Vĩ Gian Phong
Chương 22
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Trong hiệu thuốc nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Minh Ngật lúc đầu vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ là bản năng không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện ngu xuẩn của mình là ăn quá no đến mức phải ra hiệu thuốc mua thuốc tiêu hóa.
Vì thế nên anh liền mở miệng tranh nói chuyện trước: "Em chào cô, bọn em tùy tiện đi dạo một chút."
Nói xong liền kéo Kiều Tích, xoay người muốn đi.
Cô Đỗ sắc mặt thay đổi liên tục, "Đứng lại cho cô!"
Kiều Tích nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Minh Ngật, gương mặt đã đỏ bừng lên như một trái cà chua lớn rồi.
Cô quả thực là khóc không ra nước mắt mà, lắp ba lắp bắp mở miệng giải thích: "Cô ơi, là anh ấy ăn-----"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Kiều Tích đem từ "No quá" nói ra khỏi miệng, Minh Ngật đã chân tay nhanh nhẹn che miệng cô lại.
Nét mặt Minh Ngật vẫn là hết sức bình tĩnh, luôn duy trì được bộ dạng lãnh đạm thường ngày: "Đã nói là tùy tiện đi dạo rồi."
Nói xong liền kéo Kiều Tích muốn đi ra ngoài lần thứ hai.
Cô Đỗ lúc này đã hoàn toàn bốc lửa, lập tức liền quát lên một tiếng, "Em buông tay cho cô", sau đó liền đem Kiều Tích đang được Minh Ngật nắm tay kéo lại về phía mình.
Cô chỉ chỉ Minh Ngật, rất là nổi giận: "Em đứng đó đừng nhúc nhích!"
Nói xong liền kéo Kiều Tích đi sang một bên.
Bị quát như vậy, Minh Ngật cũng sửng sốt vài giây.
Ngày hôm nay làm sao vậy, thế nào mà hết một người lại một người... Minh Ngật phiền não xoay người dự định đi ra ngoài xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Và ngay trong khoảnh khắc quay người lại, một dòng chữ "Tránh thai khẩn cấp" to đùng được dán trên kệ tủ đập vào mắt Minh Ngật.
***
Cô Đỗ cố gắng dùng hết sự dịu dàng chân thành của mình nói chuyện với Kiều Tích------
"Kiều Tích, em đừng sợ, em cứ nói với cô đi, có phải là cậu ta bắt ép em không? Em yên tâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, em cứ việc nói!"
Kiều Tích quả thực là muốn khóc cũng không được mà: "Cô ơi, không phải như thế đâu...."
Cô Đỗ ngẩn người, "Là em tự nguyện?"
Vừa nói xong, chính cô cũng phát hiện ra suy đoán này rất có lý.
Hai người trẻ tuổi đứng chung một chỗ thực ra trông vô cùng xứng đôi đẹp mắt, không không không...
Cô Đỗ nỗ lực quẳng loại suy nghĩ đáng xấu hổ đang hiện ra trong đầu mình đi, đây là phạm tội đó!
Cô Đỗ lại một lần nữa làm giọng nói của mình trở nên chân thành nghiêm túc: "Dù cho em tự nguyện cũng không được! Với tuổi hiện nay của các em, một chút nhận thức cũng không có, bị con trai dỗ ngọt hai ba câu là đã ngu ngốc tin tưởng rồi, em cứ nói với cô đi, có phải là-----"
Lời nói của cô Đỗ hơi ngừng lại, Kiều Tích cảm giác được cặp sách phía sau lưng mình bị ai đó dùng lực kéo.
Cô quay đầu nhìn, đứng ở phía sau chính là Minh Ngật.
Minh Ngật kéo cô gái nhỏ đến bên cạnh mình, sau đó liền đưa ví tiền của mình cho cô, đưa tay chỉ cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, "Đi mua giúp anh chai nước."
Hả?
Kiều Tích nhìn anh, lại nhìn cô Đỗ trước mặt, ngơ ngác nói: "Thế nhưng-------"
"Anh khát nước." Minh Ngật cắt đứt lời nói của cô, giọng điệu thúc giục cô,"Đi nhanh đi."
"À... " Kiều Tích đáp ứng một tiếng, sau đó cẩn thận đi từng bước đến cửa hàng tiện lợi.
Chờ thấy Kiều Tích đi xa rồi, Minh Ngật mới giải thích cùng cô Đỗ: "Thưa cô, Kiều Tích là em họ của em."
Lời vừa nói ra, cô Đỗ trợn to hai mắt, kinh ngạc đến mức ngay cả một tiếng cũng không nói ra được, vẻ mặt lúc này mang đầy vẻ không thể tin tưởng, "Vậy mà còn..."
Minh Ngật giơ một tay lên che trán, sau đó quay sang một bên, liên tục hít vào thở ra vài lần, "... Em có chút cảm nắng, thế nên bảo cô ấy cùng em đi mua thuốc."
