Đèn đường toả ánh sáng hắt hiu, chỉ chiếu sáng một khoảng đất dưới chân, Thịnh Thanh Nhượng đứng ngoài vùng sáng, khuôn mặt nửa sáng nửa tối. Mùi mì ăn liền lẳng lặng bốc lên, hương vị cay nồng lan toả khắp xoang mũi, nhạc trong cửa hàng tiện lợi tự chuyển bài, nhịp điệu đột nhiên trở nên sôi động. Nhân viên trực ca đêm đang lên danh sách thực phẩm quá hạn, tiếng bước chân lúc vang lúc ngừng, Tông Anh ngồi ở bàn dài sững sờ. Kể từ năm đó trở đi, ngày 14 tháng 9 không còn đáng để ăn mừng nữa. Vì vậy, cô đã không tổ chức sinh nhật hơn mười năm rồi, cũng đã lâu không có ai chúc cô “Sinh nhật vui vẻ”. Cách tấm kính thủy tinh, lời chúc của anh không rõ lắm, nhưng đối với Tông Anh, đây là sự xa lạ đến từ năm tháng rất xưa. Kết thúc công việc, nhân viên làm thêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa nhìn ra ngoài liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc, cô nghĩ thầm, tại sao anh ta lại đến đây? Vì trực ca đêm, cô thường xuyên gặp người đàn ông kỳ quái này sau mười giờ tối, mặc dù cử chỉ và cách ăn mặc của anh ta khá cũ kỹ nhưng tuyệt không túng thiếu. Có điều, mỗi lần tới cửa hàng, anh ta đều không mua gì, chỉ hỏi cô còn đồ ăn cũ không. Nhân viên làm thêm ló đầu ra nhìn, chỉ thấy anh khom người, nhìn cô gái đang ăn mì tôm ở bàn. Không phải anh ta thấy người khác ăn mì tôm nên thèm đấy chứ?! Nhân viên làm thêm nhìn cũng thấy lúng túng, chép miệng nhìn sang chỗ khác, nhưng tiếng chuông hoan nghênh chợt vang lên, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tiên sinh kia đang mở cửa tiến vào. Anh ta không đi đến quầy hỏi đồ ăn hỏng, mà trực tiếp đi về phía bàn gần cửa sổ, dừng bước bên cạnh cô gái kia. Anh hiển nhiên có chút lúng túng, hơi khom người, dè dặt nói nhỏ: “Tông tiểu thư, thành thật xin lỗi, có lẽ vừa rồi tôi hơi đường đột.” Từ lúc nghe anh nói sinh nhật vui vẻ, Tông Anh vẫn ngẩn người, mãi đến khi anh biến mất ngoài cánh cửa thủy tinh rồi đẩy cửa bước vào, cất lời xin lỗi, cô mới đậy bát mì lại, nghiêng người ngẩng đầu, bất thình lình nói: “Cám ơn anh.” Thấy nét mặt cô vẫn bình thường, Thịnh Thanh Nhượng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa hộp đồng hồ đeo tay cho cô: “Vô cùng cảm ơn sự hỗ trợ của cô trong tháng qua, làm ơn hãy nhận lấy.” Ánh mắt Tông Anh tập trung vào chiếc hộp, hai giây sau cô đưa tay nhận lấy món quà. Nhìn logo trên vỏ hộp, cơ bản có thể đoán được bên trong là thứ gì, sau khi mở hộp, bên trong quả thật là một chiếc đồng hồ đeo tay, một chiếc đồng hồ thuộc về những năm ba mươi năm của thế kỷ trước. Khác với đồ cổ được truyền qua nhiều đời, chiếc đồng hồ này mới tinh, sáng loáng, chưa bị năm tháng bào mòn, cô dùng ngón tay