Vị hôn phu đến đây nào

Chương 5 : Sớm muộn gì cũng phải về

Đúng dịp cuối tuần, hai người không cần đi làm. Hôm nay Quan Hề vừa dậy liền ngồi lì trong phòng khách, Giang Tùy Châu vệ sinh cá nhân xong ra ngoài nhìn thấy cô đang xem show truyền hình. Anh hơi ngạc nhiên, vì trước giờ cô tỉnh dậy đều ra ngoài chơi, không ở trong nhà anh lâu. Nhưng anh cũng chỉ lấy làm lạ chút, hai người trước giờ ngầm hiểu không hỏi đến chuyện của nhau, nên anh ăn sáng xong cũng đi làm việc của mình. Quan Hề ngồi cả buổi sáng đến lúc Quan Hưng Hào gọi điện cho cô, cô không nghe. Đến gần trưa cô mới hít sâu một hơi, nhấc người khỏi sô pha đến phòng trang điểm. Dì giúp việc đã làm xong cơm trưa, Giang Tùy Châu xử lý xong việc cũng ra ngoài, nhìn thấy đống đồ tối qua vẫn còn ở ngoài phòng khách liền đau đầu. “Quan Hề đã đi chưa.” Dì giúp việc chỉ vào phòng thay đồ: “Cô Quan đang trang điểm ở trong.” Giang Tùy Châu ừ một tiếng, quay người đi vào phòng thay đồ. Vừa bước đến cửa phòng anh đã dừng lại rồi, anh thấy Quan Hề đang thoa son bên trong. Màu đỏ thẫm, kết hợp với lớp trang điểm hôm nay của cô trông giống như chuẩn bị đi giết người. “Không ăn cơm à?” Anh hỏi câu. Quan Hề xém son vào trong túi xách, đứng dậy bước qua anh: “Bố em bảo về nhà.” “Thế à, để anh đưa em về.” Câu này của anh chỉ là khách sáo thôi. Trong lòng Quan Hề rất rõ, nhưng cũng không giống bình thường trêu chọc anh vài câu, chỉ lắc đầu rồi đi ra ngoài. Tâm trạng của Quan cá muối không tốt, Giang Tùy Châu nghĩ. Chắc là lại ở bên ngoài đắc tội ai bị người ta kiện cáo lên bố mẹ, bị gọi về dạy dỗ một trận rồi. Nếu là Quan Hề, anh nghĩ nguyên nhân nghiêm trọng nào đó khiến cô về nhà mà có thể đen mặt như thế này chắc cũng chỉ có thể vậy thôi. Anh thật sự cảm thấy cả đời này của Quan Hề không có chuyện nào có thể làm khó cô cả. “Ông chủ, mấy đồ này xử lý như thế nào?” Dì giúp việc chỉ bãi chiến trường trong phòng khách. Hôm nay lúc bà đến rất kinh ngạc, nhưng chủ nhà không nói gì, bà cũng không dám thu dọn. Giang Tùy Châu không đáp lời ngay, anh duỗi nay cầm lấy một hộp quà, trên hộp viết một tuổi. Anh mở ra, bên trong là một cái núm vú giả, bằng vàng hẳn hoi. Trẻ con mà ngậm thể loại này chắc ngộ độc đến tám đời sau mất. Giang Tùy Châu bật cười, nói với dì giúp việc: “Dì chuyển những hộp quà này vào thư phòng tôi, những cái khác thì dọn hết đi.” “Dạ vâng.”***Trên đường lái xe từ nhà Giang Tùy Châu về nhà, cả người Quan Hề rơi vào trạng thái căng thẳng. Đã nói cho cô thời gian hai tháng rồi, bây giờ mới có một tháng đã đón cô ta về. Có thể thấy, bọn họ nhớ nhung cô ta đến mức nào. Cô hơi kháng cự việc về nhà, nhưng cũng biết không có cách nào trốn tránh. Cô thấy khó chịu nhưng đây là lần đầu tiên cô không có cách nào trút giận. Giống Lãng Ninh Y từng nói, bây giờ vị trí của cô chỉ là nữ phụ, cô làm gì có tư cách tức giận? Chuyện này dưới góc độ của người khác, cô chỉ là con chim sẻ biến thành phượng hoàng. Đến cổng nhà, Quan Hề dừng xe. Từ cổng nhà đến tận trong nhà cô không thấy mấy dì giúp việc thường ngày đâu, chắc để tạm thời giữ bí mật, gần đây cũng không cho bọn họ đến làm. Chỉ có duy nhất một người ở lại chính là dì Trân đã chăm cô từ nhỏ. Dì Trân nhìn thấy cô liền khẽ nắm tay cô, nói: “Vào đi cháu, trong phòng khách ấy.” Dì Trân nhìn cô lớn lên, có tình cảm nên cũng đồng cảm với cô. Quan Hề đứng thẳng người, có gì mà đồng cảm chứ!!! Cô mới không cần đồng cảm! “Hề Hề, con về rồi.” Vừa bước vào phòng khách, cô thấy trong đó có ba người đang ngồi, bố mẹ cô, còn một cô gái nữa. Quan Hưng Hào vừa