Bữa tối qủy dị Vọng Nguyệt quỷ dị nhìn sang bên trái, rồi nhìn sang bên phải, thật không thể ăn nổi, hắn nghĩ năng lực của mình cũng rất mạnh, hắn nhìn phụ mẫu kiếp trước cùng với phụ thân kiếp này cùng nhau ngồi ăn cơm, nhưng hắn thấy tim mình cũng có chút không ổn “Còn thiếu mẫu thân kiếp này.” Hắn trong lòng nghĩ, mới đột nhiên phát hiện, lúc trở về cũng chưa gặp qua mẫu thân kiếp này, không biết nàng là người như thế nào, không biết nàng có biết hắn chính là hài từ bị đánh tráo. . . . . . “Suy nghĩ cái gì, Nguyệt Nhi, thức ăn không hợp khẩu vị?” Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên xem mình như chủ nhân ở nơi này. “Không, không có.” Vọng Nguyệt khuôn mặt tối sầm lại khi nhìn bát cơm đầy đồ ăn, nhìn lại toàn đồ ăn ba người gắp cho hắn, hắn thật sự rất cảm động, hắn thật giống như tiểu hài tử được phụ mẫu quan tâm, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kiếp trước cha mẹ hắn là người bình thường cố hết sức dạy dỗ hắn, để kẻ khác không chê cười, đến kiếp này phụ thân là hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng, mở miệng ra cảm tạ phụ mẫu kiếp trước của hắn, đối với cặp phu thê bình thường này mười mấy năm chiếu cố hắn, kiếp trước phụ mậu đối với hắn thụ sủng nhược kinh như trút được gánh nặng, Vọng Nguyệt như chịu không nổi “Ba” để đôi đũa xuống, dời tầm mắt, kiên định nói: “Ba, mẹ, ta ăn no rồi, Cửu Thiên tới đây một chuyến, ta nghĩ nên dẫn hắn ra ngoài dạo một chút” “Ngươi đứa nhỏ này, gấp cái gì, ” mẫu thân oán giận nói, “Cửu Thiên hôm nay mới đến, sao có thể đi theo ngươi chạy loạn, sắc trời cũng không sớm, ngươi nếu nhàn rỗi thì đi rửa chén đi, sau đó dọn phòng cho Cửu Thiên. . . . . .” “Không cần, ta cùng Nguyệt Nhi cùng phòng được rồi.” Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói làm cho tim hắn muốn nhảy ra, Vọng Nguyệt lắp bắp nói : “ Ba, mẹ, Cửu Thiên sợ người lạ, ngủ chung không được …” Vọng Nguyệt trừng mắt nhìn Cửu Thiên, sau đó mới nhớ mình mới làm cái gì, vội vàng trốn tránh sự thật  “Ta đi rửa chén trước đây “ Sau đó vội vàng đi vào phòng bếp, mở vòi nước, dùng nước lạnh để bình tĩnh lại. Trời ạ, hắn cư nhiên lại bất kính dùng ánh mắt này nhìn hoàng thượng cao cao tại thượng của một nước, hơn nữa y còn là phụ thân của hắn, Vọng Nguyệt sửng sốt, trên mặt xuất hiện những đường hắc tuyến, vì cái gì hắn lại làm vậy có thể hắn chính là người duy nhất dàm trừng mắt với hoàng đế như vậy, hắn không phải muốn đối với phụ thân bất kính đâu? Theo trí nhớ của hắn, Cửu Thiên chính là phụ thân, sau đó mới là hoàng đế bệ hạ sao? Vọng Nguyệt phát hiện chính mình khó xem Cửu Thiên hay là cảm giác của hắn không muốn xem Cửu Thiên là phụ thân, nhìn phụ mẫu kiếp trước của mình, hắn lại có ý ngĩ đối lặp, kiếp trước phụ mẫu hắn hết sức thân tình che chở, cho dù, bọn họ hiện tại đã không còn quan hệ, nhưng ở sâu trong tâm trí hắn, bọn họ chính là phụ mẫu, thân nhân. Mà Cửu Thiên thì sao? Ngay từ đầu, hắn đã xem Cửu Thiên là tri kỷ, tiền bối, đến khi hắn biết sự thật,hắn và y có tương quan về huyết thống thì dễ dàng xem tiền bối mà mình tôn trọng trở thành phụ thân cho mình ngưỡng mộ, trong tiềm thức hắn đã rất tôn trọng người phụ thân này. Chính là, Cửu Thiên liên tiếp thân mật, trong mộng cùng phụ mẫu kiếp trước của hắn gặp nhau. Hiện tại hồi tưởng lại khi Cửu Thiên ôm, khi Cửu Thiên hôn môi, khi Cửu Thiên. . . . . .nói?  Hồi tưởng lại, khi y nói, y đợi hắn lớn lên, Vọng Nguyệt lại liên tục tát nước vào mặt, nhưng vẫn không thể khống chế được tâm tình mình, trái tim”Bùm, bùm” nhảy ngày càng nhanh. Trời ạ, hắn cư nhiên bị môt lời nói của nam nhân, hắn cư nhiên bị chính lời nói của phụ thân mình, cư nhiên bị lời nói của phụ thân mình, cư nhiên lại cảm thấy chân thật , cảm động ,hơn nữa cư nhiên lại có phản ứng. . . . . . Quả thực như mối tình đầu của nam nhân, nhưng đối tượng lại không phải là một nữ nhân thuần khiết, Vọng Nguyệt  cười khổ,  bất luận là trước đây, hay hiện tại, thật sự rất dọa người , không được, tuyệt đối không thể làm cho bất luận kẻ nào biết, nhất là. . . . . . Vọng Nguyệt  theo bản năng nhìn ra phòng bếp nơi ba người đang ngồi, thấy y nhìn đến mình, Vọng Nguyệt vội cúi đầu lùi về, có tật giật mình nên trở về thau rửa chen, lại phát hiện, trong thau không có gì. . . . . . —————————————————————————————————- Tuyết Nhi: Chương này nó rất ư là ngằn, ta không hiểu tác giả chia chương sao nữa.