Vị hôn phu đến đây nào

Chương 32 : Sao anh thích giở trò vậy

Trans by MintwoooQuan Hề không bị thương nặng như Giang Tùy Châu, cơn sốt lui đi là sức sống lại tràn về, cả người hoạt bát năng động. Nhưng để phòng bất trắc, bác sĩ nói cô cần ở bệnh viện thêm một ngày để theo dõi. Chuyện cô bị bắt cóc được giữ bí mật tuyệt đối, cũng chỉ có vài người bạn thân thiết cùng vài thành viên trong gia đình biết đến, nên hôm nay lúc thấy Dương Minh Trí vào thăm, cô hơi ngạc nhiên. “Chú Dương ạ, sao chú cũng biết cháu ở đây.” Quan Hề hỏi. Dương Minh Trí ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô: “Sao nào, nếu chú không truy hỏi phía bố cháu thì cháu định giấu nhẹm chuyện này đi đúng không?” Quan Hề: “Cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì.” Dương Minh Trí không đồng ý: “Chuyện này mà nhỏ hả? Cái mạng của cháu suýt thì mất rồi đấy, nhỏ gì nữa?” Quan Hề cười nhạt: “Bây giờ cháu khỏe rồi, chú đừng lo.” Dương Minh Trí nhíu mày: “Nghe nói sau khi tên Phương Chí Hoành kia bị bắt vào đồn cảnh sát thì sống chết không chịu mở miệng, hắn ta không thừa nhận có người đứng sau sai khiến, chỉ lặp đi lặp lại mình tự lên chủ ý.” Quan Hề: “Cháu cũng tin anh ta tự nghĩ ra việc này.” Dương Minh Trí: “Cháu có biết từ nhỏ anh ta đã quen thân với Quan Oánh, nhà còn ở ngay đối diện với nhà của Quan Oánh không?” “Cháu biết bọn họ quen nhau.” “Vậy sao cháu còn…” “Chú Dương, cháu không phải người hiền lành lương thiện gì, nhưng quả thật nếu có người đứng sau Phương Chí Hoành chắc chắn anh ta sẽ không hành động thiếu tổ chức như vậy. Hơn nữa Quan Oánh cũng không đến nỗi ngốc, quan hệ của bọn họ chỉ cần điều tra chút là ra ngay, chú nghĩ chị ta muốn hại cháu sẽ nhờ Phương Chí Hoành làm sao?” Quan Hề lại nhớ về dáng vẻ ngốc nghếch của Phương Chí Hoành hôm trước, chỉ cảm thấy anh ta là kiểu người tứ chi phát triển. “Không cần biết ngọn nguồn ra sao, chí ít cũng dính dáng đến Quan Oánh.” “Cái này thì đúng thật.” “Vậy bình thường cháu cũng phải chú ý hơn.” “Vâng, cháu biết rồi.” Dương Minh Trí cũng biết Quan Hề biết cách xoay sở, nhưng ông vẫn lo lắng cho cô, sau khi lải nhải một hồi căn dặn đủ thứ ông mới ra về. Vừa ra khỏi phòng bệnh ông liền gặp Quan Hưng Hào trên hành lang, trong tay ông ấy còn xách theo cặp lồng mang thức ăn đến cho con gái bảo bối. “Hề Hề chưa ngủ hả?” Quan Hưng Hào đi đến bên ông hỏi câu. Sắc mặt Dương Minh Trí hơi kém: “Chưa.” “Ừ, tôi mang cơm cho con bé.” “Đến bao giờ ông mới định nói cho con bé.” Lúc hai người đi ngang qua nhau, đột nhiên Dương Minh Trí hỏi. Bước chân của Quan Hưng Hào khựng lại. Dương Minh Trí quay đầu lại: “Ông xem sự tình đã phát triển đến bậc này rồi?” Một người đứng ở vị thế cao đã lâu, gặp chuyện gì cũng không biến sắc như Quan Hưng Hào đến giờ phút này mặt mũi cũng bắt đầu trắng bệch: “Về sau nhất định tôi sẽ bảo vệ con bé thật tốt.” Dương Minh Trí: “Ông chắc chắn có thể bảo vệ tốt con bé không, tôi biết Quan Oánh là con gái ông, ông nợ nó nhiều năm, nhưng Hề Hề…” “Tôi bảo vệ con bé chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho nó! Không cần biết ra sao nhưng Hề Hề vĩnh viễn là con gái bảo bối của tôi!” “Nhưng con bé không hề biết gì, điều này không công bằng.” Bàn tay xách đồ ăn của Quan Hưng Hào run run: “Thế ông thấy nếu tôi nói với Hề Hề rồi con bé sẽ phản ứng ra sao.” Dương Minh Trí nhìn ông bạn chí cốt của mình, ông tức giận nhưng cũng hiểu cảm giác “Không biết lựa chọn làm sao mới đúng”. Qua lúc lâu ông đành thở dài: “Nếu sau này tôi mà biết Hề Hề phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa tôi sẽ nói hết chân tướng cho con bé.”…**Nằm mãi trên giường cũng không phải là việc dễ chịu gì, Quan Hề cảm thấy mình đã đỡ hơn rồi nhưng vẫn phải nằm trong bệnh viện hết ăn rồi ngủ, cuộc sống nhàm chán vô vị như hồi trung học vẫn còn đợi trống trường báo hiệu tan học. “Ăn hoa quả không.” Quan Hề dạo một vòng quanh phòng bệnh rồi ngồi xuống ghế dựa, tự gọt táo ăn. Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, dù sao Giang Tùy Châu cũng không thích ăn hoa quả. Ai ngờ được hôm nay người đang nằm trên giường bệnh kia lại gật đầu: “Có.” Quan Hề giật mình: “Ăn thật ấy hả?” Giang Tùy Châu: “Ý em là em chỉ hỏi cho có lệ thôi?” “Nào có.” Quan Hề cười giả lả, “Em hỏi thật mà.” Cô gọt từng lớp vỏ táo, gọt xong cả quả liền đưa cho Giang Tùy Châu: “Ăn đi.” Giang Tùy Châu không động: “Phiền em cắt nhỏ thành miếng cho anh, cảm ơn.” Quan Hề: “…” Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Quan Hề là “Không ăn thì thôi”, nhưng cô miễn cưỡng nhìn Giang Tùy Châu mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường, lại nghĩ tình trạng “tàn phế” này của anh cũng vì cứu cô mà ra. Nên cô đành hít sâu một hơi, cầm dao lên cắt quả táo đã gọt sạch thành những miếng nhỏ rồi xếp ra đĩa. “Được rồi, anh ăn đi.” Giang Tùy Châu ừ một tiếng, há miệng ra. Quan Hề: “?” Giang Tùy Châu: “??” Quan Hề: “Anh làm gì đấy hả?” Giang Tùy Châu: “Lẽ nào em không định bón cho bệnh nhân.” Quan Hề chớp mắt hai cái, nhìn anh với vẻ khó tin: “Không phải chứ, tay anh lành lặn thế kia còn cần người khác bón cho làm gì?” Giang Tùy Châu lạnh nhạt nói: “Lúc Ngụy Tu Dương bón cho em, chẳng phải em ăn rất vui vẻ hay sao?” “Nhưng lúc đó tay em đang truyền nước.” “Cả hai tay em đều phải truyền nước?” Quan Hề: “…” Ai lại chọc vào đại thiếu gia này đây? Nếu là bình thường chắc chắn Quan Hề sẽ không chịu nhượng bộ, nhưng lúc này cô không hề có ý định phản bác lại anh. Cô nghĩ đi nghĩ lại liền cầm dĩa chọc vào một miếng táo, chậm rãi đưa đến bên miệng anh: “Được rồi, nể tình dáng vẻ thảm thương giờ này của anh… Nhưng em nói cho anh nghe nè, đây là lần đầu tiên em phải bón cho người khác đấy, anh nên cảm kích em mới phải.” Khóe miệng Giang Tùy Châu cong lên, há miệng lại gần. Kết quả chỉ thiếu mấy cm nữa, miếng