Vị Gió Hè

Chương 13 : Cánh diều hồ điệp

Chu Lạc mỉm cười nhìn vào mắt nàng, bất chợt nói: “Chúng ta bên nhau đi!” Nam Nhã không khỏi kinh hãi: “Cái gì?” “Không hiểu sao, đàn chị?” Chu Lạc nói, “Chúng ta bên nhau đi, chị làm bạn gái em, em làm bạn trai chị.” Nam Nhã đẩy đầu cậu ra: “Cậu điên rồi.” “Điên? Chị thấy em giống như đang lên cơn điên hả?” “Giống. Điên không nhẹ.” Nam Nhã lập tức bỏ đi. Tháng Tư, hoa đào rạng khắp núi đồi. Chu Lạc tan học, trên đường về qua núi hái được mấy nhánh đào mọc dại, chạy đến tiệm xường xám tặng cho Uyển Loan. “Oa…” Uyển Loan miệng há to, thích thú nói, “Hoa đẹp quá, cảm ơn cậu Chu Lạc.” Chu Lạc xoa đầu cô bé, ngẩng đầu nhìn Nam Nhã, tình ý nồng đậm nơi đáy mắt. Nam Nhã không lên tiếng. Mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy cậu đều là dáng vẻ sung sướng tận trời. Nàng giả câm giả điếc, coi như không hiểu. Đợt trước lúc nàng bị đủ thứ chuyện quấn thân, cậu còn thông cảm mà thu liễm né tránh, mấy ngày nay thì mỗi giờ mỗi phút đều cứ như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ nhào đến vậy. Nam Nhã cảnh giác nhìn cậu, tốt xấu gì giờ cũng đang là ban ngày ban mặt, cậu không có động tác nào quá phận, chỉ ngồi chồm hổm cầm bàn tay nhỏ nhắn của Uyển Loan đung đưa: “Uyển Loan, ngày mai cậu dẫn con đi thả diều nhé?” “Thả diều?” Uyển Loan mở to mắt, đôi con ngươi sáng lấp lánh. “Đúng vậy, thả một con diều thật lớn hình bươm bướm rực rỡ.”, Chu Lạc giang rộng hai tay mô tả, ánh mắt Uyển Loan đuổi theo tay cậu, gáy ngẩng cao, tựa như thật sự đang nhìn thấy một cánh diều khổng lồ. “Oa…” Uyển Loan trầm trồ, “To vậy cơ ạ…” “Phải, to vậy đấy.” Chu Lạc hỏi, “Uyển Loan có đi không?” “Đi chứ đi chứ.” Cô nhóc gật lấy gật để, quay đầu nhìn Nam Nhã, trong mắt tràn ngập mong chờ, “Mẹ…” “…” Nam Nhã nàng còn có thể nói gì được nữa cơ chứ. Hôm sau, Nam Nhã dẫn Uyển Loan lên núi, Chu Lạc đã chờ sẵn ở đó từ sớm, mang theo con diều hồ điệp. Uyển Loan vừa thấy đã nhào ngay tới ôm lấy, cao hứng nhảy nhót một hồi, hệt như một chú thỏ chạy tới chạy lui quanh Chu Lạc. Nam Nhã nhìn con diều được làm vô cùng tinh xảo, hỏi: “Cậu tự làm?” “Tinh mắt lắm.” Chu Lạc cười. Nam Nhã dời mắt đi, làm như không nhìn thấy nụ cười của cậu. Chu Lạc cũng không nản lòng, ngược lại nụ cười càng thêm xán lạn. Cậu cúi người xuống, tay vòng một cái, ôm Tiểu Uyển Loan vào lòng: “Đi nào, thả diều thôi!” Uyển Loan nhại theo: “Đi nào, thả diều thôi!” Chu Lạc: “Đi nào!” Uyển Loan: “Đi nào!” Chu Lạc: “Đi!” Uyển Loan: “Đi” Chu Lạc: “Đúng vậy. Đi nào!” Uyển Loan: “Đi nào!” Chu Lạc: “Đi nào, thả diều thôi!” Uyển Loan: “Đi nào, thả diều thôi!” Nam Nhã nhìn tấm lưng của cậu vừa đi vừa lắc lư đầu, cả người đều phơi phới sức xuân. Đúng là nhóc con! Nàng không nói gì nhìn một hồi, mũi khẽ hừ một tiếng cười nho nhỏ, liếc qua bóng lưng cậu. Nhưng ngay sau đó, Nam Nhã bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Uyển Loan, Uyển Loan được Chu Lạc bế trước ngực, cơ thể nhỏ bé hưng phấn rướn cao. Chu Lạc cúi đầu cọ lên mái đầu tơi mềm của cô bé, nơi mắt nơi môi đều không giấu được ý cười, một thoáng chớp mắt lại cứ ngỡ như đang nhìn thấy một cặp cha và con gái. Nam Nhã lập tức chuyển mắt, hít sâu một hơi. Mấy ngày nay, chính nàng cũng không hề nhận ra, xiềng xích Từ Nghị bị phá dỡ, nàng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Chu Lạc ngồi xổm xuống thả Uyển Loan xuống đất, bao lấy người đứa bé, cầm tay dạy cô nhóc thả diều. “Lên nào lên nào!” Uyển Loan vỗ tay, sung sướng chạy nhanh trên bãi cỏ. Chu