vuốt ve mặt đồng hồ, tiếp xúc trực tiếp với nhiệt độ và mùi vị của thời đại kia. Tông Anh loáng thoáng ngửi thấy hương vị còn sót lại của chiến tranh. Mùi hương vương trên đồng hồ đeo tay, trên chiếc hộp, và cả quần áo của Thịnh Thanh Nhượng. Chúng rõ ràng mà mãnh liệt, thậm chí át cả mùi cay nồng của mì. Tông Anh cụp mắt nhìn giày Thịnh Thanh Nhượng, mũi giày dính bụi đất chưa kịp lau, ống quần cũng không sạch sẽ, áo sơ mi tuy cố gắng duy trì sạch sẽ, nhưng nhìn chung vẫn nhếch nhác, cô lại đưa mắt nhìn lên, cuối cùng nhìn vào mắt anh, cô rất muốn hỏi một câu “Những ngày qua anh đã đi đâu”, nhưng sau cùng chỉ hỏi anh bằng giọng tỉnh táo nhất quán: “Anh ăn cơm chưa?” Thịnh Thanh Nhượng cụp mắt nhìn khuôn mặt nhàn nhạt của cô, thành thật trả lời: “Chưa.” “Anh đến đúng lúc lắm.” Tông Anh lại mở nắp bát mì, đứng dậy đi đến quầy thu ngân, xin nhân viên bán hàng – lúc này đang trợn mắt há miệng – thêm một đôi đũa nữa rồi quay lại bàn dài, ngồi xuống: “Tôi cũng chưa ăn, ngồi đi.” Nói dứt lời, cô ngồi xuống, một tay cầm nắp đậy bằng ni lông, một tay cầm đũa, vớt nửa số mì trong bát ra cái nắp, sợi mì xoăn tít lại. Động tác nhanh gọn, không chút lề mề. Trong khi Thịnh Thanh Nhượng còn đang ngẩn người, cô đã đẩy đôi đũa và nửa bát mì còn lại tới trước mặt anh: “Anh ăn đi.” Ăn mì ăn liền trong ngày sinh nhật chẳng có gì lạ, nhưng hai người chia nhau nửa cốc mì để ăn mừng sinh nhật lại là trải nghiệm Thịnh Thanh Nhượng chưa bao giờ thể nghiệm. Từ khi đến thời đại này và gặp gỡ cô, anh đã gặp rất nhiều lần đầu tiên, nhưng lần này lại hơi chút khác biệt. Tông Anh ăn rất nhanh, Thịnh Thanh Nhượng cố gắng bắt kịp cô nhưng vẫn chậm nửa nhịp, cuối cùng… Cô nhìn anh ăn hết sợi mì cuối cùng, nhắc nhở: “Đừng uống nước dùng.” Thịnh Thanh Nhượng đặt bát mì xuống, Tông Anh đưa tay đón lấy một cách tự nhiên, đậy nắp lên, đứng dậy đi ra cửa, vứt cả cốc mì, đũa và giấy ăn vào thùng rác. Cô cho hai tay vào túi quần, quay lại nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Ta về thôi.” Thịnh Thanh Nhượng vội xách cặp tài liệu, cầm hộp đồng hồ đeo tay trên bàn, đứng dậy đi cùng cô ra ngoài. Nhìn cảnh này, nhân viên bán hàng vẫn còn mơ hồ, mọi chuyện tiến triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, cô còn muốn nhìn thêm, hai người đã đi xa. Ngoài cửa hàng chỉ còn đèn đường đang toả sáng, trông như những đôi mắt mở to trầm lặng; kinh qua gió táp mưa rào tàn phá, cây ngô đồng vươn mình một cách ủ rũ, chỉ đứng im lìm, những chiếc lá to rơi đầy đất. Cửa chung cư 699 cũng rơi đầy lá ngô đồng, mặt đất ẩm ướt. Đêm khuya, rất ít người ra vào toà nhà, hành lang đặc biệt yên tĩnh. Hai người bước vào thang máy, Tông