nhìn thấy cô liền đứng dậy, ánh mắt mang theo vài phần ngượng ngập, nhưng vẫn rất vui vẻ cười với cô: “Hề Hề, đây chính là Quan Oánh, về sau con bé chính là chị gái của con.” Quan Hề nhìn cô gái đang ngồi cạnh mẹ, đây là lần đầu tiên cô được gặp cô ta ngoài đời. Quần bò áo ngắn tay, mặt mộc, cười thẹn thùng, bộ dạng tạm được. “Em gái.” Cô ấy khẽ nói hai tiếng. Quan Hề chợt nổi hết cả da gà da vịt, cảm giác chân thực ập tới, cô cảm thấy bản thân dường như đang ở một thế giới song song, là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm với cô. Chỉ trong chốc lát tất cả những thứ hậu thuẫn mạnh mẽ, tình yêu thương bố mẹ dành cho cô không thể nào đấu trí đấu dũng với vị Quan tiểu thư mới đến này... Tất cả đều bị một tiếng “em gái” dịu dàng của đối phương phá vỡ. Mẹ kiếp... tiếp đây cô đỡ chiêu kiểu gì? Chắc Quan Hưng Hào cũng nhìn ra cô không thoải mái, để hóa giải không khí, ông gọi mọi người dùng bữa. Cả bàn cơm vẫn còn nóng, chỉ khác trước là bàn cơm từ ba người ngồi giờ lại nhiều thêm một người. “Hai ngày nay con không về nhà là đang làm gì vậy?” Quan Hưng Hào chọn một đề tài mở chuyện. Quan Hề thấy ông đang hỏi mình thì đáp: “Cũng không có gì, con ở chỗ Giang Tùy Châu.” Quan Hưng Hào: “Vậy à, sao con không bảo Giang Tùy Châu đến nhà ăn cơm cùng, lâu rồi bố chưa gặp thằng bé, dạo này các con sống tốt không.” Quan Hưng Hào lôi một đề tài ra nói chuyện cùng cô, Quan Hề biết ông đang biểu đạt mình vẫn còn quan tâm đến cô. Quan Hề hiểu hết, cũng vì hiểu nên cô mới cảm thấy khó chịu. “Rất tốt ạ.” Quan Hề khẽ thở một hơi, làm bộ bình tĩnh nói, “Lần sau con sẽ bảo anh ấy về nhà mình ăn cơm.” Quan Hưng Hào: “Được được.” “Oánh Oánh, con có bạn trai chưa.” Ngụy Chiêu Mai bồi dưỡng tình cảm với con gái ruột cả tháng nay, đến giờ mới nhớ tới chuyện này. Quan Oánh lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.” “Vậy à, thế sau này mẹ sẽ để ý giúp con.” Quan Oánh ngại ngùng nói: “Không cần...” “Có gì đâu, con còn lớn hơn Hề Hề mà.” Vẻ mặt Ngụy Chiêu Mai đượm buồn, “Đã bao nhiêu năm trôi qua... mẹ nợ con quá nhiều rồi.” Quan Hề cúi gằm mặt ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện không phát ra tiếng nào. Chuyện của Quan Oánh cô đã sớm được nghe rồi. Năm đó, khi Quan Oánh mới tròn hai tháng tuổi liền bị bà bảo mẫu thần kinh có vấn đề bế đi mất, bảo mẫu rơi xuống sông chết đuối. Lúc đó mọi người tìm rất lâu mà không thấy đứa bé đâu, chỉ tìm thấy cái tã quấn ở hạ lưu sông, nên ai cũng nghĩ Quan Oánh đã chết rồi. Ai ngờ được, hóa ra lúc đó bà bảo mẫu kia vẫn còn chút lí trí, bà ta hối hận, không mang cả đứa trẻ cùng tìm cái chết mà đưa cho người khác. Về sau, đứa trẻ này bị bán đi, bán đến một nơi rất xa Đế đô. Vốn dĩ sức khỏe của Ngụy Chiêu Mai không tốt, sau khi có đứa con đầu thì không thể mang thai nữa. Sau khi nghĩ rằng đứa bé đã chết, bà đau khổ tột cùng, phải đưa ra nước ngoài điều trị. Một năm sau, để an ủi Ngụy Chiêu Mai, Quan Hưng Hào đến một cô nhi viện đưa Quan Hề về nhà... Sau đó mấy năm liền cả nhà đều ở nước ngoài, sau khi về nước Quan Hề cũng đã tám chín tuổi. Thời gian với tuổi tác không chênh lệch nhiều, chuyện trước kia mọi người cũng dần quên đi. Chuyện Ngụy Chiêu Mai không thể mang thai nữa rất ít người biết, nên Quan Hưng Hào trực tiếp công bố với bên ngoài bọn họ may mắn, lại có thêm một đứa con gái nữa. Không ai nghi ngờ chuyện này. Về tính chân thực của câu chuyện, ngoài ông bà nội ngoại ra thì không ai biết. Quan Hề không nhớ gì về những chuyện này, chỉ nghĩ từ nhỏ mẹ đã đối xử lạnh nhạt với cô, cô chỉ cho rằng tính cách mẹ như vậy. Bình thường, cô chỉ dám làm nũng với bố, trước mặt mẹ thì phải thu liễm lại. Thật ra, sự yêu thương và quan tâm của bà dành cho cô cũng chỉ âm thầm tích tụ ngày qua ngày... Nhưng bây giờ, tất cả đều không quan trọng nữa. Từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô. Đầu Quan Hề đau nhức từng cơn, đố kị, ghen tức, nhưng cô rất rõ, người không có tư cách đố kị ghen tức nhất chính là cô.