Vị hôn phu đến đây nào
Chương 20 : Châu châu! có ông chú đến kìa!
Trans by MintwoThời gian trở về lúc hai người mới gặp nhau, hồi bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ nghịch ngợm một đám chơi với nhau.
Ngụy Tu Dương nhớ rất rõ lần đầu tiên cậu gặp Quan Hề đã làm đổ lon Coca trong tay.
Quan Hề bước đến, bé gái năm đó dáng người rất cao, cô nói, hóa ra cậu chính là em họ đấy à. Lại nói, em họ, chị thấy em hơi ngốc nha, đến lon Coca cũng không cầm nổi.
Cậu không nói lời nào, không phải vì cậu ngốc làm đổ Coca, mà vì lúc cô vừa xuất hiện làm cậu thất thần.
Cậu nhỏ hơn cô vài tháng, nhưng vẫn cùng tuổi với nhau, nên sau khi Quan Hề từ nước ngoài về liền học chung một trường, chung một lớp với cậu.
Trong nhà lại cố ý sắp xếp cho hai đứa trẻ ngồi cùng bàn nhau, nói là để cậu giúp đỡ Quan Hề chưa quen với nhịp sống trong nước.
Nhưng ngay ngày đầu tiên cậu đã nhận ra, vốn dĩ Quan Hề chẳng cần cậu giúp đỡ cái gì. Vì cô rất xinh xắn, bên cạnh không thiếu những bạn học hăng hái xông pha vì cô… Cô mới đến không lâu mà đã làm bạn với một đám người.
Nhưng cậu vẫn có một lợi thế, vì hai người là bạn cùng bàn, lại có quan hệ họ hàng.
Nên quan hệ của hai người vẫn luôn tốt nhất.
Nhưng không biết từ bao giờ, trong tim cậu lại có một bí mật không thể để người khác biết.
Chính cậu cũng không rõ.
Chỉ là cảm thấy bản thân thích ở bên cô, thích cô ra tay giúp mình, thích ngắm cô cười ngắm cô náo loạn, ngắm cô nhe nanh dương oai trước mọi người.
Thời học sinh, cậu đã từng nhận được rất nhiều thư tình của cô, cậu lại phát hiện bản thân mình có thêm sở thích so sánh mình với những người theo đuổi cô.
So sánh xong lại cảm thấy vô vị…
Nhưng lúc đó cậu chỉ mơ hồ cảm thấy bản thân có gì đó không đúng, lúc cậu cảm nhận rõ ràng được tình cảm của mình là khi nghe được tin Giang Tùy Châu và Quan Hề đính hôn.
Cậu căm ghét Giang Tùy Châu, luôn cảm thấy anh ta là người không nên tồn tại nhất trên thế giới này.
Nhưng cậu lại không thể thừa nhận, phần nhiều do cậu đố kị.
Giang Tùy Châu không thích Quan Hề, anh ta thích người mà khi ở cạnh anh ta có thể đem lại lợi ích lớn nhất.
Thế nhưng ngoài việc chán ghét Giang Tùy Châu và hy vọng anh ta và Quan Hề chia tay ra cậu còn làm được gì nữa.
Cái gì cậu cũng không làm được, vì bí mật của cậu không thể để người khác biết.
Cứ như vậy, cậu giấu diếm rất tốt, khi ở cạnh Quan Hề cũng chỉ dùng thân phận bạn bè hoặc em họ mà thôi.
Nhưng từ khi xảy ra chuyện ở quán bar, hình như trong thâm tâm cậu thứ đồ giấu rất sâu kia dần dần lộ ra.
Quan Hề vậy mà lại là con nuôi… Vậy cũng có nghĩa, căn bản cô không phải chị của cậu, không có nửa phần quan hệ ruột thịt với cậu!
