Chương 5 Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua , chuyện giữa Lộ Khiết và Cố Duật , vẫn một mực dây dưa không thể dứt khoát , người không dứt khoát chính là Cố Duật . Lộ Khiết cô biết khoảng thời gian sắp tới mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Từng là người chứng kiến mọi chuyện xảy ra , cũng là người từng trải qua , nói không sợ là nói dối , nhưng cho dù thế nào cô cũng không để nó xảy ra thêm một lần nữa . _____________________________ " Ba , con muốn sau khi tốt nghiệp con sẽ đi du học " Trong thư phòng , Lộ Khiết ngồi đối diện người đàn ông trung niên , tuy tuổi đã gần 50 , nhưng thần thái và sự âm trầm vẫn còn đó . " Con chắc chứ ? Còn Cố Duật ? " Thẩm lão gia nhướng đôi mắt nhìn đứa con gái của mình , chứng kiến con bé lớn lên , lại chứng kiến con bé trưởng thành , đứa con gái này không khác gì con ruột của ông . " Con ...!với Cố Duật chia tay rồi ạ , chuyện con đi hay không đều không liên quan tới anh ấy " Lộ Khiết thẳng thắng nhìn vào mắt Thẳm lão gia , cô chỉ cần rời khỏi đây , 3 năm , 5 năm hay 7 năm , chỉ cần không tiến tới hôn nhân với Cố Duật thì mọi chuyện đều sẽ ổn. Phải , dường như kí ức kiếp trước ùa về , sau khi tốt nghiệp cấp 3 , Cố Duật liền cầu hôn cô , khoảng thời gian đó cô không ngần ngại mà đồng ý , tự đưa mình vào lưới tình , tự chôn vùi cuộc sống của chính mình . " Được ba đồng ý , ba chỉ muốn nói một điều ,  cho dù con và Cố Duật đã xảy ra chuyện gì , thì ba vẫn luôn ủng hộ hai đứa " Thẩm lão gia nhẹ mỉm cười nói. Nếu như ông biết kiếp trước Cố Duật đã làm gì với Thẩm gia , đã làm gì với đứa con gái thân yêu của ông , liệu ông có còn ủng hộ không ? " Vâng " __________________________________ " Lộ Khiết tốt nghiệp xong rồi cậu còn dự định gì ? " Uyển Uyển vừa đi dưới sân trường , vừa lèm bèm bên tai Lộ Khiết , Uyển Uyển nói rất nhiều , về ước mơ của cô ấy , về dự định của cô ấy , về tình yêu của cô ấy. Phải cả về tình yêu , thứ đã khắc sâu trong tim cô , in sâu trong lí trí của cô , thứ mà có thể khiến cô hạnh phúc , cũng là thứ khiến cô sống không bằng chết . Hóa ra đến cuối cùng khi anh nhận được bản thân mình yêu em bao nhiêu , thì em đã không còn bên cạnh anh. Hóa ra sau bao tổn thương , anh ngoảnh đầu lại chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của em trong thế giới của anh . " Tớ à ? Tới đi du học , đi đến một nơi , không có đau buồn , không có bi thương , không có hận thù " Lộ Khiết mỉm cười nói , mọi chuyện rồi cũng sẽ đến , dù cho hồi ức có đau buồn đến mức nào thì cô cũng tự mình mở ra một hồi chương mới . " Lộ Khiết " Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo phát ra từ phía sau lưng cô , Cố Duật đứng đó nhìn về phía cô , bóng dáng nhỏ nhắn đến vậy tại sao anh lại không nắm bắt được . Người đang đứng ngay trước mắt anh tại sao anh lại không thể chạm tới , tại sao ? Rốt cuộc có bao nhiêu câu hỏi tại sao anh không đếm được , anh chỉ biết Lộ Khiết trước mặt anh khó nắm bắt đến nhường nào . " Thôi tớ có việc đi trước , cậu ở lại nhé " Uyển Uyển biết điều chuồng đi trước , để lại một mình Lộ Khiết tiến cũng không được mà lùi cũng không xong . Bỗng thân thể cô được bao bọc bởi vòng tay rộng lớn của Cố Duật , chàng thanh niên chỉ 18 tuổi nhưng lại không khác gì người đã trưởng thành . Cô nhận ra hơi thở của anh mệt mỏi đến chừng nào , cô nhận ra anh đã cô đơn đến chừng nào , cô biết tất cả , nhưng cô có thể làm gì đây ? " Em ...!muốn đi ...!du học sao ? " Hơi thở mệt mỏi của Cố Duật nong nóng phả vào tai cô , đầu của anh nhẹ nhàng dựa vào vai cô , giọng nói nghe sao mà đau lòng thế này ? " Phải " Lộ Khiết vẫn đứng bất động như tượng mặc kệ anh làm gì , cô chỉ muốn nghe theo trái tim lần cuối , cho anh dựa dẫm một chút , chỉ một chút thôi , chỉ cần như vậy đã đủ làm thỏa mãn trái tim cô . " Anh xin em ...!đừng đi có được không ? Cầu ...!xin em " .