Lạc điều chỉnh cánh diều bay lên trời, đợi tới độ cao ổn định, giao đầu sợi dây thả cho Uyển Loan, Uyển Loan cao hứng chạy đi. “Chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Nam Nhã gọi với theo Uyển Loan. Chu Lạc kêu: “Có ngã cũng tự đứng lên!” Uyển Loan: “Vâng ạ!” Nam Nhã sửng sốt, quay đầu lại đã thấy gò má Chu Lạc giãn thành nụ cười mỉm, trên cằm cậu mơ hồ có vệt râu nhàn nhạt, yết hầu dưới cổ nổi lên rõ ràng. Một khắc ấy, nàng chợt ý thức được cậu không còn là một đứa trẻ nữa, mà là một người đàn ông, một người đàn ông anh tuấn, chững chạc, cao lớn. Trong nháy mắt ấy, tim Nam Nhã mất khống chế. Chu Lạc cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay sang nhìn, ánh mắt cậu mạch lạc thẳng thắn. Nam Nhã siết chặt nắm tay. Bốn mắt nhìn nhau, không quá nửa giây, Nam Nhã vội nghiêng đầu ra chỗ khác nhìn Uyển Loan phía xa xa. Chu Lạc nhếnh môi nhoẻn cười, nghiêng người ghé sát vào tai nàng: “Này, Nam Nhã.” Nam Nhã vừa quay lại đã thấy gương mặt cậu kề ngay trước mắt, nhất thời bên tai tê rần. Nhưng nàng lại không cam lòng tỏ ra yếu thế, không chịu né tránh. Chu Lạc mỉm cười nhìn vào mắt nàng, bất chợt nói: “Chúng ta bên nhau đi!” Nam Nhã không khỏi kinh hãi: “Cái gì?” “Không hiểu sao, đàn chị?” Chu Lạc nói, “Chúng ta bên nhau đi, chị làm bạn gái em, em làm bạn trai chị.” Nam Nhã đẩy đầu cậu ra: “Cậu điên rồi.” “Điên? Chị thấy em giống như đang lên cơn điên hả?” “Giống. Điên không nhẹ.” Nam Nhã lập tức bỏ đi. Chu Lạc tức muốn xì khói, đứng sau lưng nàng kêu, “Chị đi đâu vậy?” “Về nhà.” “Chị đứng lại!” Chu Lạc sải bước đuổi tới, kéo cánh tay nàng lại không cho đi. Nàng giãy mấy cái không ra, hít một hơi thật mạnh, nghiêm túc nói: “Chu Lạc, cậu đừng làm bậy.” “Nam Nhã, em không làm bậy.” Chu Lạc so với nàng còn nghiêm túc hơn, “Chị nói đi, sao lại không được? Chúng ta sao lại không thể bên nhau?” Nam Nhã nói không nổi nguyên do. Nàng nhìn đôi mắt cực kỳ chân thành của cậu, lúc này lại không chịu nổi ánh mắt ấy, nàng liếc mắt đi, nhíu mày, nói: “Chuyện này quá phức tạp.” “Không phức tạp, không phức tạp chút nào. Nam Nhã chị nghĩ xem, em, đàn ông chưa vợ.” Ngón tay cậu chỉ vào mình, rồi lại trỏ lên vai nàng, “Chị, phụ nữ chưa chồng. Chuyện rất đơn giản mà.” “…” Chuyện khó giải quyết như vậy lại được cậu giản lược thành thế, cứ như giải một đầu bài sai đề. “À, không đúng.” Chu Lạc nói, “Em, đàn ông chưa vợ; chị, quả phụ bé.” Nam Nhã có chút hờn dỗi, nhìn cậu chằm chằm. Chu Lạc hỏi: “Em nói gì sai sao? Cơ mà, những cái này đều không phải trọng điểm. Trọng điểm là chị đang đem chuyện đơn giản phức tạp hóa lên. Người khác nói gì, chúng ta không để bụng là được.” Nam Nhã nói: “Uyển Loan thì sao?” Chu Lạc buồn bực: “Uyển Loan làm sao chứ?” Nam Nhã nhìn cậu, nói: “Tôi không muốn người ta nói vớ vẩn trước mặt con bé.” Chu Lạc càng thấy khó hiểu: “Ai lại đi nói vớ vẩn với một đứa bé chứ? À, chị sợ chúng ta sau khi kết hôn, người khác sẽ dị nghị con bé là con ghẻ?” Nam Nhã trừng mắt thật lớn, não thằng nhóc này cưỡi tên lửa hả? Kết hôn? Cậu có biết cậu còn cách mấy năm nữa mới đến tuổi được kết hôn hợp pháp không? Uổng cho nàng bao lâu nay kinh qua bao chuyện đều lạnh lùng bình tĩnh, giờ vậy mà lại bị cậu kích thích thần kinh. Chu Lạc nhíu mày, nói: “Ai dám nói con bé như vậy, trên đời này được bao nhiêu đứa con ghẻ đáng yêu như Uyển Loan chứ, em cứ thích con ghẻ đấy.” “Nói năng nhảm nhí.” Nam Nhã hất tay cậu muốn bỏ đi. Chu Lạc dính như keo bám lấy, một lần nữa kéo nàng lại, không buông tay: “Không cho