Vì quân mà sinh

Chương 2 : Không biết xấu hổ.

"Hả?" Còn có chuyện này? Lục lọi trí nhớ, rất nhanh, Dạ Minh liền từ trong đống ký ức lộn xộn của mình tìm tới chuyện mà Quân Du Ninh nhắc đến. Hôm qua, bởi vì một vị sư đệ ở ngoại môn thành công độ kiếp Trúc Cơ, nên bọn họ đã tổ chức một buổi tiệc ăn mừng ở hoa lâu. Nói là tiệc, kỳ thực cũng chỉ có tám người tham gia. Mà y vừa vặn liền là một trong số đó. Mặc dù tiệc mừng tổ chức ở thanh lâu. Nhưng trên thực tế, trái ngược với những người khác, Dạ Minh cũng chỉ đơn thuần uống rượu, ăn uống mà thôi. Ngay cả bàn tay của những nữ tử ở đó đều chưa từng chạm qua. Không vì cái gì, chỉ đơn thuần là y ngại bẩn. Không muốn dùng bàn tay đã chạm vào nữ nhân khác này, đến làm dơ người của sư tỷ mà thôi. Đối với chuyện này còn có chút ấn tượng, nên Dạ Minh rất mau liền có thể xác định, bản thân đã trọng sinh về năm mười tám tuổi. Mặc dù có chút muộn, nhưng chí ít vẫn còn chưa đi đến mức tệ hại nhất. Nâng mắt, thấy Quân Du Ninh tựa hồ vì phát hiện chính mình thất thần mà cau mày lại. Dạ Minh ngay lập tức liền tỉnh táo, hỏi ngược lại để che giấu sự thất thố của bản thân :"Làm sao ngươi biết được?" Theo lý mà nói, hắn không có khả năng nhanh như vậy liền biết được tin tức rồi a. Liếc xéo y một chút, Quân Du Ninh mới chậm chạp từ trong tay áo rút ra một tấm giấy tuyên thành. Không nói không rằng liền đem nó dán lên trán y, tựa như dán bùa chú phong ấn thi khô trong hí kịch. Trên trán có chút chua chua, nhưng Dạ Minh đã không quản được nhiều như vậy nữa. Nhanh chóng đem tờ giấy tháo xuống, bắt đầu đọc. "Đây là..." "Giấy nợ thanh lâu đưa tới." Bổ sung thêm vào lời nói ngắt quãng của y, Quân Du Ninh mới lãnh đạm nói tiếp :"Tổng cộng 10050 lượng." "Cái...cái quái!" Dạ Minh ngay lập tức liền không khống chế được mà nhảy cẫng lên :"Sao lại nhiều như vậy?!!" Nếu y nhớ không lầm, bọn họ hôm qua giống như cũng chỉ gọi vài bình rượu thường, cùng vài món nhắm mà thôi. Cùng lắm là có thêm hai ba cô nương nữa. Làm sao lại đắc đến thế được chứ? Nhìn thấy bộ dạng cả kinh thất sắc này của y, Quân Du Ninh liền hừ lạnh một tiếng, không rõ ý vị :"Còn phải nhờ ơn của nhị sư huynh đây. Trong lúc say rượu, đã hào phóng mời danh kỹ đứng đầu Đông Hoang đến diễn tấu." "1 vạn lượng bạc, chính là trả cho nàng." Dạ Minh :........................ Mặc dù biết chính mình ham tài háo sắc, nhưng y không ngờ rằng, bản thân lại dám tự đào hố chôn mình. Cổ nhân có câu, không tự tìm đường chết sẽ không chết, quả thật là không sai. Còn đang trong trạng thái hoài nghi nhân sinh, Dạ Minh trong tích tắc liền bị câu nói tiếp theo của Quân Du Ninh đánh thức :"Ta sẽ đem chuyện này bẩm báo cho sư tôn." Hả?!! "Khoan, khoan đã, sư đệ, nam tử hán đại trượng phu không được chơi trò mách lẻo a. Còn đáng mặt quân tử sao?" "Ngươi có thể xem ta là tiểu nhân." Quân Du Ninh lạnh mặt, không chút để ý đáp lại. Khẽ vuốt ống tay áo, liền cầm theo giấy nợ muốn đi. Thấy hắn không giống như đang nói giỡn, Dạ Minh ngay tức khắc liền hoảng thành cẩu, không kịp suy nghĩ đã lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy chân hắn :"Sư đệ! Nể tình đồng môn ba năm, đệ tha cho ta lần này đi!" "Muốn đánh muốn giết đều tùy đệ. Nhưng đừng có nói cho sư tôn mà. Ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân ta mất!" Chỉ cần là người của Ngự Kiếm Tông đều sẽ biết rõ, sư phụ của y là người yêu tiền như mạng. Nếu để lão nhân gia ông biết được y dùng cả vạn lượng chỉ để nghe một khúc tấu không có chất dinh dưỡng, thì hạ tràng của y... Chỉ mới tưởng tượng, Dạ Minh liền đã không kìm được mà rùng mình một cái, vội vã lắc đầu đem hình ảnh đáng sợ kia vứt ra khỏi đầu. Nhưng cánh tay lại càng thêm dùng sức ôm chặt chân của Quân Du Ninh. "Buông tay." "Ta không buông!" "Ta bảo ngươi buông tay." Cả hai cứ giằng co qua lại, khiến y phục nghiêm cẩn, không một nếp gấp của Quân Du Ninh đều bị làm cho nhăn nhúm cả lên. Sắc mặt hắn ngày càng khó coi, cuối cùng liền dùng sức hất văng y ra. Lửa giận trong con ngươi phảng phất đều sắp tràn ra ngoài. Lồng ngực phập phồng, có giận dữ, có xấu hổ. Môi mỏng mím thành một đường thẳng, một lúc sau mới lạnh giọng mắng :"Bại hoại." Lúc này, Dạ Minh vẫn còn đang có phần mộng bức. Bởi vì vừa nãy, trong lúc ôm đùi hắn, bàn tay y giống như đã vô tình... Khụ, y xin thề, chỉ là vô tình...sờ trúng thứ gì đó...khó nói... "À thì...khụ...chúng ta đều là nam nhân thôi...đệ có, ta cũng có a..." Có điều từ kích cỡ sơ lược đến xem, tên sư đệ khốn kiếp này giống như còn to hơn y nữa a! "Không biết xấu hổ." Dạ Minh :........................ Hít sâu một hơi, tự dặn mình quân tử không chịu thiệt trước mắt, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Dạ Minh liền nghiêng mặt đáp. "Đúng, đúng, ta bại hoại, ta không biết xấu hổ, vậy sư đệ có thể đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhất ta có được không?" Quân Du Ninh giống như đang khiêu mi nhìn y. Thật lâu, mới xoay lưng phun ra hai chữ :"Vô sỉ." "........................" Này, này, một vừa hai phải, ngươi đừng có được nước lấn tới, thuận cột bò lên a... "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Tối nay đến viện lạc của ta lĩnh phạt." Câu nói cuối cùng của Quân Du Ninh, ngay tức khắc liền đánh bay hết thảy uất khí của Dạ Minh. Trong nháy mắt, y liền giống như là được hồi máu sống lại, lập tức đứng dậy, khom lưng uốn gối ho to :"Sư đệ đi thong thả!" Không sao, hắn muốn lấn thì lấn, muốn bò liền bò, chỉ cần hắn thích là được, không cần để ý tới y đâu, xin cứ tự nhiên. **OK, tối nay đến lĩnh phạt~ **Thuộc tính : --Tính danh : Dạ Minh. --Sinh thần : 5-5. --Chiều cao : 1m77. --Nick name : Minh Minh, A Minh. --Thuộc tính : Dương quang, lưu manh, tạc mao, thoát tuyến, thổ tào, nhị hóa thụ. --Lý tưởng sống : Cưới được sư tỷ như hoa như ngọc, đánh chết tên sư đệ mặt liệt khốn kiếp Quân Du Ninh kia. ( P/s : thoát tuyến thụ - thụ có lối suy nghĩ hoặc hành động không bình thường, thích làm gì thì làm, kiểu như có chút chạm mạch. ‎Thổ tào thụ : thụ là tuýp người hay chế nhạo, phát ngôn xấc xược chọc giận người khác. ‎Nhị hóa thụ - thụ chậm tiêu trong mặt tình cảm, nom na là EQ thấp.)