Cậu không có cách nào áp chế những tâm tư vọng động nơi đáy lòng, hôm qua cậu ở nhà suy nghĩ nghiêm túc cả ngày trời, một mình uống rất nhiều. Cậu biết, mình không nên vui vẻ trước chuyện này, nhưng cậu cũng bất đắc dĩ, tâm tình không kiềm nổi lén hạnh phúc.
“Sao em lại khinh thường chị được.” Ngụy Tu Dương thấp giọng nói, “Chị quen em bao nhiêu năm rồi còn nghĩ em như vậy sao?”
Quan Hề bình tĩnh lại, cũng cảm thấy vô lý, tính cách của Ngụy Tu Dương cô rõ như lòng bàn tay: “Vậy cậu còn để ý nhiều làm gì, chị vẫn là Quan Hề vẫn là chị của cậu.”
Ngụy Tu Dương cười khổ: “Phải, chị vẫn là Quan Hề…”
Quan Hề dựa người vào thành ghế: “Tóm lại chắc cậu cũng rõ mọi chuyện rồi, mặc dù không biết sẽ ra sao nhưng hiện tại chị vẫn rất ổn, cậu không cần lo lắng.”
Ngụy Tu Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu chị gặp khó khăn gì cứ nói với em, em có thể giúp chị.”
“Trước mắt chưa có khó khăn gì.”
Ngụy Tu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhịn không nói ra suy nghĩ tận đáy lòng kia, nói thẳng: “Dù gì Quan Oánh cũng là con gái ruột của cô, chị ấy biết chị không phải em gái ruột của mình sẽ suy nghĩ ra sao chúng ta không ai biết cả. Với lại sau khi chuyện này bị lộ ra, chắc chắn Giang Tùy Châu sẽ chia tay chị, vậy…”
“Ai bảo anh ấy chia tay chị.” Quan Hề ngắt lời cậu.
Ngụy Tu Dương rũ mắt: “Loại người như Giang Tùy Châu chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu! Chị đã mất giá trị lợi dụng với anh ta, tất nhiên anh ta sẽ chọn chia tay chị.”
Quan Hề bực bội đáp: “Sao chị lại mất giá trị? Cậu nói như thể chị là kẻ ăn hại không bằng.”
“Ý của em là Giang Tùy Châu sẽ không mạo hiểm như vậy, dù gì giữa hai người cũng chẳng có tình cảm gì.”
Quan Hề trừng mắt nhìn Ngụy Tu Dương, định phản bác.
Rõ ràng lúc cô vừa biết thân thế của mình cũng nghĩ Giang Tùy Châu sẽ như vậy, nhưng lúc này nghe được từ trong miệng người khác nói ra, suy nghĩ đầu tiên của cô là: Còn lâu đi.
Quan hệ của họ còn lâu mới bị phá vỡ dễ như này.
“Vậy cũng là chuyện của bọn chị, bây giờ không phải trọng điểm.”
“Sao lại không phải trọng điểm.”
“Chị nói không phải là không phải, được rồi, hôm nay đừng nói chuyện này nữa.” Quan Hề sắp phát hỏa đến nơi, “Ăn cơm đi.”
Ngụy Tu Dương tức đến xì khói: “Quan Hề…”
Quan Hề không để ý cậu, tự nói: “Gọi thêm salad đi, hôm nay chị muốn ăn đồ thanh đạm.”……
Một bữa cơm tẻ nhạt, Quan Hề biết trước giờ Ngụy Tu Dương có ý kiến với Giang Tùy Châu nên cô cũng không muốn nghe nhiều, cũng không nói thêm gì.Ăn xong cô cũng không ở lại lâu, lấy xe rồi lái thẳng về nhà.**Mấy ngày sau lộ trình của Quan Hề chỉ có hai điểm dừng, một là công ty hai là nhà.
Buổi tối ba ngày sau, Quan Hề nhận được cuộc điện thoại của Lãng Ninh Y.
“Sao vậy?”
Lãng Ninh Y: “Cậu ở đâu thế, mình không thấy cậu.”
