Vĩ lam
Chương 7 : Ác quỷ sống dậy (2)
Nam Khương và Quế Xuân sợ đến tái mặt, họ lập tức quay đầu nhìn về phía ánh sáng lọt vào trong.
Cả hai thấy một người sở hữu vóc dáng mảnh mai, nhỏ nhắn trên người mặc chiếc áo phông màu đen, đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống và còn mang khẩu trang. Họ không thấy rõ mặt cô nhưng họ có thể nhận ra người đang đứng trước mặt họ là bạn gái cũ của Nam Khương – Hạ Lam.
"Hạ Lam, là cô đúng không?"Nam Khương tức giận hét lên.
"Thì ra anh vẫn còn nhớ đến em, em vui mừng chết mất." Hạ Lam tháo bỏ chiếc khẩu trang trên mặt, cười cợt nhìn hai người.
"Mau thả chúng tôi ra!"
"Nam~,đừng lớn tiếng với em như vậy chứ, em phải rất vất vả mới tìm được chỗ này đó, nơi dành riêng cho hai người." Khẩu khí của Hạ Lam cực kỳ ủy khuất, đôi mắt ai oán nhìn hai người nhưng bất giác bọn họ lại thấy lạnh cả sống lưng.
"Tôi nói cho cô biết, dù cô có làm gì, tôi cũng không yêu cô đâu, tôi chỉ yêu có mình Quế Xuân."
Lời nói của hắn tràn đầy khí phách và kiên định, người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ Hạ Lam là kẻ thứ ba không biết xấu hổ chia rẽ tình cảm của đôi uyên ương.Nam Khương thâm tình nhìn Quế Xuân như đang cho cô ả lời hứa hẹn. Quế Xuân cũng bị lời nói của hắn làm cho cảm động đến rớt nước mắt. Cô ả nghẹn ngào.
"Nam à, em cũng chỉ yêu có mình anh."
"Quế Xuân..."
Cả hai nhìn nhau đắm đuối như thể dù trời tru bất diệt cũng không bao giờ có thể chia cắt được họ.
"Ân ái trước mặt người yêu cũ cũng là một tội ác đấy có biết không hả?Anh làm em đau lòng quá..." Hạ Lam giả vờ giơ tay lau nước mắt, ý tứ bỡn cợt trêu đùa cặp nam nữ đang ân ân ái ái.
"Cô bắt chúng tôi đến đây làm gì?"Nam Khương trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Chẳng làm gì cả, em chỉ muốn hỏi thăm bạn trai cũ một chút thôi và...sẵn tiện thực hiện em đã nói trước đây."
Nam Khương khó hiểu nhíu mày: "Ý cô là sao?"
"Anh sẽ biết ngay thôi."Từ trong túi áo, Hạ Lam rút ra một con dao nhỏ đi đến chỗ Quế Xuân. Cô nâng cằm cô ả, khen ngợi:"Dung mạo thật đẹp nhưng thật đáng tiếc trí nhớ lại quá kém, nếu không mày đâu có quên lời cảnh cáo của tao."
Sắc mặt Quế Xuân trắng bệch, đối diện cô ả là cặp mắt lạnh lẽo, chết chóc của Hạ Lam làm cho ả càng thêm run rẩy, trực giác cho ả biết có điều không may sắp xảy đến với mình, vành mắt Quế Xuân đỏ ửng như một con thỏ trắng, cô ta nức nở: "Xin cô tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi."
"Biết thế là tốt, có điều..."Hạ Lam ngập ngừng mơn trớn con dao trong tay lên gương mặt tái nhợt một lát,sau đó ấn xuống tạo ra một đường đầy máu từ vầng trán dọc theo mũi đến miệng, lưỡi dao đi đến đâu thì nơi đó tạo ra những đường nét đáng sợ, khẽ nói: "Phạm lỗi thì phải bị phạt."
Đau đớn giày vò làm cho cô ta hét toáng lên, càng cố kháng cự kịch liệt nhưng không may hành động của cô ả càng khiến con dao bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu, những vết thương mới dần xuất hiện.
"HẠ LAM, CÔ DỪNG LẠI MAU!HẠ LAM!" Mặc cho tiếng thét của Nam Khương văng vẳng bên tai, Hạ Lam viễn tiếp tục thực hiện công việc đang dang dở.
