Chương 2 " Cố ...!Cố Duật ? " Lộ Khiết hốt hoảng đứng thẳng người , ánh mắt đầy lo sợ , kí ức từ kiếp trước cứ như một đoạn phim xuất hiện trong trí nhớ của cô . Đánh đập , hành hạ , cường bạo , bạo lực tâm lí , mọi thứ đều đáng sợ khiến cô chỉ cần nhớ đến cũng cảm thấy như cơn ác mộng . " Lộ Khiết , em sao vậy ? Sao mặt em tái nhợt như thế ? Có cần anh đưa em đến bệnh viện không ? " Cố Duật đau lòng nói , nhìn sắc mặt của cô , cùng với ánh mắt sợ hãi khiến anh khó hiểu . Vừa rồi anh biết tin Lộ Khiết bị sốt nhẹ , anh liền hấp tấp từ lớp học chạy xuống , đến lúc nhìn thấy cô là cả một bộ dạng sợ hãi. Thật khó hiểu . " Không ...!không sao , em ...!lên lớp " Lộ Khiết vừa lắp ba lắp nói câu xong liền bỏ chạy , sự sợ hãi cứ bủa vây , bao trùm khiến cơ thể cô lạnh ngắt , cô không thể nào bình tĩnh khi thấy một Cố Duật ở trong kiếp trước đã từng hành hạ cô. Không thể nào , cách duy nhất là tránh xa anh , càng xa càng tốt . " Lộ Khiết , Lộ Khiết em sao vậy , Lộ Khiết " " Em đừng gọi con bé nữa , con bé từ lúc tỉnh dậy cứ bị làm sao ấy , cô nghĩ em nên đưa con bé vào bệnh viện , xem xem não có bị va chạm ở đâu không ? " Cố Duật vừa nghe xong " Dạ " một tiếng rồi quay lưng đi , ánh mắt khó hiểu , trong lòng cực kì phức tạp . ______________________ Lộ Khiết thở hổn hển chạy vào lớp học , mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng , ngồi vào bàn học , ánh mắt vô hồn tâm trí trôi dạt về đâu . Thật không ngờ cô lại được trùng sinh , còn trùng sinh vào thời gian đang cùng Cố Duật yêu nhau. Có phải ông trời muốn cô thay đổi số phận , muốn cô sống một cuộc sống không còn chứa đầy đau thương phải không ? " Khiết Khiết a " Uyển Uyển ngồi cùng bàn với Lộ Khiết đang đưa bàn tay quơ quơ trước mặt cô . " Hả ? " Lộ Khiết giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ , đôi mắt chuyển đến nhìn khuôn mặt mũm mỉm của Uyển Uyển , khuôn mặt này làm cô muốn phát khóc thêm lần nữa . Uyển Uyển là bạn cùng bạn với cô từ năm cấp 3 , nhưng khi cô ra trường và kết hôn với Cố Duật thì không còn liên lạc với cô ấy nữa , gương mặt đã gắn bó cả tuổi thanh xuân với cô . " Uyển Uyển , Uyển Uyển của mình " Lộ Khiết bất chợt ôm chặt Uyển Uyển vào lòng , trong lòng bất chợt có một chút vui mừng , một chút ấm áp . Cô không biết phải nói gì , không biết phải làm gì , hiện tại mỗi thứ cứ như một giấc mộng khiến cô vẫn còn bàng hoàng . " Cậu sao vậy Lộ Khiết ? Hôm nay không đi cùng Cố Duật sao ? Sao tớ thấy cậu chạy lên đây có một mình vậy ? " " Cố Duật ? Chúng tớ từ bây giờ sẽ không còn là gì của nhau nữa " .