Vì Em Yêu Anh

Chương 30

- Bác sĩ, bác phải cứu anh ấy, tôi xin bá sĩ. Trong bệnh viện lúc này, Hà My đang nắm lấy tay bác sĩ, trên mặt cô giàn giụa nước mắt. - Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng..... - Nhưng sao bác sĩ? - Tình trạng của anh ấy bị đâm với anh ấy còn mang bệnh..... - Mang bệnh gì? - cô cắt ngang lời bác sĩ, giọng bất ngờ cùng với lo lắng hỏi - Cô không biết à? Anh ấy bị khối u não, mặc dù là khối u lành tính, tôi đã nhắc anh ấy nếu nó gây hại cho sức khoẻ thì anh ấy nên phẫu thuật cắt bỏ. Hiện giờ tình trạng của anh ấy rất nguy kịch. - Bác sĩ, dù có chuyện gì cũng phải cứu anh ấy. - cô quỳ sụp dưới chân bác sĩ chấp tay cầu xin. Vị bác sĩ thấy thế, cũng có phần bối rối đỡ cô đứng dậy. - Nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi là phải cứu người, dù có nghiêm trọng như thế nào chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu anh ấy. - Cảm ơn...cảm ơn bác sĩ. - Mà cô là gì của bệnh nhân thế? - Là....là vợ của anh ấy - cô khóc lớn hơn. Lúc này, Hưng vừa vào bệnh viện, thấy được màn này anh chạy lại đỡ lấy Hà My, rồi quay sang nói với bác sĩ: - Nhờ cả vào bác sĩ. Vị bác sĩ gật đầu rồi đi vào phòng phẫu thuật. Hưng đỡ cô ngồi xuống dãy ghế đối diện phòng phẫu thuật - Thằng Thành nó sẽ không sao đâu. - ...... - cô không nói gì chỉ khóc thút thít - Em nên nghỉ một tí đi, Thành nó biết em như thế này nó sẽ lo lắm đấy. - Cảm ơn anh. - Đừng khách sáo thế chứ, anh với Thành như là anh em, bọn anh chơi với nhau từ nhỏ, con nó cũng gọi anh bằng chú còn gì, không lẽ thằng chú này thấy cháu bị người ta hãm hại mà không ra tay cứu hả? Chỉ những người không có nhân tính với làm được vậy thôi. Cô nghe Hưng nói thế thì gật gật đầu. - Anh thấy em chưa ăn gì cả, ngồi đây đi, anh đi mua gì đó cho em ăn. Hưng vừa rời đi, điện thoại Hưng vừa đưa cho cô cũng reo lên - Alo - Hà My con ơi huhuhu - đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của vú. - Dạ, con nè vú. - Con có sao không, có bị gì không hả con? - Con không sao, con không bị gì cả, nhưng mà...nhưng mà anh Thành......anh.... - Chuyện thằng Thành vú biết rồi, vú tin nó sẽ qua khỏi mà - Huhuhuhu - cô khóc lớn với vú - Con phải bình tĩnh lại, con phải mạnh mẽ lên con. - Dạ, Boo sao rồi vú? Con nhớ thằng bé lắm. - Boo ngủ rồi, nó không sao cả. May mà nhờ có thằng Hưng. - Dạ, con biết ơn anh ấy lắm, nhờ anh ấy mà Boo mới không sao, không chắc con chết quá vú ơiiii - Nhưng bây giờ Boo không sao rồi, không có chuyện gì rồi. Vú cúp máy đây, lên ngủ với nó đây, có chuyện gì thì gọi báo cho vú nha con. - Dạ, nhờ vú chăm sóc Boo giúp con. —————— Chuyện là hôm Hoài An giở trò bắt cóc hai mẹ con Hà My thì tình cờ hôm ấy Hưng đến nhà tìm Thành có việc. Vừa đến tới cổng anh thấy một chiếc xe hơi từ trong nhà chạy ra với tốc độ rất nhanh như là kẻ trộm nhanh chóng chạy thoát sau khi ăn cắp được một đống tiền. Hưng thấy khả nghi, lái xe đuổi theo. Khi chiếc xe phía trước dừng lại một ngôi nhà hoang, từ trong xe một đám đàn ông cùng một người phụ nữ đi xuống, trên tay một người đàn ông đang bồng một đứa trẻ, Hưng nhìn ra ngay đó chính xác là Boo. Còn một người đàn ông đang bế một cô gái, Hưng không khó gì mà nhận ra người con gái ấy là Hà My. Khi đám người ấy di chuyển vào căn nhà, Hưng xuống xe cũng từ từ theo dõi đám người ấy, tình cờ anh nghe được kế hoạch của họ, và anh đã đánh ngã mấy tên đang chuẩn bị ra tay hại Boo và giải cứu Boo. Lên xe anh gọi ngay cho Kiến Thành. Lý do anh không cứu Hà My vì anh biết ả ta chưa ra tay với Hà My ngay bây giờ đâu, anh muốn để cho ả tưởng kế hoạch của ả đã thành công, để có bằng chứng mà bắt ả vào tù, đồng thời anh cũng gọi cho cảnh sát và xe cứu thương tới, sau đó lái xe rời đi, hướng về phía nhà Kiến Thành. ————————— Sau khi ăn một ít cháo Hưng mua về, Hà My vẫn ngồi thừ tại chỗ, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào chữ “PHÒNG PHẪU THUẬT” đang sáng đèn, cô nhìn mãi như đang nhìn một tia sáng nhỏ trong cuộc đời bi thương của cô. Hưng ngồi kế bên, anh không biết làm gì chỉ có thể ngồi im lặng kế bên cô, lâu lâu anh lại xoay qua nhìn cô một cái rồi thôi. Bất ngờ, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nữ y ta gấp rút chạy ra rồi một lát sau lại thấy nhiều y tá và bác sĩ chạy vào lại. Hà My thấy vậy, lo lắng lại càng thêm lo lắng, tay chân cô run run đứng không vững được mà phải nhờ Hưng ôm lấy cô lại. Ca phẫu thuật đã trôi qua 5 giờ đồng hồ, mà vẫn chưa có động tĩnh gì, đầu óc cô bây giờ rối bời, tim cô đau đớn dữ dội. 2h sáng một vị bác sĩ lạ mặt từ trong phòng bệnh đi ra, trên gương uể oải mặt hiện lên vài tia buồn bã. - Người nhà bệnh nhân Kiến Thành đúng không? - Vâng vâng đúng rồi bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? - Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn cùng gia đình. 1 tiếng sau người nhà có thể qua nhà xác nhận xác anh ấy.