Anh vẫn cúi đầu nhìn di động, Thịnh Thanh Nhượng đứng bên cạnh, có phần lúng túng vì không có việc gì làm. Kìm nén thật lâu, anh hỏi: “Bà Phương vẫn ở chung cư sao?” Cửa thang máy mở ra, Tông Anh cất di động, nói: “Hôm nay bà ngoại vừa đi rồi.” Thịnh Thanh Nhượng thở phào nhẹ nhõm. Vừa mở cửa, đập vào mặt là căn phòng đầy hơi ẩm, Tông Anh bật đèn hành lang cửa trước, trông thấy cửa ban công quên chưa đóng. Cô đi thẳng ra đóng cửa ban công, Thịnh Thanh Nhượng cúi xuống để hộp đồng hồ trên bàn trà cạnh ghế sô pha, ai có việc của người nấy. Cơ hội hai người bình thản gặp nhau tại chung cư số 699 như thế này dường như rất hiếm. Tông Anh mệt rã rời, ngồi phịch trên ghế sô pha, cũng lười bật ti vi, trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ chuyển động, mãi đến khi Thịnh Thanh Nhượng vào phòng bếp đun nước, căn phòng mới náo nhiệt hơn đôi chút nhờ tiếng nước sôi. Thịnh Thanh Nhượng vừa đổ nước vào cốc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông. Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thịnh Thanh Nhượng vô thức căng thẳng, vội vàng định tránh đi, Tông Anh lại đứng dậy, bảo anh cứ yên tâm: “Là tôi gọi thức ăn ngoài.” Thức ăn ngoài? Thịnh Thanh Nhượng căn bản không nhớ cô gọi thức ăn ngoài từ lúc nào, bước lên phía trước mở cửa, đối phương lại nghiêm túc nói: “Tôi mang đồ ăn mà cô Tông đã gọi, đây là hoá đơn tính tiền.” Thịnh Thanh Nhượng đang định nhận, Tông Anh lại giành lấy cơ hội cầm hóa đơn, thuận tay mở tủ cạnh cửa để lấy tiền. Cô mở hộp, lấy ra vài tờ tiền đưa cho đối phương, đột nhiên chú ý tới mấy phong thư mỏng đè bên dưới, tay cô phút chốc ngừng lại, sau đó đưa tay rút toàn bộ thư ra trước ánh mắt có ý ngăn cản của Thịnh Thanh Nhượng. Ngay trước mặt Thịnh Thanh Nhượng, Tông Anh xem hết, cuối cùng dời mắt khỏi giấy viết thư, ngước lên nhìn anh. Mỗi phong thư đều do chính tay Thịnh Thanh Nhượng viết, cơ bản chỉ là vài lời nhắn báo bình an và kể về tình hình gần đây, dưới mỗi phong thư đều đề lạc khoản và ngày tháng. Tông Anh cụp mắt hỏi anh: “Những ngày qua anh đều đến chung cư sao?” Thịnh Thanh Nhượng cúi đầu suy nghĩ, giải thích: “Tối hôm từ Phố Đông trở về, tôi từng gọi vào di động và máy bàn trong căn hộ của cô, nhưng không liên lạc được, sau đó tôi về chung cư, trong nhà cũng không có ai, tôi lo bà ngoại có thể về bất cứ lúc nào, để tránh phiền toái nên không ở lâu, nhưng nếu không nói với cô tiếng nào chung quy không tốt, vậy nên đành để lại thư.” Tông Anh nghe xong, thả tay xuống, cô còn nhớ rõ lần trước ở trên đường cao tốc, chính cô đã nói “Nếu trở lại, cho dù xảy ra chuyện gì, hãy báo cho tôi một tiếng”, mà anh lại thật sự làm vậy. Rất ít người coi