Vĩ lam

Chương 29 : Trốn chạy (6)

Mấy ngày qua các cô bị thủ hạ giám sát rất chặt chẽ, ngoại trừ đi vệ sinh thì bọn họ đều bị nhốt trong phòng. Các thiếu nữ cũng không còn khóc lóc, hoang mang, lo sợ nữa, hết lần này bị bắt xem cảnh đáng xấu hổ khiến họ dần chấp nhận số phận bi thảm của mình. Được Cố Ngọc dạy đủ điều, họ nhận ra người quyết định cuộc sống sau này của họ chính là những người đàn ông lạ mặt ngoài kia. Thoáng chốc, ngày bọn họ phải tiếp khách cũng đến, họ tựa vai vào nhau, cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc định mệnh ấy đến gần. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra cũng như mở ra bước ngoặc mới cho cuộc đời họ. "Phùng Diệp, cô ra đây."Một tên thủ hạ đứng trước cửa, hướng mắt vào cô gái đang ngồi trong góc. Phùng Diệp là cô gái lớn tuổi nhất trong sáu người, tính tình hòa nhã thân thiện, chẳng mấy chốc đã chiếm được tình cảm của tất cả các cô gái, cô ta như một người chị cả trong phòng. Phùng Diệp nghe thấy tên mình được gọi bỗng giật mình, sắc mặt tái xanh, môi mỏng khẽ co rút lại, hai bàn tay nắm thật chặt, cô ta đứng dậy nhưng bước chân lại nặng như tượng đá, không thể di chuyển được một bước. Thủ hạ không kiên nhẫn quát: "BƯỚC RA CHO TÔI!" Tiếng hét vang vọng, đánh mạnh vào lồng ngực Phùng Diệp, dưới ánh mắt thương xót của các cô gái, chậm rãi bước ra ngoài. Tầm một tiếng sau, bên cánh cửa xuất hiện hình bóng gầy yếu của Phùng Diệp, cô ta ngã quỵ xuống,gương mặt phờ phạc, trắng bệch như tờ giấy. Áo thun quần jean đã được đổi một bộ váy bó sát,cổ áo cực thấp làm khe ngực sâu hun hút lộ rõ, váy bên dưới được khoét một đường thật dài ngay đùi,đôi chân mang giày cao gót. Phùng Diệp trông trở nên nóng bỏng, và xinh đẹp hơn so với trước đây rất nhiều nhưng đồng thời các dấu vết ái muội hiện rõ mồn một trên da thịt, dấu hôn đậm nhạt lan ra khắp cổ, vết bàn tay thật to in hằn trên cằm đùi trắng nõn. Không cần hỏi cũng biết cô ấy vừa trải qua chuyện gì. Các cô gái bắt đầu xúm lại chỗ Phùng Diệp, an ủi cô ta. Thế nhưng, chưa được bao lâu thì tên của một cô gái khác lại được gọi. Cứ như thế các thiếu nữ dần dần được gọi tên, hết người này đến người nọ. Khi quay lại căn phòng, họ quyến rũ hơn, thu hút hơn, nhưng không có cô gái nào cảm nhận được niềm vui sướng khi mình đẹp hơn cả. Họ bước vào trong, rồi lặng lẽ ngồi trong một góc,không nói không rằng, không an ủi bất cứ ai.Bởi vì, chính bản thân họ cũng đau, họ không còn đủ sức để quan tâm đến cái đau của người khác. Qua một hồi, Hạ Lam là cô gái duy nhất trong phòng còn chưa tiếp khách, cô vẫn ngồi yên một chỗ,đôi mắt tĩnh mịch nhìn từng người một đi ra rồi bước vào. Cánh cửa lại mở cùng với đó là thanh âm quen thuộc vang lên "Hạ Lam" Hạ Lam nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lóe lên một tia kiên định và bí ẩn, không một ai biết cô đang nghĩ gì. Cô đứng dậy, đi theo tên thủ hạ. Không hiểu sao qua lớp kính đen, cô cảm nhận được ánh mắt bối rối, khó xử của gã khi nhìn vào cô. Hạ Lam được dẫn đến một căn phòng, vừa đi đến cửa đã nghe được tiếng hoan ái, giao hoan mập mờ. Thủ hạ dường như không quan tâm đến điều này, mặt không biến sắc, nâng cánh tay lên gõ cửa. Lập tức, giọng nói đàn ông khàn khàn pha lẫn chút từ tính từ bên trong truyền ra "Vào đi" Cánh cửa hé ra, tên thủ hạ đẩy Hạ Lam vào trong. Thanh âm giao hoan càng to rõ hơn, truyền vào tai cô. Hạ Lam ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô là một cặp nam nữ đang hoan ái. Người phụ nữ trần như nhộng, quay mặt về phía cô, dẫu mông lên để cho anh ta dễ dàng cắm vào từ phía sau. Gương mặt cô ta ửng hào, nhiễm đầy sắc dục, miệng mở ra phát ra những tiếng rên rỉ làm lòng người ta ngứa ngáy. Khác với cô ta, người đàn ông vẫn một thân tây trang chỉnh tề, áo không có một nếp gấp. Tướng mạo anh tuấn, mái tóc được chải gọn gàng ra đằng sau, bàn tay khớp sương rõ ràng đặt lên eo người phụ nữ, sóng mũi cao thẳng,mày kiếm sắc bé đôi mắt đào hoa hơi híp lại có vẻ như đang hưởng thụ.Nếu không phải hông anh ta không ngừng chuyển động thì chắc chắn hắn ta sẽ càng thêm ổn trọng, soái khí. Hai người họ vẫn tiếp tục trình diễn tiết mục hoan ái không ngần ngại có hai người còn bằng da bằng thịt đang tồn tại trong phòng. Một lúc sau, người phụ nữ thét chói tai cùng với tiếng đàn ông gầm nhẹ vang vọng, hắn ta vỗ lên vai người phụ nữ,sau đó phun ra một chữ "Liếm!" Người phụ nữ rất ngoan ngoãn, cô ta lập tức xoay người lại, vùi mặt vào hạ thân người đàn ông. Lúc này, người đàn ông mới cầm lấy ly rượu trên bàn, nhâm nhi một ngụm, đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy rơi trên người Hạ lam, mở miệng: "Chuyện gì?" "Cơ thể cô ta không tốt để tiếp khách thưa Lâm ca"Tên thủ hạ cúi đầu, cung kính nói. "Chuyện này cũng cần phải báo cáo cho tôi sao?"Ngữ khí hắn bình thản, ung dung, không nghe ra một chút phát giận nào nhưng lại làm tên thủ hạ cảm thấy lạnh sống lưng, gã cúi đầu càng thấp. "Nhưng cô ta vẫn là gà tơ, Kiều tỷ bảo tôi hỏi ý của ngài." "À, nếu quăng vào tam phẩm thì tiếc thật."Hắn cười trầm thấp, đôi mắt lóe lên tia hứng thú xen lẫn tò mò. "Đến đây"Hắn nhìn về phía cô, bàn tay còn lắc lắc ly rượu trong tay.