đi. Chị phải nói rõ lý do cho em biết.” “Chu Lạc, cậu còn quá nhỏ.” “Em không còn nhỏ nữa.” Chu Lạc lập tức tiếp lời, “Trong lòng em giờ đã tang thương chẳng thua gì ông già rồi. Chị còn chê em quá nhỏ thì chờ em thêm vài năm nữa đi. Em giờ đặt gạch chị trước được không?” Nam Nhã: “…” Cậu nào có cần lý do chứ, rõ ràng là muốn phản bác khiến nàng không còn lời nào để nói mà. Chu Lạc cúi đầu nhìn nàng, vừa chân thành vừa thiết tha khổ sở: “Nam Nhã, chị được tự do rồi mà. Chị đâu thể cả đời này thui thủi một mình đâu, phải không? Nhất định không thể. Chị sẽ ở bên một người đàn ông thật tốt, sao người đó lại không thể là em chứ?” Nam Nhã không đáp lấy một câu. Nàng sao trước giờ lại không phát hiện ra cậu khéo mồm khéo mép vậy chứ, hay là trong tiềm thức nàng đã ngả lòng về phía cậu, vậy nên mới không muốn phản bác cậu. Nam Nhã không muốn truy đến cùng, nàng thầm nghĩ cách mau chóng kết thúc đề tài này, sau đó liền nói chắc nịch: “Phải, tôi sau này chỉ muốn ở một mình.” Lời này vừa ra, xung quanh im bặt. Chu Lạc ngẩn người, há miệng, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, tựa như bị người khác đập cho một gậy, phản ứng không thể nhanh nhạy, đầu óc cũng không sao linh hoạt được. Đáy mắt cậu lướt qua ánh nhìn bị tổn thương rõ ràng, ngơ ngác giây lát, chỉ có thể thốt một câu khẽ khàng: “Chị không phải là muốn ở một mình, chỉ là không muốn ở bên em thôi.” Tim Nam Nhã thoáng nhức nhối, cảm thấy cần phải nói gì đó, nhưng cậu thiếu niên kia dường như không muốn để nàng nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của mình, nghiêng đầu sang phía khác nhìn cánh diều đang chao liệng trên bầu trời. … Lúc Chu Lạc chạy vào tiệm từ cửa sau, Nam Nhã đang ngồi xổm dưới đất đo chiều cao cho Uyển Loan. “Uyển Loan nhà ta lại cao lên rồi.” “Thật ạ? Cao thêm bao nhiêu?” Uyển Loan ngạc nhiên hỏi. “Cao thêm ba phân.” Nam Nhã dùng ngón cái và ngón trỏ phác ra một khoảng cách diễn tả cho cô bé. “Oa!” “Mẹ lại phải may quần áo mới cho con rồi. Nào, đưa tay ra đây.” Uyển Loan lập tức giang tay ra cho Nam Nhã đo chiều dài cánh tay. “Mẹ, con muốn cao thêm nữa.” “Vậy con phải chịu khó ăn nhiều vào, ăn vặt ít thôi.” “Vâng ạ! Mẹ, con muốn cao bằng mẹ, không, muốn cao hơn mẹ cơ.” Uyển Loan giơ tay qua đỉnh đầu, tự phác họa. “Được. Uyển Loan sẽ cao hơn mẹ.” Nam Nhã cúi xuống dưới, đo độ dài chân cho cô bé. Uyển Loan nhón chân: “Con muốn cao bằng cậu Chu Lạc.” Chu Lạc đứng sau rèm. Nam Nhã hơi khựng lại, ngẩng đầu, ngồi xuống nhìn cô nhóc con: “Uyển Loan…” “Dạ?” “Con thích cậu Chu Lạc sao?” “Thích ạ. Cậu Chu Lạc đối với Uyển Loan rất tốt, đưa con đi chơi, tặng hoa cho con nữa.” Nam Nhã nở nụ cười, vòng tay đo eo cô bé; Uyển Loan ôm cổ mẹ, non nớt hỏi: “Mẹ thì sao?” Nam Nhã cúi đầu nhìn số đo trên thước dây: “Ừ?” “Mẹ có thích cậu Chu Lạc không?” Nam Nhã sững sờ. Phía sau tấm rèm, Chu Lạc nín thở. Sau bữa thả diều hôm trước, cậu không thuyết phục được nàng, nhưng cũng không định bỏ cuộc. “Mẹ, mẹ nói đi.” Nam Nhã buông thân mình nho nhỏ của cô bé ra: “Được rồi, số đo chúng ta đều đã lấy đủ, giờ đi may quần áo mới cho Uyển Loan nhé?” “Vâng ạ.” Sự chú ý của cô nhóc lập tức bị dắt khỏi chủ đề trước đó. “Ăn gian!” Chu Lạc bất mãn kháng nghị, bước ra từ phía sau rèm. Nam Nhã làm như không nghe thấy. “Cậu Chu Lạc!” Uyển Loan vui vẻ nhào qua ôm lấy chân cậu. Chu Lạc cũng không định tính sổ với Nam Nhã trước mặt con trẻ, chỉ đành giận dỗi ném cho nàng một túi đồ: “Này, ngon lắm đấy.” Nam Nhã mở ra xem, thoạt nhìn toàn bùn là bùn, hóa ra