Quan Hề đang nằm trên ghế bập bênh trong phòng xem phim, nghe thấy thế thì giật mình: “Đang ở nhà, cậu thấy kiểu gì.”
“Hả? Hôm nay là ngày Lý gia mở tiệc triển lãm bảo vật…”
Lãng Ninh Y chưa nói xong liền nhận ra.
Quan Hề cũng vậy, vừa nghe thấy tiệc bảo vật của Lý gia cô liền nhớ đến chuyện từ một tháng trước.
Hôm đó đại tiểu thư Lý Hân Nhiễm của Lý gia đề cập với cô về bữa tiệc gì đó tháng sau nhà mình tổ chức, muốn mời cô tham dự. Tuy lúc đó cô không chú tâm nhưng cũng nhận lời.
Trong giới thượng lưu ở Đế đô này Quan Hề luôn là người được săn đón, bữa tiệc nào cô mà không đến tham dự thì bữa tiệc đó chẳng còn ý nghĩa nữa. Nên trước giờ mỗi khi tổ chức yến tiệc, người chủ trì nhất định sẽ gửi thiếp mời đến trước cho Quan Hề, nhưng lần này lại trực tiếp ngó lơ cô.
Lãng Ninh Y tức giận: “Cái gì vậy trời, không mời cậu là có ý gì hả?”
Quan Hề tạm dừng video, không nói gì.
Lãng Ninh Y lại nói: “Hề Hề, mình vừa nhìn thấy Quan Oánh.”
Quan Hề: “……”
“Mẹ nó, Lý Hân Nhiễm này chả phải thứ tốt lành gì, trước kia còn nịnh bợ cậu đủ thứ, giờ gió vừa đổi chiều cái liền dính lấy Ngụy Tử Hàm. Còn mời Quan Oánh mà không thèm mời cậu, tát thẳng mặt cậu à? Cô ta có ý gì chứ…”
Quan Hề đã dự liệu được chuyện này, cô hít sâu một hơi, nói: “Thôi bỏ đi, chỗ đó của cô ta mình còn không hiếm lạ.”
Lãng Ninh Y: “Mình cũng vậy! Mình cũng không hiếm lạ! Bây giờ mình sẽ về nhà!”
“Vậy cậu không cần kích động quá đâu.”
“Không được, mình phải đi, không thì cậu quá thảm rồi, giống hệt nữ phụ thảm thương xui xẻo!”
“……”
Bình thường Quan Hề vốn là chủ đề chuyện trò của người khác, những người đố kị ghen ghét cô có thể xếp thành mấy vòng cầu bắc qua sông.
Vừa sinh ra đã đội mũ miện, dáng dấp lại xinh đẹp, còn có một vị hôn phu vừa giàu có lại đẹp trai, nói ra cái nào cũng khiến người khác đỏ mắt.
Bây giờ mũ miện đã rớt, người nói ra nói vào tất nhiên không ít.
Mấy ngày nay, mấy lời lẽ liên quan đến việc “Quan Oánh trở về chắc chắn Quan Hề bị rớt đài” lan truyền khắp trong vòng này. Còn có Giang Tùy Châu, mối quan hệ của hai người ai cũng rõ, chính là kiểu “quan tâm tiền bạc không quan tâm tình cảm, quan hệ hôn nhân plastic”, ai cũng cảm thấy Giang Tùy Châu sau chuyện này chẳng bao lâu nữa sẽ hủy hôn ước của hai người.
Những lời này ngay cả Quan Hề không ra khỏi nhà cũng đoán được đôi phần, nhưng bây giờ lại thêm chuyện mở tiệc mà không mời cô, chính là ném thể diện của cô xuống đất mà hung hăng chà đạp.
Nhưng cô lại nhận ra, cô còn bình tĩnh hơn tưởng tượng, dù gì cũng dự liệu trước tình huống này sẽ xảy ra, tâm lý cũng đã có chuẩn bị.
