắt của đối phương thủy chung vẫn không thể dời khỏi người Dạ Minh một giây một phút nào. Da thịt bị ôn tuyền rột rửa, bắt đầu ửng đỏ căng mọng, tựa như quả đào lệnh người muốn nhanh chóng phẩm vị. Nhất là khi hai bàn tay của đối phương còn đang tự mò mẫm, kì cọ trên thân thể của mình. Bàn tay thậm chí còn vươn ra sau, xoa nắn phần mông bị bầm kia để giảm sưng. Một bàn tay y bao lấy một bên mông tựa hồ là có chút quá sức. Mông thịt tràn qua kẽ tay, theo từng cái xoa nắn của y cũng dần dần trở nên mềm mại đàn hồi. Đối phương vẫn đứng yên tại chỗ không có chút động tĩnh nào. Chỉ có yết hầu là không ngừng lăn lộn lên xuống, tựa hồ là đang nuốt nước miếng. Miệng lưỡi khô khốc, đối phương liền theo bản năng liếm môi mỏng. Chỉ là, đầu lưỡi không kịp phòng ngừa lại chạm tới một mảnh tanh ngọt. Lập tức, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền đã đưa tay đi lau. Ngay sau đó, mới phát hiện bàn tay của mình lại dính máu. Hắn thế mà lại nhìn y tắm đến không khống chế được mà chảy máu mũi. **Nghĩ sẽ có người hỏi nên ta sẽ giải thích trước luôn : A Minh giấu nửa người dưới vào trong nước. Nhưng nước thì trong suốt nha. **Đổi cái bìa cho hợp thời vận.