là củ mã thầy, cũng không biết là đào trộm của nhà nào nữa. “Mùa này sao lại có mã thầy.” Nam Nhã khó hiểu nói. “Chắc là trái mùa.” Chu Lạc nói. “Tôi lại cảm thấy là dư lại qua đông từ mùa thu trước.” “Dư lại?” “Ừ, chắc hỏng hết rồi, không ăn được đâu!” Nam Nhã nói. Chu Lạc kêu một tiếng: “Em vất vả mãi mới đào được từ trong đất ra đấy, cứ ném đi! Ném đi!” “…” Nam Nhã không làm gì được cậu, “Tôi ra phía sau rửa đi đã.” Nam Nhã đem đống mã thầy đầy bùn đi rửa, phát hiện ra mấy củ này vậy mà đều rất tươi mới. Mùa này, đúng là kỳ quặc. Nam Nhã mang mã thầy đã rửa sạch về tiệm, bắt gặp Chu Lạc đang một tay đỡ Uyển Loan cưỡi lên cổ mình, Uyển Loan cao hứng khúc khích không ngớt. Nam nhã nhíu mày, nói: “Lần sau đừng chơi như vậy.” Chu Lạc nắm chặt chân Uyển Loan, phân bua: “Em không làm ngã nó đâu mà.” “Tôi biết cậu sẽ không làm ngã nó.” Nam Nhã trầm mặc nửa giây, nói, “Thế này không tốt cho cho sự phát triển xương khớp của cậu, đừng có…” nàng dừng lại, chẳng biết sao cảm thấy xấu hổ vô cùng, không nói tiếp được nữa. Chu Lạc nháy mắt liền hiểu được, nhận ra nàng đang quan tâm đến mình, huyết quản toàn thân đều như được đả thông, thế này thì xương khớp làm sao mà có thể phát triển không tốt được chứ. Cậu biết nghe lời phải mà ngồi xuống, đỡ chân Uyển Loan thả xuống, cười nói: “Nhân lúc con bé còn nhỏ, còn có thể cưỡi trên cổ thì tranh thủ cho nó chơi vài lần. Sau này lớn hơn, lên tiểu học rồi trung học, lại không được nữa rồi.” Nam Nhã nghe cậu nói câu này, trong đầu như bị gõ một cái. Lời cậu nói vừa như lơ đãng lại như hàm chứa ẩn ý, chỉ sợ chính cậu cũng không ý thức được. Nàng nhận ra, lòng hơi rối loạn, lại có chút ấm áp. Nàng nạo vỏ củ mã thầy, đưa thịt củ trắng nõn lên miệng cắn một cái, trong lành mọng nước, mùi vị rất được. Hồi thần lại, thấy Chu Lạc vào Uyển Loan đều đồng thời nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kêu gào đòi ăn. Nam Nhã không khỏi bật cười, lại gọt thêm một củ đưa tới miệng Uyển Loan. Uyển Loan há miệng, cắn một miếng ngậm vào, hai má phồng lên thành một cái bọc nhỏ; lại gọt một củ nữa cho Chu Lạc, Chu Lạc cũng há miệng ra. Nam Nhã trợn mắt nhìn cậu: “Không có tay hả.” Chu Lạc chớp chớp mi, vẫn há miệng ra như cũ, Nam Nhã nguýt cậu một cái, đưa tới miệng cậu, Chu Lạc cúi đầu, miệng đớp xuống, ngậm luôn cả tay Nam Nhã. Đôi mắt cậu thiếu niên thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, đen láy, mang theo tình yêu say đắm và lửa dục không chút che giấu, và cả hơi thở ngập mùi hoóc-môn giống đực không thể ngăn trở. Nam Nhã bị cậu nhìn đến mặt đỏ tai nóng, cậu được thể làm tới, đầu lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay nàng một cái, mút một chút, rồi mới chậm rãi nhả ra. Tất thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, Nam Nhã phản ứng không kịp. Chu Lạc ăn xong củ mã thầy tươi non, cố ý đứng trước mặt nàng liếm môi. Tim Nam Nhã đập dồn như trống, thu tay về, đầu ngón tay vẫn còn dư nhiệt từ miệng cậu, nóng bỏng. Nàng gắng sức bình tĩnh lại, chậm rãi gọt củ mã thầy đút cho Uyển Loan, nhưng không cho Chu Lạc nữa. Uyển Loan liên tiếp ăn mấy củ, lầu bầu: “Mẹ, cho cậu Chu Lạc ăn nữa.” Nam Nhã thấp giọng tự nhủ: “Ai nuôi con hả! Cái đồ bắt cá hai tay.” Chu Lạc đang thấy buồn cười, khóe mắt chợt thấy có người tới gần cửa cuốn, dường như là tới xem quần áo, bèn ôm Uyển Loan vào gian trong. Hóa ra là người giao hàng. Nam Nhã kiểm kê hàng hóa xong, tiễn người nọ đi, lại kéo cửa cuốn xuống, than một tiếng: “Đêm nay lại bận rồi.” Chu Lạc nhìn