Vi Nhĩ Lưu Tình
Chương 37
Lịch sử lại đến
“. . . . .Như vậy, ta cần dâng lên tế phẩm gì?” Thanh âm Vọng Nguyệt khàn khàn mà trầm thấp, tim đâp càng lúc càng nhanh, thậm chí hắn còn cảm thấy thanh âm của Diệp Thường Thanh mơ hồ mà xa xôi. . . . . . .”
“Hài tử của ta, ngươi chỉ cần. . . . . .”
“Ta nguyện ý . . . .” Hoảng hốt khi nghe tiếng nói của của Vọng Nguyệt, nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống, phụ hoàng chờ ta . . . . . .
Tư Mã Dực trong lòng nhảy dựng, Nguyệt nhi!
Mọi người chờ đợi bên ngoài, không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, chính là chỉ thấy đột nhiên kết giới đang bao vây thánh thụ cùng với bọn họ đột nhiên tiến tớ Tư Mã Dực bao phủ y trong đó, cảnh vật chung quanh không ngừng biến đổi.
Tư Mã Dực gắt gao nhìn thân ảnh Vọng Nguyệt đã trưởng thành trước mắt, một tia ôn nhu cùng ý cười khi nhìn thấy thân ảnh trường bào xanh như nước trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu nhớ nhung khi li biệt lâu ngày.
“Nguyệt nhi. . . . .”Tư Mã Dực gắt gao theo dõi hắn, sợ trong nháy mắt, mọi thứ chỉ là mộng ảo mọi thứ điều biến mất không còn thấy gì.
“Phụ hoàng” Vọng Nguyệt cúi đầu nói “Chờ ta.”
Tư Mã Dực nhướng mày, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, y không hờn giận nói:”Nguyệt Nhi, lại đây!”
Vọng Nguyệt bất động, như trước mỉm cười nói: “Phụ hoàng, chờ ta.”
“Vọng Nguyệt! Ta không hiểu ngươi nói cái gì, nhanh lên lại đây!” Tư Mã Dực muốn tới gần Vọng Nguyệt, lại phát hiện mặc kệ y dùng tốc độ nhanh như thế nào, hai người vẫn thủy chung giữ nguyên khoảng cách không đổi, thậm chí ngày càng xa, điều này làm cho Tư Mã Dực phiền toái bất an.
“Phụ hoàng , phụ hoàng. . . . . .” Vọng Nguyệt vươn tay nhưng lại thu tay về, nghiêng tai lắng nghe, mặt lộ vẻ không thể về phía Tư Mã Dực cười nói: “Phụ hoàng, Dực, nhất định phải chờ ta!”
Thấy thân ảnh Vọng Nguyệt dần biến mất, Tư Mã Dực thật sự cuống lên rồi! Chính là khi hắn tới gần Vọng Nguyệt, quơ tay lại nắm được một cái vòng tròn tròn, đó chính là viên hoàn trên cổ Vọng Nguyệt! Cấm chế giải khai. . . . . . .
Chăm chăm nhìn viên hoàn trong tay mình biến thành một khối ngọc bài, Tư Mã Dực không thể tin được, cảm giác vừa rồi chân thật như thế cư nhiên chỉ là một giấc mộng, không! Nắm chặt ngọc bài trong tay, không phải là mộng, ngọc bài trong tay chứng minh những chuyện vừa qua là sự thật !
Không nghĩ tới năng lực của tiểu tử kia cư nhiên có thể khống chế cả thời không (thời gian lẫn không gian).” Một âm thanh buồn bã bên cạnh vang lên “Ngũ đệ, đây là sinh tử bài của tiểu tử kia đi? Năng lực của hắn thật sự cường đại so với dự kiến của chúng ta.”
“Đại ca. . . . . . ” Bọn họ vẫn nghĩ tới năng lực của Vọng Nguyệt đã đạt tới trình độ cao nhất có thể là đem giấc mộng trở thành sự thật, nói cách khác , hắn có thể khống chế hết thảy cả thời gian lẫn không gian và vạn vật Vọng Nguyệt đều có thể tùy ý biến đổi theo ý nuốn của hắn.
“Đúng rồi Ngũ đệ, tiểu tử kia đâu?” Cấm chế đã giai khai, tiểu tử kia hắn đã trải qua năm thánh giờ đã trưởng thành, vì sao không thấy bóng dáng hắn?
“Nguyệt nhi hắn. . . . . . . ” Tư Mã Dực thất thần, tiểu tử kia không trở về, hắn muốn đi đâu? Một cổi bất an từng đợt xuất hiện trong tâm tư của y.
“A!Mọi người xem!” Một tiếng quát to hấp dẫn mọi người đang như ở trong mơ, mọi người giương mắt nhìn lên, hô hấp thoáng chốc bị đình trệ. . . . . .
Ở dưới táng cây, xuất hiên một hình ảnh đã xưa nhưng mà quen thuộc, tựa như một đoạn hình ảnh đánh thức linh hồn cùng trí nhớ của mọi người, thụ tinh linh cùng Thủy tổ yêu thương nhau, sự tàn bạo và tham lam của nhân loại, lần đầu tiên tế phẩm được dâng lên, người đầu tiên trong tộc được sinh ra. . . . . . .
Bọn họ đã quên, bọn họ thậm chí không biết phần trí nhớ này sao lại vùi lấp ở chỗ sâu nhất trong linh hồn của họ, có lẽ họ đã quên, bọn họ phải giữ một thế giới hòa bình, bọn họ chính là công cụ giữ cho thế giới hòa bình, bọn họ chính là kết tinh của Thổ tinh linh cùng với Thủy tổ, bọn họ là người thừa kế nguyện vọng tốt đẹp của họ là giự cho thế giới hòa bình.
Chính nó đã trói buộc bọn họ, nhưng bọn họ không hề oán hận người đầu tiên của bộ tộc Thiên Vũ đã đưa ra những điều luật, bọn họ đều đưa ra quyết định giống nhau ! Không hể dựng dực nối dõi thì như thế nào, tất cả tộc nhân tinh sân đều là hậu đại của họ, mấy đời thậm chí cả chục thế hệ đều có thể cùng một chỗ cùng một thời không, loại phúc phận này ngoài bộ tộc Thiên Vũ ra ai có thể được được hưởng!
Nguyên bản tinh thần sa sút, nguyên bản cảm giác mất mác trê người thối lui, lễ rửa tội làm cho linh hồn cùng thể xác xúc động, ảo tưởng thấy thoải mái một lần nữa tỏa sáng lấy lại sức sống , thánh thụ phát ra một tia sinh cọ nồng đậm làm cho họ khôi phục lại tuổi trẻ, cảm giác vui sướng vây quanh bọn họ, lúc này lại hoảng sợ phát hiện, ảo ảnh trước mắt chưa hề biến mất, mà còn từ từ lui lại, thẳng đến . . . . . Tế phẩm lần đầu tiên dâng lên!
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
10 chương
52 chương
8 chương
10 chương
21 chương
11 chương