trọng lời cô nói đến vậy, Tông Anh mím môi quay mặt đi, cất thư vào tủ cạnh cửa, bước lên một bước đóng cửa lại, nhanh chóng chuyển đề tài: “Nửa bát mì vừa nãy chắc chắn không đủ no nên trên đường về tôi lại gọi thêm một ít đồ ăn.” Thịnh Thanh Nhượng nhớ ra, suốt dọc đường cô đều đang nhìn di động. Anh vội cầm hộp đồ ăn ngoài ra bàn ăn, bắt tay vào dọn đồ. Tông Anh thấy anh bận bịu liền không nhúng tay nữa, trực tiếp ra chỗ tủ trưng bày lấy một chai rượu, cầm dụng cụ mở chai, ngồi vào bàn ăn. Trên bàn bày bảy tám hộp giấy, đồ ăn bốc hơi nóng, trông vô cùng phong phú. Thịnh Thanh Nhượng đang lo “Biết đâu ăn không hết thì sao”, Tông Anh nhìn anh, trả lời: “Yên tâm đi, tôi có thể ăn hết, sẽ không lãng phí.” Thực phẩm thời chiến rất khan hiếm, Tông Anh có thể hiểu được sự quý trọng của anh đối với chúng. Cô vừa khui chai rượu vừa hỏi: “Sao anh biết sinh nhật tôi?” Cô nói, đoạn ngước mắt lên, nhìn thẳng anh. Rút nắp chai ra, Thịnh Thanh Nhượng đứng dậy lấy hai cái ly, anh đáp: “Mật mã của cô là 914914, trên ô cũng in số 914, có thể thấy những con số này rất quan trọng với cô, huống chi…” Anh ngừng lại một lát: “Trên chứng minh thư của cô cũng ghi rõ ngày tháng năm sinh.” Tông Anh nhớ mình từng sử dụng chứng minh thư trước mặt anh. Cô đổ cho đối phương nửa ly rượu, lại đổ cho mình nửa ly, bình tĩnh nói: “Hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ tôi, bà ấy đã qua đời từ rất nhiều năm trước.” Thịnh Thanh Nhượng biết ngày 14 tháng 9 là ngày Nghiêm Mạn qua đời, nhưng đây là lần đầu tiên Tông Anh chủ động thổ lộ với anh. Anh biết lúc này không nên nói chen vào, quả nhiên, Tông Anh tiếp tục kể: “Hôm đó bà vú nói, buổi tối mẹ sẽ về nhà tổ chức sinh nhật cho tôi, vì thế tôi đã chuẩn bị bánh ngọt từ sáng sớm, nhưng đợi từ sáng đến tận tối mà vẫn không đợi được bà. Vào đêm khuya, họ tới nhà báo tin rằng bà tự sát ở toà cao ốc mới, sau khi biết chuyện, ba hết sức phẫn nộ, giận cá chém thớt, trút giận lên đầu tôi, đập nát bánh ngọt và nến.” Cô lại uống một hớp rượu: “Là loại bánh ga tô hai tầng, ngọt ngấy; nến là loại gắn chip điện tử biết hát, sau khi bị đập nát, bà vú ném nó vào thùng rác, nó vẫn có thể ca hát, chỉ là đổi giọng, âm thanh thảm thiết. Tối hôm đó, tất cả mọi người trong nhà đều ra ngoài, chỉ còn lại mình tôi, tôi ngồi cạnh thùng rác, nghe nó hát liên tục đến lúc hết điện, tôi rất sợ hãi, sau đó cũng không thấy buồn ngủ nữa.” Nói đến đây, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu. Tông Anh hiếm khi nói nhiều như vậy, nhưng giọng điệu không chút phập phồng, như thể đang kể chuyện về người khác, chỉ là trong nét mặt nhàn nhạt ẩn giấu chút bi thương. Ánh đèn dịu dàng ấm áp rọi