chung quanh một chút, nói: “Tiệm chị lâu lắm rồi không có hàng mới. Quần áo toàn là của năm ngoái.” “Đâu có đến mức ấy?”, Nam Nhã lườm cậu một cái, lại tự nhủ, “Khoảng thời gian trước quá hỗn loạn, không có thời gian chăm nom tiệm. Cũng may đều qua cả rồi.” Đêm xuống, Chu Lạc làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu cứ quanh quẩn dáng vẻ đỏ mặt của Nam Nhã khi bị cậu ngậm lấy ngón tay. Không biết có phải do đã vào xuân nên hoóc-môn trong cơ thể bị kích thích hay không, tâm tư trải qua một mùa đông tĩnh mịch giờ lại có chút rục rịch manh động, phảng phất như quay trở lại cái đêm lăn lộn khó ngủ kia của kỳ nghỉ hè trước. Ngoài cửa sổ, mèo hoang trong núi gọi bạn tình, ánh trăng trong vắt tựa như cơ thể Nam Nhã, khi nàng ngâm mình dưới làn nước suối. Chao ôi, sao lần đi bơi đông đó cậu lại không nhân tiện mà lần sờ hôn nhẹ nàng một cái nhỉ? Thật đúng là một lần sảy chân để hận nghìn đời. Chu Lạc nằm trên giường lăn qua lăn lại, ôm lấy gối đầu, đau buồn thấp giọng rền rĩ. Một giờ sáng, cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu đứng dậy ra khỏi cửa, trèo ra sân thượng thăm dò, dưới tầng một tối thui. Cậu lén lút xuống cầu thang, cẩn thận từng ly từng tí mở cửa sân, chạy vào con ngõ nhỏ. Ánh trăng sáng tỏ, trấn nhỏ tựa như được phủ lên một tầng sương trắng. Ngõ nhỏ yên tĩnh, đã nhìn quen dáng vẻ ban ngày của nó, giờ đây Chu Lạc không hiểu sao lại có một một cảm giác hiếu kỳ đầy hưng phấn. Trên đường không có lấy một bóng người, thỉnh thoảng lại bắt gặp mấy con chó hoang đang âu yếm lẫn nhau. Chu Lạc nhanh như chớp vụt qua hai con chó nhỏ, bước chân vù vù, quay đầu nhìn lại, hai con chó đang giao phối, Chu Lạc chằm chằm nhìn chúng một hồi, hai con chó không bị ảnh hưởng chút nào, hừ hừ ha ha mà nhún mình. Con chó ở trên còn bớt chút thời gian liếc về phía Chu Lạc, dường như đang khinh bỉ cậu. Chu Lạc thở dài ngán ngẩm, lắc đầu, hỏi: “Mi còn nhỏ như vậy mà cũng đã thành niên rồi sao?” Cậu chợt muốn dọa dẫm chúng, xem thử xem hai con vật này bị phá hỏng chuyện tốt sẽ chật vật ra sao, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy quá thiếu đạo đức, bèn khoát tay một cái, xoay người chạy đi. Đến nhà Nam Nhã, cả ngôi nhà đều đang chìm trong giấc ngủ. Chu Lạc dễ dàng trèo nhanh lên cây phượng hoàng, lật người xoay về phía đối diện với cửa sổ phòng Nam Nhã, gõ gõ, một chốc sau, rèm cửa sổ được kéo ra, Nam Nhã mặc đồ ngủ, vẫn còn đương cơn mắt nhắm mắt mở, kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên đang ghé lên bệ cửa. Nàng phỏng chừng đã tỉnh ngủ, không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng mở cửa sổ: “Cậu tới làm…” còn chưa nói hết, cậu thiếu niên đã lanh lẹ như khỉ chui vào phòng. Nàng ngây người tại chỗ, mấy giây sau, hoàn toàn tỉnh táo lại, hạ giọng: “Chu Lạc cậu muốn làm gì?” “Em nhớ chị! Không ngủ được!” Cậu quay người lại, dáng vẻ xốc xếch ngồi trên giường nàng, hếch cằm, mở miệng nói chuyện so với nàng lại càng thêm khí thế. “Cậu…điên rồi hả?” nàng chỉ vào cửa sổ, “Ra ngoài!” “Em ra rồi chị còn chịu mở cửa sổ lần nữa cho em vào sao?” “Nói vớ vẩn.” “Em cứ không ra đấy, vất vả mãi mới bò vào được, có đứa ngu mới đi ra. Em điên chứ không có bị ngu.” “Chu Lạc…” Nam Nhã cố hết sức kiềm chế tâm tình, “Cậu đừng làm loạn, về đi.” “Em không có làm loạn, em nhớ chị thật mà, chị không tin sao?” Vẻ mặt cậu chân thành tha thiết, Nam Nhã trong thoáng chốc không nói được gì, suy nghĩ của hai người họ căn bản là không có cùng trọng điểm, tin hay không tin nào