"Bị cảm nắng?" Cô Đỗ nghi ngờ nhìn Minh Ngật trước mặt, "Cô thấy em thoạt nhìn không hề giống bị cảm nắng đâu, em gạt cô à?"
Minh Ngật nhún nhún vai, "Cô nếu như không tin tưởng em thì em cũng không biết nói thế nào nữa."
Cô Đỗ: "..."
Cô nhíu mày một hồi: "Vừa rồi Kiều Tích muốn nói gì đó sao em lại không cho con bé nói? Nếu như thật sự là mua thuốc cảm nắng thì em chột dạ cái gì?"
Minh Ngật: "Em không chột dạ."
Cô Đỗ cười nhạt: "Em còn che miệng con bé, đấy không phải chột dạ thì là cái gì?"
Minh Ngật lại quay mặt sang một bên, giọng nói rất không kiên nhẫn, "Nếu cô không tin em thì em cũng không nói được gì nữa."
"Em không nói thật đúng không?" Cô Đỗ nói chuyện với anh một lúc mà tích được một bụng lửa giận, lúc này liền trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nói, "Được rồi, vậy chờ cô hỏi qua Kiều Tích trước rồi sẽ lại đến xử lý em!"
Minh Ngật nhíu nhíu mày, vươn cánh tay ngăn cản cô Đỗ đang muốn xoay người đi tìm Kiều Tích hỏi chuyện, tâm trạng anh thoạt nhìn rất không tốt, giọng nói lại càng không được tốt hơn----
"Cô ấy thì biết cái gì chứ? Đừng hỏi cô ấy."
Cô gái nhỏ nhà anh mới bao lớn chứ?
Vẫn còn đang ở độ tuổi không hiểu biết nhiều, mang loại chuyện này đi hỏi cô, cô Đỗ này rốt cuộc là suy nghĩ thế nào vậy? Trong người không có kiến thức à?
Cô Đỗ ngẩn người, một giây sau liền hướng về phía sau đầu Minh Ngật gõ một cái, "Thế sao em không nói với cô hả?"
Lại qua vài giây, cô Đỗ rốt cục cũng đè nén lại tâm tình của mình: "Em nói thật với cô nhanh, hai người các em rốt cuộc đến tiệm thuốc làm gì?"
Minh Ngật: "..."
Cô Đỗ: "Nói!"
Minh Ngật không chịu được mà nghiêng mặt sang một bên, nhịn cả buổi trời cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà mở miệng nói ra----
"Ăn no quá, đến mua thuốc tiêu hóa... Mới vừa từ trạm y tế ra, không tin cô đi hỏi xem."
"Thật không?" Cô Đỗ vẫn có chút không tin, thế nhưng cô nhìn Minh Ngật một hồi lại cảm thấy bộ dáng của anh không giống giả vờ, "Thật sự ăn no quá sao lại không nói sớm chứ, em mang gánh nặng thần tượng nặng lắm đúng không?"
***
Người mua hàng trong cửa hàng tiện lợi này có chút đông, Kiều Tích lấy từ trong tủ lạnh một chai nước, sau đó đi ra xếp sau đội ngũ xếp hàng phía trước đợi thanh toán.
Đợi vài phút, những người trước mặt thanh toán xong rời đi, Kiều Tích tiến lên đem chai nước cầm trong tay đặt lên quầy, "Một chai nước."
Lời chưa dứt đã nghe thấy một tiếng "Ba", một chai sữa từ trên trời rơi xuống cạnh chai nước, giọng nói của Minh Ngật vang lên: "Thanh toán chung luôn."
Nhìn thấy anh, Kiều Tích có chút bất ngờ, " A.... cô giáo đâu?"
Minh Ngật chỉ chỉ quầy thu ngân, nhắc nhở cô: "Trả tiền."
"À à." Kiều Tích nhanh chóng phản ứng, móc ví tiền ra.
Nhìn bao bì dễ thương bên ngoài chai sữa, Kiều Tích không nhịn được thầm nghĩ------
Người lớn như vậy rồi mà vẫn thích uống sữa của trẻ con a.
Cất tiền được trả lại xong, Kiều Tích xoay người, đưa ví tiền và chai nước cho Minh Ngật.
Minh Ngật đã cầm chai sữa vừa mua mở nắp ra, sau đó đưa cho cô.
Kiều Tích: "???"
Thấy cô chậm chạp không cầm lấy, Minh Ngật trực tiếp đưa chai sữa lên miệng cô, "Uống đi."
"... Em tự uống được." Kiều Tích lặng lẽ nhận lấy chai sữa.
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Kiều Tích nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy cô Đỗ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.