táo ngon lành trước mắt đã rơi vào trong miệng Quan Hề… Ăn phải một miệng không khí. Giang Tùy Châu sững người, im lặng nhìn cô. Quan Hề cười khúc khích: “Ai nha đùa xíu thôi, mấy đôi yêu nhau toàn làm thế này cả…. Ha ha ha.” Cô lại chọc thêm một miếng táo nữa đưa đến miệng anh, Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, gần thêm 2cm nữa là tới, kết quả loáng cái…. Quan Hề lại rút cái dĩa về, mà lần này cô không kiêng nể gì cười ầm lên. “Ha ha ha ha ha đợi lát ha ha ha ha.” Quan Hề nhìn mặt Giang Tùy Châu đã lạnh đến mức sắp kết sương, trêu mãi không chán, “Em không cố ý đâu, miếng này cho anh này, lần này thật đó.” Cô lại đưa thêm miếng táo tới, nhưng lần này Giang Tùy Châu không phối hợp nữa, chỉ ngồi im nhìn cô tự biên tự diễn. Quan Hề lắc dĩa táo trước mặt anh: “Sao nào? Sao không ăn thế?” Không thể không nói kiểu lắc này rất giống dụ chó mèo trong nhà. Giang Tùy Châu thu tầm mắt, không để ý đến cô. Quan Hề cười đau cả bụng, “Không ăn thì thôi, anh không có số hưởng rồi. Cái chuyện em bón cho người khác ăn thế này, ngàn năm khó gặp…” Nói xong cô liền đút luôn miếng táo kia vào miệng mình. Sau đó ngay lúc đang định nhai, Giang Tùy Châu bỗng duỗi một tay qua giữ chặt gáy cô, kéo sát đầu cô lại, anh nhoài người qua áp lên môi cô, thoáng cái miếng táo ở trên răng cửa cô đã bị anh cắn mất. Nụ cười của Quan Hề cứng đờ. Giang Tùy Châu từ tốn nhai hết miếng táo, phun ra một câu: “Em có thể chơi tiếp.” Quan Hề: “… Sao anh thích giở trò vậy.” Giang Tùy Châu nhướn mi, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai giở trò trước.” “Ai da trời đất quỷ thần ơi! Vừa vào đã thấy cảnh cấm trẻ em nhìn rồi.” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói đầy bát quái. Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Tống Lê và Quan Nguyên Bạch cùng tới. Anh đành buông tay, ngồi thẳng lại. Quan Hề quay đầu lại nhìn, cô không hề cảm thấy mình nên ngượng ngùng gì cả, chỉ đặt đĩa hoa quả lên bàn, thản nhiên chào hỏi: “Anh cũng đến à, đến anh cũng biết… Chắc cả nhà đều biết mất.” Quan Nguyên Bạch đánh giá cô từ đầu đến chân: “Vẫn chưa nói cho ông bà biết, tránh để ông bà lo lắng.” “Vậy thì tốt, đừng nói với ai cả, ít người biết càng đỡ phiền phức.” “Ừ.” Quan Nguyên Bạch ngồi xuống, “Em đỡ nhiều chưa?” “Cậu xem hai người bọn họ vừa nãy làm gì là đủ hiểu rồi.” Tống Lê rút điện thoại ra, “Này này, Tùy Châu, tôi selfie kiểu với cái chân bị thương của ông nhá?” Giang Tùy Châu: “Hâm à?” Tống Lê lại hưng phấn không thôi: “Đăng lên vòng bạn bè, khó khăn lắm mới có dịp này, yên tâm đi, tôi không nói là do cậu đánh nhau với người ta mà ra đâu, chỉ nói là cậu bị ngã cầu thang thôi.” Nghe còn thiếu não hơn. Quan Nguyên Bạch vỗ vai Tống Lê: “Được rồi đừng nháo nữa, cậu mà đăng lên vòng bạn bè thì có cả đống người đến đây thăm bệnh đấy.” “Người nào? Ý anh nói là con gái ấy hả?” Tống Lê cười giả lả nhìn Quan Hề, “Thế