có quan trọng gì. Nàng hít một hơi, hết lòng dỗ dành. “Chu Lạc, cậu làm vậy là không thích hợp. Tôi là một phụ nữ độc thân, cậu nửa đêm chạy vào phòng ngủ của tôi là muốn gây ra chuyện gì? Tôi không thích làm những chuyện không minh bạch, cậu cũng nên nghĩ cho tâm tình và hoàn cảnh của tôi nữa chứ có phải không?” “Em biết như thế là không tốt nên mới đến đây bàn bạc với chị. Nam Nhã, chúng ta bên nhau đi! Như vậy chị sẽ không còn là phụ nữ độc thân nữa.” “…” Nam Nhã thực sự cạn lời. Khuyên can thế nào cũng không lọt được tai cậu. “Tôi sao có thể ở bên cậu chứ?” “Sao lại không thể? Bây giờ đã không còn bất cứ chuyện gì ngăn trở chúng ta. Ngày đó lúc thả diều chị cho là em đầu óc chập cheng nên nói giỡn sao?” Dưới ánh trăng, đôi mắt của cậu thiếu niên rực sáng một cách kỳ lạ, chất chứa trong đó toàn bộ đều là vẻ nghiêm túc và bình tĩnh, “Em biết con gái bọn chị khi đã chọn ở bên ai thì tức là trong tương lai cũng muốn ở cùng người đó, em cũng vậy Nam Nhã, em đối với chị cũng vậy.” Nam Nhã run rẩy nửa giây, suýt nữa thất thần. Tay nàng ấn mạnh lên trán một cái, lại buông ra: “Chu Lạc, còn rất nhiều chuyện khác ngăn trở giữa chúng ta.” “Chị nói đi, là chuyện gì, để em giải quyết.” “…” Nam Nhã gắng giữ cho mình bình tĩnh: “Chu Lạc, cậu hiện giờ còn nhỏ…” “Em là người lớn rồi!” Câu này khiến cậu có chút tức giận, lập tức ngắt lời nàng. Nam Nhã cũng im lặng, biết dẫn dắt theo kiểu này là không đúng. Hai người đối mặt với nhau, nàng chẳng hiểu sao lại có chút thấp thỏm, là chột dạ sao? Đừng vậy. Nàng tự cổ vũ bản thân, giọng chắc nịch nói: “Chu Lạc cậu bây giờ vẫn còn là trẻ…” Mắt cậu híp lại thành một khe nhỏ, quái đản cười nhạt một cái: “Em đã là một người đàn ông rồi. Chị có muốn em cởi quần xuống cho chị xem không?” “…” Nam Nhã há hốc, trong đầu loạn thành một nùi, “Tôi không phải là nói cái đó!” “Không phải cái đó thì là cái gì? Tuổi tác? Cái này vốn dĩ cũng không phải là vấn đề, ông già còn có thể ở bên thiếu nữ, chị sao lại không thể ở bên em, chị thậm chí còn chẳng phải là bà lão.” Nam Nhã quả lòng hết cách với cậu: “Chu Lạc, cậu vẫn đang là học sinh.” “Học sinh cũng có quyền được yêu đương, nếu như học sinh có thể hẹn hò với học sinh, vậy tại sao lại không thể hẹn hò với chị?” “…” Nam Nhã như muốn sụp đổ. “Nếu như chị không còn cái khác để nói, vậy thì Nam Nhã, chúng ta bên nhau đi thôi!” Những lời này cậu đã nói vô số lần, lần này lại càng thêm nhấn mạnh. Cậu thẳng thắn, thành khẩn mà thản nhiên, ngồi trên giường nàng, tựa như chủ nhân; còn nàng, hèn mọn mà sợ sệt, đứng trước mặt cậu, giống như tên trộm. “Chu Lạc, cậu đừng như vậy.” Ngay cả chính nàng cũng nhận ra những lời phân tích của mình thật không có tính thuyết phục chút nào. “Nam Nhã…” “Cậu còn như vậy nữa, tôi sẽ giận đấy.” Căn phòng ngủ mờ tối nhất thời lặng như tờ, chỉ có ánh trăng bàng bạc, tựa như vĩ tuyến 38 (*) vắt ngang giữa hai người. (*) Vĩ tuyến 38 ở đây chỉ đường vĩ tuyến đi qua vĩ độ 38 trên Bắc bán cầu, được lấy làm ranh giới chia cắt giữa hai miền Nam – Bắc Triều Tiên kể từ năm 1945 cho đến nay. Chu Lạc nhìn nàng, sắc mặt nghiêm nghị, lại không che giấu được một nét đau xót nơi đáy mắt. Nam Nhã không nhìn nổi, ánh mắt rời khỏi mặt cậu. “Chị dựa vào đâu mà như vậy?” Cậu hạ giọng hung hãn gằn từng tiếng. “Chị dựa vào đâu mà tức giận?! Dựa vào đâu mà đuổi em?!” Nam nhã vốn đang khó chịu trong lòng, nghe vậy biết là thật sự không thể nói lý nữa, cũng bị cậu làm cho giận quá hóa cười: “Dựa vào đâu ấy à? Đây là phòng tôi!” Chu Lạc cả giận