Cô len lén nhìn Minh Ngật, thấy anh cũng không hề có ý muốn giải thích với cô, nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi trước: "Vừa nãy... anh và cô Đỗ... nói cái gì đó?"
Dòng chữ to đùng "Thuốc tránh thai khẩn cấp" ở ghi trên quầy hàng... Chỉ cần nghĩ lại một chút thôi cũng khiến Kiều Tích hít thở không thông.
Nghĩ đến đây, Kiều Tích có chút lo lắng, không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa: "Hai người nói cái gì đó?"
Cũng không biết anh có giải thích rõ ràng hay không nữa.
Minh Ngật nhíu nhíu mày, "Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì."
Sự việc ngày hôm nay coi như cho qua đi, chẳng lẽ còn bắt anh phải giải thích với cô gái nhỏ này thuốc tránh thai khẩn cấp có ý nghĩa gì hay sao?
Chỉ là chuyện này cũng không hoàn toàn có thể cho qua đi được.
Cô Đỗ vẫn có chút không yên lòng, nhìn Minh Ngật có chút hoài nghi, hoài nghi anh là một người có khả năng hại đời em họ mình, thế nên bảo anh ngày mai mời người nhà đến trường học gặp mặt nói chuyện với mình.
Đương nhiên là loại chuyện nhỏ này Minh Ngật sẽ không thông báo cho Kiều Tích.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Minh Ngật bị mời phụ huynh đến trường, nhưng anh lại rất bình tĩnh đáp ứng với yêu cầu đó của cô giáo, sau đó liền không chút hoảng hốt mà mời ông nội mình đến trường vào ngay ngày hôm sau.
Ông nội Minh trước khi về hưu là một giáo sư của trường quân y, mấy năm về hưu cũng không hề nhận lời mời tham gia các buổi hội thảo mà suốt ngày ở nhà chăm sóc hoa cỏ, cứ 3-5 ngày lại cùng mấy người bạn già đánh bài câu cá, ngày ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ.
Ông nội Minh thích nhất là nghe ngóng thăm dò những chuyện của thằng cháu lớn này thế nên ông hiểu rất rõ ràng, với cái tính tình của thằng cháu ông thì cả kể nếu có thích cô gái nào đó thì cũng sẽ bị con gái nhà người ta đập chết thôi, không đập chết thì chính là con gái nhà người ta quá nhân từ rồi, thế nên làm sao có chuyện thằng này lại đi yêu sớm được.
Mẹ Minh Ngật lại còn suốt ngày hết phòng đông lại phòng tây, cái này hoàn toàn là không cần thiết mà.
Với cái loại tính cách này của thằng cháu lớn nhà ông, trước 30 tuổi có thể dắt tay con gái nhà người ta thì mới miễn cưỡng gọi là yêu sớm nhé.
Ông nội Minh làm gì có sóng to gió lớn nào chưa thấy qua, hơn nữa lại biết cháu nội mình chắc chắn không thể làm loại chuyện hoang đường đấy, thế nên nhanh chóng nói vài ba câu đã xóa sạch những nghi ngờ của cô Đỗ-----
"Đứa nhỏ kia thật sự là em họ của nó, từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Đến khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, ông nội Minh vẫn tràn đầy hăng hái: "Trước kia có nghe bố mẹ cháu nói nha đầu Tiểu Kiều tới, vẫn chưa đi gặp cô bé được lần nào. Lúc con bé còn nhỏ ông còn từng ôm nó nhé, cũng không biết bây giờ lớn thành thế nào nữa, cháu dẫn ông đi nhìn con bé một cái đi."
Minh Ngật nghiêng mặt, họ nhẹ một tiếng, trong giọng nói khó có được vài phần mất tự nhiên: "Chỉ bình thường thôi... Có cái gì hay mà nhìn đâu."
Ông nội Minh vốn dĩ còn nghiêm túc gương mẫu đi đằng trước, nghe thấy lời này liền xoay đầu lại nhìn cháu nội nhà mình.
"Cháu khi bé còn từng hôn người ta rồi đấy... Chính là lúc bố con bé xảy ra chuyện không may ấy, ông và mẹ cháu mang theo cháu đến bệnh viện thăm người, kết quả là vừa nhìn thấy con bé nằm trong xe đẩy liền nhào tới hôn người ta, mẹ cháu lôi cháu lại cháu còn không chịu buông đâu... Quên hết rồi?"
Mặt Minh Ngật hết xanh lại trắng, nín nửa ngày, cuối cùng chỉ xuất ra được một câu: "... Nói vớ vẩn!"
"Cháu không thừa nhận à?" Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cháu trai, ông nội Minh cười híp mắt nói, "Đi thôi, ông đây muốn đi hỏi nha đầu Tiểu Kiều một chút, xem con bé có còn nhớ hay không."
"Ông!" Minh Ngật có vài phần nóng nảy, lập tức đi đến chắn trước mặt ông nội nhà mình, "... Ông đừng nói linh tinh trước mặt cô ấy."