Cô nghĩ… Tình huống này chính là biểu hiện của câu nói hay gặp trong phim “Thói đời nóng lạnh”.*Thói đời nóng lạnh (Thế thái viêm lương): Lòng người dễ thay đổi.**Buổi trưa hôm sau, Giang Tùy Châu đi công tác về. Xuống may bay Chu Hạo liền đưa anh về khu cảnh uyển Gia Lâm.
“Chuyện của Quan Hề điều tra được đến đâu rồi?” Trên xe Giang Tùy Châu hỏi.
Chu Hạo: “Rất sạch sẽ.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Chu Hạo đáp: “Bố mẹ ruột của Quan tiểu thư vẫn chưa rõ, năm đó quả là bị bỏ ở cô nhi viện, sau khi Quan Hưng Hào mang Quan tiểu thư đi liền đưa cho phía cô nhi viện một khoản phí bịt miệng không cho ai nói chuyện này ra. Thậm chí lần trước trong party người kia lan truyền ra cũng làm rất sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.”
Giang Tùy Châu nhìn ngoài cửa sổ: “Xem ra, chuyện này không phải do một mình Ngụy Tử Hàm làm.”
“Vâng, sau lưng cô ta chắc chắn có người giúp đỡ.”…….
Bốn mươi phút sau, Giang Tùy Châu về đến nhà.
“Giang tổng, hành lý đã sắp xếp ổn thỏa.”
Chu Hạo dọn dẹp xong bước ra liền nhìn thấy Giang Tùy Châu đang đứng bên cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, cậu vừa nói xong Giang Tùy Châu liền vẫy tay ra hiệu cậu đợi một lát.
Chu Hạo không dám làm phiền anh, chỉ đứng yên chờ phân phó.
Nhưng hình như anh chưa gọi được điện thoại, một phút sau, anh quay đầu lại nói: “Cậu gọi điện thoại cho Dương Thanh.”
Dương Thanh là trợ lý của Quan Hề, bình thường Chu Hạo hay liên lạc với cô ấy.
“Vâng thưa Giang tổng, hỏi Quan tiểu thư có ở đó không đúng không ạ.” Chu Hạo không hổ là nhân viên dưới trướng Giang Tùy Châu bao nhiêu năm, vừa đoán liền trúng phóc.
Giang Tùy Châu: “Ừ.”
Chu Hạo nhanh chóng gọi điện cho Dương Thanh.
Hỏi xong cậu liền cúp máy, nói với Giang Tùy Châu: “Dương Thanh nói hai tiếng trước Quan tiểu thư đã đến Trung tâm Du lịch Cá sấu.”
Giang Tùy Châu sững sờ một lúc, anh nhớ mấy hôm trước cô từng nói, hôm anh về cô sẽ ở nhà đợi, thế mà người lại chạy xa như vậy, còn tắt điện thoại.
“Đến đó đi.” Giang Tùy Châu trầm giọng ra lệnh.
“Vâng.”
Từ lâu Giang Tùy Châu đã biết Quan Hề có sở thích nuôi mấy động vật kì quái, nhưng trước giờ anh chưa từng nhìn qua, đây là lần đầu tiên anh đến nơi như thế này.
Lúc nhân viên công tác dẫn anh vào, anh nhìn thấy bóng dáng cô gái ngồi trên đài cao phía xa.
Chỗ này cây cối rậm rạp, ánh nắng khó chiếu đến mặt đất, nhưng cô gái ngồi trên cao kia lại đeo kính râm, còn ngồi dưới ô chống nắng cỡ lớn.
Hai ngày nay Giang Tùy Châu từ miệng người khác nghe được không ít lời ra tiếng bào, thậm chí vài người còn muốn moi tin tức từ anh. Đến anh còn như thế này, vậy mấy ngày nay vị Quan tiểu thư kia chắc chắn không tốt đẹp hơn được.