nói: “Em nhớ chị đến muốn điên lên được, chỉ thiếu điều tự dỡ nhà mình xuống! Chị thì ngược lại, lòng yên tâm tĩnh mà ngủ ngon đến vậy!” “…” Nam Nhã thật muốn bất tỉnh tại chỗ, bị lời này của cậu làm cho muốn giận không được, không giận cũng không xong. “Em nhớ chị cả đêm phát rồ, lật qua lật lại muốn chết cũng không ngủ được. Chị thì sao? Chị xem lại bản thân chút coi!” cậu lạnh lùng lên án, tức mình đem cái chăn nàng đang choàng trên người giật xuống trút giận. Không được rồi! Một cái tóm này, vừa mềm lại vừa ấm, còn đượm mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, cậu giật mình, tay càng luôn vào sâu hơn, nhè nhẹ vuốt ve, nghĩ đến cơ thể cậu được bao bọc bên trong tấm chăn này, ấm áp, mềm mại, cơn giận đang “gào rống” trong cậu tức thì nốc-ao, xẹt cái bị tiêu diệt sạch sẽ. Nam Nhã tỉnh táo lại sau vài giây ngây phỗng, đang định nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng cậu đã một cước đá bay giày ra ngoài, vén chăn chui tọt vào bên trong. Nam Nhã cũng bị cậu làm cho tức chết, nhanh chóng tiến lên kéo cậu. Chu Lạc trở ngược tay ra bắt lấy tay nàng, dễ dàng kéo nàng ngã xuống giường. Nam Nhã giờ mới biết là mắc bẫy. Ra sức giãy giụa một hồi, Chu Lạc y hệt bạch tuộc, dùng cả tay cả chân quấn chặt lấy nàng, bắt lấy góc chăn kéo một cái phủ lên trên, đem nàng lôi vào trong chăn trùm kín. Nam Nhã thật muốn phát rồ lên rồi. “Chu Lạc!” “Suỵt, đánh thức Uyển Loan bây giờ.” Chu Lạc hà hơi bên tai nàng, tay chân siết lấy, giữ chặt nàng. Nam Nhã ra sức giãy giụa, không thoát ra nổi, ở trong chăn hô hấp không thông, trán nàng rỉ ra mồ hôi: “Chu Lạc, cậu buông ra!” “Không buông. Ngu mới buông.” Chu Lạc ôm nàng thật chặt, nhỏ giọng dỗ dành, “Tiểu Nhã, chị đừng di chuyển, cũng đừng sợ. Em chỉ muốn nói vài lời với chị, đừng sợ, Tiểu Nhã.” Nam Nhã sững sờ, thật sự không động đậy nữa. Trong chăn tối mò, không nhìn ra cái gì, giọng cậu khẽ khàng nỉ non như niệm ma chú, Tiểu Nhã, trước nay chưa từng có ai gọi nàng như vậy. “Em biết chị đang lo lắng điều gì. Chị không để tâm những lời bàn tán sau lưng, nhưng chị tuyệt cũng không muốn bị người ta xét nét. Chị không muốn người khác lôi cả em vào. Nhưng em không để bụng bọn họ nói gì đâu, Tiểu Nhã. Bởi vì em không sai. Em thích chị, em không làm tổn hại bất kỳ ai, vậy thì có gì sai. Người sai là họ, không phải em, cũng không phải chị.” Nàng bị cậu giam cầm trong không gian tối mịt, không thể động đậy, nàng coi như mất luôn cả thị giác, chỉ còn lại giọng cậu bên tai, trầm trầm du dương. “Nhưng chị chắc chắn cũng cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải vì họ mà chịu ấm ức, phải không? Vậy nên Tiểu Nhã, nếu như chị không muốn cho người khác biết, chúng ta sẽ cẩn thận, được không? Nếu như em chọc chị mất hứng, không đối xử tốt với chị, chị cứ việc đá em đi, được không? Đừng có ngay cả cơ hội cũng không cho em, được không? Em thích chị như vậy, chị cũng cảm nhận được mà, phải không?” Nam Nhã không hé răng lấy nửa lời. Trong chăn vừa tối lại vừa ngột ngạt, nàng thở không nổi, trái tim cứ như vì thiếu dưỡng khí mà nảy lên kịch liệt, nàng muốn thoát khỏi vòng tay cậu, ra ngoài hít một hơi không khí mới, nhưng mọi giãy giụa của nàng đều hóa thành bất động. Cơ thể nóng bừng của cậu thiếu niên gắt gao vây lấy nàng, nàng sợ hãi, hoang mang, nhìn không rõ bất cứ cái gì, chỉ còn lại thính giác là đặc biệt nhạy bén. Bằng không nàng sao có thể nghe thấy trong bóng tối nhịp đập trái tim cậu hòa làm một với tim nàng, sao có thể cảm nhận thấy mỗi câu mỗi