Ăn cơm xong, Quan Hề lên tầng về phòng mình. Đến tối, Quan Hưng Hào gõ cửa phòng cô. Từ sau khi nói rõ chuyện này với cô, đây là lần đầu tiên hai bố con họ bình tĩnh đối mặt với nhau. “Bố có việc gì cứ nói đi ạ.” Quan Hề cũng không muốn vòng vo với ông. Quan Hưng Hào hơi khó xử: “Trước kia bố đã đồng ý với con hai tháng sau mới đón Quan Oánh về, nhưng bây giờ...” “Sớm muộn gì cũng về thôi.” Quan Hề đáp, “Chị ấy là con gái ruột của bố, về nhà là điều đương nhiên.” “Con cũng là con gái của bố.” Quan Hưng Hào nói, “Quan Hề, con đừng nghĩ nhiều.” Nhưng không phải “ruột”. Khóe mắt Quan Hề phiếm hồng, cô rất thương bố. Cô chỉ đáp lại một tiếng: “Vâng.” “Oánh Oánh cũng chịu khổ đủ rồi, chúng ta nợ con bé quá nhiều.” “Con hiểu.” Quan Hưng Hào thấy cô gật đầu cũng thở phào: “Bố thấy con tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy cũng cảm thấy vui. Về sau con cứ coi như bản thân có thêm một chị gái, quan tâm nhau chút. Con bé có nhiều chỗ không hiểu, con có thể giúp đỡ nó.” Quan Hề cười tươi đáp: “Con biết rồi mà.” Từ khi có nhận thức đến nay, đây là lần đầu tiên Quan Hề biết đến hai chữ “thu liễm”.**Lãng Ninh Y nói, trong tiểu thuyết khi nhân vật nữ chính lưu lạc bên ngoài mới quay về, luôn cẩn thận dè dặt, còn hơi nhút nhát, cảm thấy bản thân không gia nhập nổi vào thế giới hào hoa phú quý này. Quan Hề không hề nghi ngờ trình độ đọc tiểu thuyết của Lãng Ninh Y. Vì quả thực Quan Oánh giống vậy, hướng nội, nhút nhát, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ thẹn thùng. Bộ dáng quy củ này của cô ấy bảo cô làm sao tung ra mấy chiêu của nữ phụ ác độc được. Hầu như thời gian này Ngụy Chiêu Mai và Quan Hưng Hào đều ở nhà bầu bạn với Quan Oánh, Quan Hề vì để bố mẹ khỏi ngượng ngùng, cũng để bản thân không phải diễn vở kịch chị em tình thâm với Quan Oánh trừ buổi tối về nhà ăn cơm đi ngủ ra cả ngày đều bám lấy công ty. Mấy ngày nay Quan Hề dốc tâm làm việc, thời gian ở công ty lại lâu khiến cho mấy cấp dưới ở công ty đều chấn kinh tự nhủ: Quan đại tiểu thư hoàn dương rồi! Hôm nay, đến giờ tan tầm, Quan Hề chậm rì rì bò về nhà. Vừa bước vào cửa, từ xa cô đã nghe thấy tiếng cười. Cô bước đến phòng khách không thấy bóng dáng của bọn họ, tìm đến nơi phát ra âm thanh thì phát hiện bọn họ đang ở trong phòng bếp, quây quần cùng làm há cảo. Mẹ thích sạch sẽ nên chưa bao giờ xuống bếp. Bố cả ngày bận rộn nên cũng không biết nấu cơm. Đây là lần đầu tiên Quan Hề thấy bố mẹ cùng xuống bếp, bọn họ đứng bên Quan Oánh vụng về gói há cảo, sau khi gói xong vui vẻ đưa cho Quan Oánh nhìn, Quan Oánh nhỏ giọng nói bọn họ gói đẹp hơn cái trước nhiều. Gói há cảo?? Cái việc khiến người ta chấn động ấy à. Quan Hề vô thức lùi về sau, không phát ra âm thanh nào. Đây quả là một bức tranh ấm áp lại... khiến người khác không thể chen chân vào. Cô không biết bây giờ nên trưng ra vẻ mặt gì thì tốt, liền lên luôn tầng trên giả bộ mình không biết gì, qua đó cùng gói với bọn họ khiến cô xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. Vì vậy đợi đến lúc cô hồi thần lại thì bản thân đã chạy ra khỏi nhà ngồi trên ô tô rồi. Như đang chạy trốn.