Vừa rồi khi anh biết cô đang ở chỗ này, suy nghĩ đầu tiên là có thể cô đang tìm chỗ để dưỡng thương.
Nhưng…
Lúc này Quan cá muối đang ngồi giữa hai bàn đồ ăn bắt mắt, đeo tai nghe rung đùi như đang dã ngoại ở ngoại ô.
Hình như anh nghĩ nhiều rồi?
Trong tai nghe Quan Hề đang phát bản nhạc sôi động, lúc cô đang duỗi tay định lấy đồ ăn liền thấy trên đài có thêm một đôi chân dài.
Nhưng vừa cô đã dặn nhân viên công tác không được tới làm phiền rồi mà.
Quan Hề bất mãn chui đầu ra khỏi ô, đang định phát hỏa thì bỗng nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân đôi chân dài kia.
“… Sao lại là anh.”
Quan Hề vừa chui ra khỏi ô Giang Tùy Châu liền đánh giá cô, hôm nay cô mặc cả thân xanh, quần bò xanh thẫm, túi xách xanh thẫm, ngay cả kính mắt cũng đeo gọng màu xanh thẫm.
Giang Tùy Châu bước đến bên cô, ngồi xuống: “Hôm nay em mặc kiểu này… Đang đóng cây hành à?”
“……”
“Cũng không có nắng còn đeo kính râm.” Giang Tùy Châu thuận tay tháo kính mắt của cô xuống.
Quan Hề không kịp phòng bị, kính râm đã bị anh tháo xuống, cô hốt hoảng quay đầu nhìn anh, “Trả cho em!”
Hai mắt cô đỏ ửng.
Trong tim Giang Tùy Châu như bị ai bóp nghẹt, anh thả lỏng tay.
“Em đang mặc đồ đôi với con trai, anh hiểu cái gì.” Quan Hề nhanh chóng đeo lại kính mắt.
Giang Tùy Châu nghiêng đầu nhìn cô, cô làm bộ bình thản tự nhiên, giống như đến đây chỉ để thư giãn ăn uống.
Quan Hề không nhìn anh, ngón tay chỉ vào chú cá sấu đang bò lên thềm đá phía xa: “Châu Châu! Có ông chú đến kìa, mau qua nhìn cho mẹ!”
Giang Tùy Châu: “……”
Con vật kia không có phản ứng gì.
Quan Hề không hề thấy ngượng, quay đầu nói với anh: “Nó khá là hướng nội, anh trai Giang Giang có vẻ hoạt bát hơn chút. Nhưng anh nó đang ở trong nước kìa, thấy không.”
Giang Tùy Châu cũng cực kỳ phối hợp nhìn qua: “Ồ.”
Quan Hề sợ tia tử ngoại nên lại chui vào trong ô: “Nói đi, anh đến đây tìm em làm gì?”
Giang Tùy Châu: “Trước khi anh đi công tác có bảo em hôm nay ở nhà đợi anh.”
Quan Hề sững người: “…
Em quên rồi.”
“Bây giờ nhớ rồi đúng không, có thể đi chưa.”
Quan Hề chống cằm, lười biếng đáp: “Không có hứng.”
“Bị ai bắt nạt cho ủ rũ thế này?”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh, bị kích thích ngồi bật dậy nói: “Bây giờ tốt nhất là anh ngậm miệng lại.”
Giang Tùy Châu khẽ vuốt môi, cầm tay cô kéo lên: “Được rồi, anh về rồi, ai nên ngậm miệng đều phải ngậm miệng hết.”
“Sao nào, anh muốn đưa phí bịt miệng à?”
“Vậy thì lãng phí quá.” Giang Tùy Châu nhàn nhạt đáp: “Để bọn họ tự khóa miệng lại có phải hay hơn không.”
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
110 chương
330 chương
42 chương
87 chương
25 chương
9 chương