tôi sẽ bảo Quan Hề cũng ở đây, nói thế này còn ai dám đến nữa.” Quan Nguyên Bạch đá cậu ta, lười chấp với người này, anh quay sang nói chuyện với Quan Hề: “Không phải nói em còn sốt sao, không nằm xuống giường mà nghỉ ngồi đây làm gì.” Quan Hề chỉ Giang Tùy Châu: “Hết cách, anh ấy muốn em gọt hoa quả cho ăn, còn bắt bón cho mới chịu.” Giang Tùy Châu: “…” Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Giang Tùy Châu, cậu sai khiến em gái tôi như vậy hả? Cậu có còn là người không?” Quan Hề phụ họa thêm: “Phải đấy, làm người tốt đẹp thì không muốn cứ muốn làm cầm thú.” Quan Nguyên Bạch: “Nhưng hai đứa đâu nhất thiết phải nằm cùng một phòng bệnh, phòng đơn hết rồi hay sao. Quan Hề, đợi lát anh đi sắp xếp một phòng đơn cho em.” Giang Tùy Châu không còn gì để nói, một lúc sau mới đáp lại: “Anh cảm thấy tôi có thể sai khiến cô ấy hả, tính tình em gái anh ra sao anh còn không rõ sao.” Quan Nguyên Bạch sững người, ồ, nghe cũng đúng phết. Tống Lê nói: “Được rồi Nguyên Bạch, chuyện bé xé ra to làm gì. Người ta gọi đây là tình thú, lúc vào cửa anh không thấy bọn họ còn đang ôm ôm ấp ấp hôn hôn các kiểu à?” Quan Nguyên Bạch: “…” Quan Hề nhìn mấy người tôi một câu anh một câu chỉ nói: “Không cần sắp xếp phòng bệnh cho em đâu, ngày mai em được xuất viện rồi.” Quả thực Quan Hề sắp được xuất viện, ngày hôm sau đích thân Quan Hưng Hào sẽ đến đón cô về nhà. Trên đường về, Quan Hưng Hào nói cho cô tình hình của Phương Chí Hoành. Hắn ta thừa nhận có bắt cóc Quan Hề, nhưng lại không chịu nhận có người đứng sau. Nếu đã như vậy, chắc chắn không tránh khỏi việc đi tù. “Bố điều tra kỹ chuyện này rồi, quả thực không liên quan đến Oánh Oánh, nên con…” “Con biết.” Quan Hề ngắt lời ông, “Nhưng bố này, có chuyện con muốn bàn trước với bố.” “Con nói đi.” “Con muốn dọn ra khỏi nhà…” “Không được!” Quan Hề còn chưa nói xong liền bị ông thẳng thừng từ chối, cô sững sờ: “Sao lại không được?” Quan Hưng Hào: “Hề Hề, có phải vì Oánh Oánh không?” Quan Hề khung cảnh ngoài cửa sổ xe, không trả lời ông chỉ nói: “Sự tồn tại của con làm khó cho bố mẹ phải không.” “Sao lại có thể…” “Sao lại không? Chắc chắn trong lòng mẹ còn vướng mắc, con nghĩ con vẫn nên dọn đi thì hơn.” “Con, con đây là… Nên con định bỏ cả bố mà đi đúng không?” Quan Hề nghẹn lời: “Ai nha không phải, bố nghĩ đi đâu vậy.” Vẻ mặt Quan Hưng Hào sầu khổ: “Trước giờ con chưa từng ở một mình, làm sao bố yên tâm được. Hơn nữa con nghĩ xem, nếu mà con dọn ra ngoài người khác sẽ đồn đại thế nào, bố không đành lòng để con bị nói ra nói vào.” “Con lớn rồi bố không cần lo! Hơn nữa nói ra nói vào thì sao, con không quan tâm.” Quan Hưng Hào vừa do dự vừa đau lòng, nhưng thái độ của Quan Hề rất kiên quyết.Ông trầm mặc nửa ngày mới nhượng bộ: “Thế này đi, chuyện dọn nhà cứ đợi tính sau. Trước hết phải xem dọn đến đâu, ai chăm sóc con đã. Con cứ về nhà dưỡng bệnh đi, tình hình bây giờ ở nhà vẫn hơn.”