Chương 7 " Lộ Khiết , anh đã từng nói , em đừng hỏng rời khỏi anh rồi mà " Cố Duật gương mắt nhìn kính chiếu hậu , bộ dạng sợ hãi của cô hoàn toàn lọt vào mắt anh , thật nực cười từ khi nào cô lại xem anh là kẻ đáng sợ đến vậy ? " Cố ...!Cố Duật , làm sao anh có thể ở đây ? Bác tài xế đâu ? " Lộ Khiết lo lắng sợ hãi , không biết tiếp theo Cố Duật sẽ định làm gì , dường như mọi việc đã chuyển sang một hướng khác , khiến cô không chở tay không kịp . " Hừ , đến phút giây này mà em còn lo cho bác tài " Cố Duật hừ lạnh , tay lái vững vàng quẹo trên con đường lớn , anh chưa từng nghĩ sẽ dùng tới cách này , chính cô đã ép anh , chính cô muốn rời xa anh . " Anh muốn đi đâu ? Cố Duật anh muốn đưa em đến đâu , mau đưa em đến sân bay " Lộ Khiết hoảng hốt hét lên , con đường lớn này dần dần không còn nhìn thấy ngôi nhà nào nữa. Chỉ có cánh đồng hoang và cả một bầu trời rộng lớn mà thôi . " Đến nơi rồi em sẽ biết , chính em ép anh , đừng trách anh nhẫn tâm " Cố Duật anh chưa bao giờ nghĩ đến có ngày hôm nay , ngày mà cả hai đều hành hạ nhau , anh chỉ muốn yêu thương cô , muốn che chở cô , vậy mà cô lại nhẫn tâm có ý định bỏ rơi anh , đáng chết mà . " Cố Duật , anh đừng đi quá xa nữa , dừng lại đi , nếu không mọi chuyện không thể cứu vãn " Lộ Khiết đã muốn bật khóc đến nơi , chỉ cần nhớ đến kí ức kiếp trước , lòng cô lại nơm nớp lo sợ , thật không ngờ mọi chuyện còn xảy ra sớm hơn kiếp trước . " Suỵt , em im lặng đi " Cố Duật ra lệnh cho cô im lặng , không lâu sau đó xe đã chạy đến căn biệt thự rất to . Cánh cửa sắt phía trước từ từ mở ra , Cố Duật chầm chậm chạy vào , người làm và quản gia đều đã đứng chờ sẵn trước cửa biệt thự .  Lộ Khiết nhìn căn biệt thự không chớp mắt , nơi này rất to , to đến mức cô nhìn nó chả khác gì một cái nhà tù tráng lệ . " Xuống xe " Cố Duật ngồi phía trước lạnh lùng ra lệnh , nhưng Lộ Khiết vẫn ngồi bất động , hai bàn tay nắm chặt lại , lòng bàn tay đã ứa ra mồ hôi , mà cô vẫn một mực ngồi im không nhúch nhích . Cố Duật thấy vậy xuống xe , vừa bước xuống tất cả mọi người ở đây đều đồng thanh gọi lớn . " Hoan nghênh cậu chủ " " Các người chuẩn bị tất cả đồ cho thiếu phu nhân nghe rõ chưa ? " Cố Duật uy nghiêm ra lệnh , tất cả người làm đều cung kính hô to " Rõ " . " Việc ai nấy làm đi " Anh vừa nói xong , tất cả người làm đều tản ra ai làm việc nấy , nhưng chỉ có Lộ Khiết vẫn một mực ngồi bất động trên xe . Cô sợ , một khi bước vào nhà tù tráng lệ này thì sẽ không bao giờ trốn thoát được. Cô muốn rời khỏi nơi này , nghĩ là làm cô vừa móc chiếc điện thoại ra đã bị Cố Duật giật lấy mất . " Trả điện thoại cho em " " Em định làm gì ? Muốn nhờ ai đến đây ? Là đứa con ngoan hình như em không muốn ba mẹ mình phải lo lắng đâu đúng không ? " Cố Duật vừa bấm nút tắt nguồn điện thoại , vừa nói với thái độ chế giễu , hừ , muốn thoát khỏi anh đâu có dễ như vậy . " Cố Duật , anh đừng có quá đáng " Dường như trong đôi mắt của cô đang ẩn hiện sự tức giận , giọng nói như muốn bùng nổ , hận không thể đập một phát cho anh ngất xỉu rồi bỏ trốn . " Em nên nghe lời anh , nếu không đừng trách anh tàn nhẫn , xuống xe " Cố Duật mặc kệ sự tức giận của cô , vừa nói vừa lôi kéo tay cô. Lộ Khiết không vừa gì vẫn một mực nắm lấy cửa xe không bước xuống . Hai người giằng co qua lại , Cố Duật nâng tay đánh thật mạnh vào cổ của cô , chưa tới một giây Lộ Khiết đã ngất xỉu. Cố Duật bế cô ra khỏi xe , nhẹ nhàng hôn lên má cô rồi thì thầm . " Đừng trách anh , anh không muốn làm tổn thương em đâu " . ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sương sương chút hoyyyy :>