xuống đỉnh đầu, cho dù hiện tại cô vẫn khoác tấm áo giáp cứng rắn, nhưng thoạt nhìn không còn lạnh lùng, khó gần nữa. Cô không phải máy móc, dưới tác phong làm việc nhanh nhẹn lạnh lùng, cô cũng có cảm xúc của riêng mình. Thịnh Thanh Nhượng chớp được nét mệt mỏi và mềm yếu đầy chân thật trong ánh mắt cô. Phòng khách lại sa vào im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ để bàn chạy tích tắc, lạnh lùng vô tình hướng về ngày mới. Sau hồi chuông lúc 0 giờ, mùi rượu cay nồng phai dần, trên bàn chỉ còn một đống hộp giấy trống rỗng – toàn bộ đều bị ăn hết. Thịnh Thanh Nhượng đứng dậy thu dọn, Tông Anh cụp mắt, cầm bao thuốc lá ra ngoài ban công hút thuốc. Lúc cô hút điếu thứ hai, tiếng nước chảy trong phòng bếp ngừng lại, Thịnh Thanh Nhượng bước đến, dừng lại cách cô vài bước. Cô đứng trong khoảng tối bên ngoài, nhìn anh đứng dưới ánh đèn, quan sát tủ sách của mình một lần nữa, bao gồm khung ảnh và tư liệu về cô. Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên hỏi: “Tông tiểu thư, cô không phải bác sỹ bình thường đúng không?” Tông Anh nhíu mày, cúi đầu rít một hơi, ngẩng đầu trả lời: “Đã từng là, bây giờ thì không phải.” Anh hỏi: “Vì sao lại không phải?” Tông Anh nhìn thoáng qua tay mình, nói: “Đã xảy ra một tai nạn, cánh cửa ban đầu khép lại, chỉ có thể đi đục một cánh cửa khác.” Anh đưa mắt nhìn về tấm bảng trắng dán tài liệu của cô, bên trên dán ảnh các vụ tai nạn, vụ án giết người, đáng lẽ anh phải nhận ra cô không phải bác sỹ bình thường, đâu có bác sỹ nào ngày ngày giao tiếp với người chết? Anh lại nhìn sang giá sách, trông thấy huy chương nhỏ của hiệp hội thể thao mạo hiểm trong góc: “Tông tiểu thư, cô thích thể thao mạo hiểm sao?” Tông Anh dường như đang nhớ lại chuyện xảy ra rất lâu trước kia: “Đúng vậy.” Anh hỏi: “Là môn thể thao mạo hiểm nào?” “Leo núi.” “Hiện tại cô còn tham gia nữa không?” “Không.” “Vì nguy hiểm sao?” Điếu thuốc trong tay Tông Anh sắp cháy hết, cô nói: “Nó tác động đến tay.” Thịnh Thanh Nhượng dừng đề tài này lại, hỏi cô: “Công việc của cô có bận không?” “Bận.” Cô ngừng lại, “Nhưng hiện tại tôi đang nghỉ phép.” “Vì sao lại nghỉ phép?” “Bởi có một chuyện quan trọng hơn công việc.” Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên nhớ tới chuyện cô “Lập di chúc”, lại nghĩ tới chuyện cô bán tháo cổ phần và xử lý tài sản, do dự một phen, cuối cùng vẫn hỏi: “Tôi có thể hỏi đó là chuyện gì không?” Đêm nay, hỏi gì Tông Anh cũng trả lời, đến vấn đề này, chính cô lại đưa ra câu nghi vấn: “Sống chết?” Anh lập tức cảm thấy là chuyện lớn, hỏi: “Tôi có giúp được gì không?” Tông Anh lắc đầu. Thịnh Thanh Nhượng nhìn cô một lát rồi lại đưa mắt nhìn căn phòng. Trên giá