Sau một hồi, Hạ Lam lấy con dao rời khỏi gương mặt Quế Xuân, Nam Khương vội vàng liếc xem tình hình của bạn gái nhưng ngay tức khắc, hắn đã ghét bỏ dời tầm mắt sang chỗ khác. Dung mạo của Quế Xuân đã hoàn toàn bị hủy hoại, gương mặt dính đầy máu, có những chỗ còn có thể nhìn thấy cả xương trắng, cánh môi bị rách toạc ra. Bây giờ so sánh cô ta với quỷ cũng không sai.
Nam Khương giận dữ, phẫn uất. Cô ta yêu hắn đến phát điên rồi sao?
"HẠ LAM, CÔ ĐÚNG LÀ Ả ĐÀN BÀ LÒNG DẠ RẮN RẾT, ĐỒ BỆNH HOẠN."
"Bình tĩnh nào, em chơi chán rồi, cho nên anh chỉ cần trả lời một câu thôi em sẽ thả hai người ra."
Nam Khương không lên tiếng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm như kẻ thù không đội trời chung.
"Vậy thôi,hai người ở lại vui vẻ."Hạ Lam xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại!Hỏi đi!"Sau khi ra khỏi chốn quái quỷ này, tôi sẽ báo cảnh sát đến còng đầu cô. Hừ, đồ độc ác!
"Hải Xu...nó đang ở đâu?"Nhắc đến cái tên này, hơi thở của Hạ Lam lạnh hơn rất nhiều, một luồng sát khí bao quanh cô. Cả người Nam Khương lạnh run, hình như cô ta khác với trước đây rất nhiều.
Trong mắt Nam Khương lóe lên một tia chột dạ.
"Tôi không biết."
"Có cần phải làm khó nhau vậy không?Vào đi!"Hạ Lam vừa dứt lời,mười gã đàn ông mặt mũi bặm trợn dáng người cao to hung hăng bước vào trong,đi một mạch hướng đến chỗ Quế Xuân.
Nam Khương bị dọa hoảng sợ, hét toáng lên.
"Sao cô dám?"
"Trước đây anh từng chê em ghê tởm mà không phải sao?Nếu như em không thể sạch hơn cô ta thì em sẽ làm cô ta bẩn hơn em."Giọng Hạ Lam lạnh lùng, không mang một chút hơi ấm.
"Chỉ cần tôi nói là được chứ gì."
"Nói đi."
"Ở quán bar Hàng Băng, ngày nào nó cũng đến đó."
"Vậy à."Nghe được đáp án, Hạ Lam xoay người nhìn đám đàn ông khó hiểu hỏi:
"Các người còn chờ cái gì?"
Kế tiếp là tiếng quần áo của Quế Xuân xé nát.
Cô ả hoảng sợ kêu la:
"Nam, mau cứu em...đừng chạm vào tôi."
Tuy nhiên, tiếng kêu của cô ả trở nên nhỏ dần, bởi vì một tên đã cầm lấy mảnh vải che đi gương mặt xấu xí của cô ta lại.
"HẠ LAM, CÔ NÓI SẼ THẢ CHÚNG TÔI RA, SAO CÔ DÁM NÓI DỐI HẢ?."Đôi mắt Nam Khương trừng Hạ Lam.
Hạ Lam ôm bụng cười một hồi, nhìn hắn như một thằng hề, giải thích:"Bắt cóc là hành động của người xấu mà người xấu thì không đáng tin."
"Cô..."Nam Khương bất lực không nói nên lời.
"Với lại em đã phải tốn kha khá tiền đấy."Hạ Lam cười tươi, nháy mắt một cái.
Trước khi rời đi, cô không quên nhìn sang Quế Xuân dặn dò: "Hưởng thụ cho tốt."
Hạ Lam nở nụ cười tàn ác, đôi mắt ánh lên vẻ tàn độc. Để tôi xem tình yêu của hai người sau đậm đến mức nào.
Thời gian lặng lẽ trôi,Nam Khương chết lặng nhìn từng người một khinh nhục bạn gái mình.
______
Tối nay có chương 8 nha ^_^
Mà wat dạo này bị á, load rất lâu, hay dạng wifi yếu ????
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
10 chương
70 chương
18 chương
19 chương
16 chương