***
Buổi chiều, có lớp nghe tiếng Pháp Kiều Tích phải học.
Khi còn học ở Tây Kinh cô đã biết đây là một kỹ năng rất quan trọng thế nên cô luôn luôn tập trung vào mỗi bài nghe, chỉ là sau khi đến trường trung học, có quá nhiều sự lựa chọn mới và hấp dẫn thế nên đương nhiên cô cũng phải học cách lựa chọn.
Buổi chiều cũng là lúc mà 4 MC lần đầu gặp nhau, 3 người kia có khả năng đã quen biết với nhau từ trước rồi bởi thế nên lần gặp mặt đối với Kiều Tích rất quan trọng, cô không có lý do gì để vắng mặt được. Nghe tiếng Pháp có thể học bù lại sau nên Kiều Tích đương nhiên sẽ chọn bỏ lớp tiếng Pháp để đến họp với 3 MC còn lại kia.
Chỉ là khi Kiều Tích đến nơi mới phát hiện ra, sự việc cũng không giống toàn bộ như cô dự đoán. Trong 3 MC thì có 2 người là được tuyển chọn từ trường khác trong khu vực, chỉ có một người là học sinh của trường Trung học phụ thuộc.
Cũng may là mấy người này cũng không có quen thân nhau từ trước, Kiều Tích bị kẹp ở giữa cũng sẽ không có quá lạc loài.
Nữ sinh cùng trường với cô tên là Quý Dung Dung, vừa nhìn thấy Kiều Tích liền rất hào hứng nhiệt tình cùng cô nói chuyện: "Tớ nghe nói cậu là em họ của Minh sư huynh, vậy cậu chắc chắn là không giống với Nhan Hạ rồi."
Kiều Tích ngẩn người: "Nhan... Hạ?"
Cô ở Minh gia lâu như vậy rồi, cũng chưa nghe qua cái tên này.
"Cậu không biết cô ấy sao?" Quý Dung Dung có vài phần kinh ngạc, "Cô ấy trước đây vẫn luôn ở tại Minh gia mà."
Thấy cô không nói lời nào, Quý Dung Dung liền vui vẻ giải thích: "Bố cô ấy vốn là người lái xe cho bố Minh sư huynh, sau đó không may gặp tai nạn xe cộ qua đời, nhà Minh sư huynh liền nhận nuôi cô ấy."
"... À." Kiều Tích lên tiếng, "Tớ cũng không biết cô ấy lắm."
"Bọn họ chưa từng nhắc đến với cậu sao?" Quý Dung Dung có chút nghi hoặc hỏi, "Nhà Minh sư huynh đối xử với cô ấy rất tốt, năm ngoái còn cho cô ấy đi Anh du học đó."
Chẳng biết tại sao, cả nửa buổi chiều Kiều Tích đều bị cái người tên "Nhan Hạ" trong miệng Quý Dung Dung làm cho tâm thần không yên, lúc khớp lời với mọi người còn bị sai vài lần.
May mà tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm chiếu cố cô, sôi nổi nói-----
"Không sao, tập nhiều là quen thôi mà."
"Đúng đó, lần đầu tiên tớ làm MC còn không giỏi được như cậu đâu."
Nhưng bất kể mọi người có an ủi thế nào thì Kiều Tích cũng biết mình là người kéo chân bọn họ, cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn và lo lắng.
Thu dọn xong mọi thứ, điện thoại di động trong cặp sách của cô rung lên.
Nhờ lần trước Minh Ngật xin kết bạn với cô mà mãi cô không đồng ý khiến anh tức giận thế nên sau lần đó cô đã tập thành thói quen đúng giờ kiểm tra các loại tin nhắn trên Wechat.
Kiều Tích mở Wechat, có một yêu cầu thêm bạn mới.
Cô mở trang cá nhân của người đó ra xem, ảnh đại diện của người đó là một nhân vật phim hoạt hình, sống tại thành phố York ở Anh, ID là été.
Đây là một từ tiếng Pháp, cũng là một từ mới mà Kiều Tích mới học qua không lâu.
été, có nghĩa là mùa hạ.
Kiều Tích không do dự nhiều, gần như trực tiếp đồng ý lời kết bạn của đối phương.
Tiểu Vũ:
Có ai nhận ra điều gì không?Nhan Hạ với chị Tiểu Hạ lần trước có phải một người không?Vì sao mà Minh gia lại cho Nhan Hạ đi Anh du học? été này có phải Nhan Hạ hày không?À đừng hỏi t nhé, vì t cũng edit trước nào đọc chương đấy thôiiiiiLại một mùa đăng kí tín chỉ đến, mệt mỏi quá đi. T vẫn chưa đăng kí được:(((
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
3 chương
73 chương
17 chương
122 chương