sách để một khung ảnh nhỏ – in hình biển sao, tựa như con bươm giương cánh, đẹp lộng lẫy khiến người ta nín thở. Tông Anh quay vào nhà, ném tàn thuốc vào lon rỗng, liếc qua khung ảnh mà Thịnh Thanh Nhượng đang quan sát chăm chú, nói: “Đó là hằng tinh chết.” Thịnh Thanh Nhượng quay đầu nhìn cô. Đây là kiến thức nằm ngoài vốn hiểu biết của anh, anh hỏi: “Cô thích thiên văn sao?” Tông Anh đáp: “Trước đây từng thích.” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ để bàn: “Muộn rồi, anh đi tắm rồi ngủ đi.” Cô thúc giục như vậy, Thịnh Thanh Nhượng đương nhiên không thể trì hoãn thêm, lập tức lên gác cầm quần áo, Tông Anh lại nói: “Khoan đã…” Cô sải bước về phòng, mang một chiếc áo sơ mi trắng ra, đưa cho Thịnh Thanh Nhượng: “Đây là áo sơ mi anh đánh rơi ở khách sạn bên Nam Kinh, lúc đưa quần áo đi giặt, tôi đã dặn họ giặt cùng, nó sạch rồi.” Nói xong, cô ngồi xuống sô pha, cầm chai rượu còn dư một nửa ban nãy, không ngẩng đầu lên thúc giục anh: “Anh mau đi tắm đi.” Lúc Thịnh Thanh Nhượng tắm xong, Tông Anh cuộn mình nằm trên ghế sô pha ngủ, nửa chai rượu còn lại đã bị cô uống cạn. Tư thế ngủ của cô thoạt nhìn rất khó chịu, trên người ngay cả cái chăn mỏng cũng không đắp, Thịnh Thanh Nhượng khom lưng, nhẹ giọng gọi cô: “Tông tiểu thư, tỉnh dậy đi, về phòng rồi hẵng ngủ.” Tông Anh không tỉnh lại, trái lại còn nhíu mày, nghiến răng chặt hơn, nhịp thở càng thêm nặng nề, vì say rượu, khuôn mặt cô hiện lên nét hồng hào hiếm có, môi hé mở, khàn giọng cất tiếng: “Mẹ, con sợ.” Là nói mơ. Thịnh Thanh Nhượng lại khẽ gọi cô một tiếng, cô đột nhiên đưa tay ra bắt lấy ngón tay anh. Toàn bộ phần lưng Thịnh Thanh Nhượng trở nên cứng đờ. Tông Anh tỉnh lại trên ghế sô pha, cạnh sô pha đặt một chiếc ghế xếp, không thấy Thịnh Thanh Nhượng đâu, bầu trời sáng choang. Nắng sớm khẽ bước vào phòng khách, Tông Anh ngồi dậy, xoa huyệt thái dương cho tỉnh táo, ánh mắt tập trung vào hộp đựng đồng hồ trên khay trà. Cô đưa tay cầm lấy nó, nhớ tới cái đên trước ngày sinh nhật mấy năm trước, cô từng hỏi dò bà ngoại: “Năm nay mẹ sẽ tặng quà gì cho cháu hả bà?” Bà ngoại sớm biết rõ mọi chuyện, nói: “Mẹ cháu bảo dạo này cháu chẳng có quan niệm gì về thời gian hết, làm xong bài tập chỉ biết ngủ, không phải định tặng cháu một cái đồng hồ chứ?” Nhưng chờ đến buổi tối, thậm chí đến tối ngày hôm sau, cô vẫn không chờ được chiếc đồng hồ ấy. Cô đột nhiên lấy chiếc đồng hồ trong hộp ra, đeo vào cổ tay, cài quai lại. The right time for life… Thời điểm hoàn hảo trong cuộc sống… Right time. Thời điểm hoàn hảo… — Lời tác giả: Boy dân quốc: Tông tiểu thư, buổi tối ăn quá nhiều sẽ gặp ác mộng, cô thử nghĩ cho mấy miếng thịt bị cô ăn hết mà xem.