chữ cậu nói đều như đang đầu độc, xuyên thẳng vào lồng ngực nàng. “Tiểu Nhã, chúng ta bên nhau đi! Chuyện này vốn đâu có khó khăn như đề thi chứ. Chị tự vấn mà xem, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản. Chị cũng thích em mà, phải không?” Cuối cùng, một tia lý trí còn sót lại cũng tuột mất. Nam Nhã vô lực nhắm mắt lại, nàng không cự lại nữa, chút sức lực cuối cùng cũng rút khỏi cơ thể. Trong bóng tối, Chu Lạc rất nhanh cảm giác được thân thể nàng có biến hóa, nàng đã tiếp nhận cậu. Trong khoảnh khắc, một nỗi vui sướng như điên mạnh mẽ đột kích vào nội tâm, rốt cuộc cũng đến giờ phút này, cậu kích động đến tột đỉnh. Dường như cả đời này cũng chưa bao giờ có thời khắc nào cao hứng kích động đến thế. Cậu ôm thân thể mềm mại ấm áp của nàng, chôn đầu thật sâu vào hõm vai nàng, ngửi lấy mùi hương của nàng, làm thế nào cũng thấy không đủ. Cậu lật người áp trên người nàng, cắn vành tai nàng. Nam Nhã cả kinh, thừa dịp gông cùm của cậu buông lỏng, nàng đẩy cậu ra, xoay người ngồi dậy, thấp giọng quát hỏi: “Cậu làm gì vậy hả?” “Em phải đánh dấu chủ quyền nha, nếu không chị trở mặt thì sao.”, cậu ngược lại rất thoải mái. “…” Nam Nhã cảnh giác rút lui xuống giường, đứng cách ra xa một khoảng an toàn, “Cậu về trước đi.” Chu Lạc ỷ thế không xuống giường: “Được được được, em không động vào chị. Cho em ngủ ở đây được không? Em thề không động vào chị.” “Không được.” “Sao lại không được? Em nói sẽ không động vào chị mà.” “Không được là không được. Có chuyện gì để sau nói tiếp.” Chu Lạc nghĩ ngợi một chút, hôm nay đã có thu hoạch lớn, trong chốc lát không thể được voi đòi tiên, trước cứ nghe lời nhường nàng một bước đi. Đầu đã nghĩ thông nhưng trong lòng tất nhiên vẫn không nỡ. Cậu không tình nguyện, tựa như đang gỡ cao su, chậm rì rì rời giường, còn oán trách lầm bầm một câu: “Giường chị làm bằng cái gì vậy hả, khiến người ta không dậy nổi.” Nam Nhã giận quá hóa cười: “Đồ quỷ! Không phải đều là sợi bông cả sao?” “Giường của chị rõ ràng không phải. Nói không chừng có quỷ thật cũng nên, níu kéo em không cho đứng dậy.” Chu Lạc nói giọng chắc nịch. Nam Nhã nghiến răng: “Tự mình không có xương còn trách giường tôi!” “Ôi chao, em đúng là không có xương đấy.” Chu Lạc choàng lấy cổ Nam Nhã, toàn thân thả lỏng, đổ ập lên người nàng. Nam Nhã bị tập kích bất ngờ, loạng choạng suýt thì ngã sấp xuống, Chu Lạc lại nhanh chóng đứng vững ôm nàng trở về. Nam Nhã đời nào lại không biết cậu đang nhân cơ hội chấm mút nàng, tức giận đẩy cậu: “Đi mau!” Đợi Chu Lạc trèo lên bệ cửa sổ, nàng lại không khỏi căn dặn: “Cậu chậm chút, đừng để ngã.” Chu Lạc vừa nghe thấy, trên mặt liền hiện lên một nét cười mập mờ: “Vừa rồi còn bảo em nhanh chút, giờ lại kêu em chậm chút, vẫn là không nỡ để em đi đây mà. Em dứt khoát ở lại cho rồi!” Nam Nhã trợn mắt: “Là tôi sợ cậu đạp hỏng cây nhà tôi.” Chu Lạc đã hạ người xuống, bàn tay giữ chấn song đột nhiên kìm lấy cả cơ thể, ghì sát vào cửa sổ hôn một cái lên má nàng. Nam Nhã sững người, Chu Lạc đã leo xuống khỏi cây, chui ra khỏi tán cây vẫy tay với nàng, chạy khỏi sân. Nam Nhã đưa mắt nhìn theo cậu thiếu niên đã chạy xa dưới ánh trăng, thẳng đến khi bóng dáng cậu biến mất trong con ngõ giữa đêm khuya mới thu mắt về, đóng cửa sổ lại. Nụ hôn của cậu thiếu niên còn vương trên mặt nàng, nóng hổi. Nàng một lần nữa quay lại giường, rúc vào trong chăn, trợn tròn mắt không biết đang nhìn cái gì. “Tên vô sỉ này.” Nàng rụt vai một cái, nhẹ giọng mắng, khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên.