Hôm sau Điền Tranh đi làm, bỗng có một đứa bé trai từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô và gọi cô là mẹ. Điền Tranh gỡ tay cậu bé ấy ra, ngồi xuống cho ngang bằng rồi hỏi: “Cậu bé, con lạc mẹ hay sao?” Cậu bé lắc lắc đầu, chỉ vào Điền Tranh: “Cô xinh đẹp, cô chính là mẹ con!” Điền Tranh bật cười, cứ nghĩ là thằng nhóc cho rằng ai đẹp cũng là mẹ mình nên mới nói vậy. Cô khảy nhẹ vào mũi nó một cái, vui vẻ trêu: “Cậu bé à, cô còn chưa có người yêu thì lấy đâu ra có con chứ?” Cậu bé ấy nghe vậy lập tức xụ mặt, không vui nói: “Mẹ là mẹ của con, là vợ của...” Cậu bé ấy chưa nói xong, một phụ nữ hớt hải chạy tới gọi: “An Nam, con chạy đi đâu vậy hả?” Điền Tranh đứng lên nhìn người phụ nữ ấy, Lục Ngạn thừa cơ hội xuất khỏi người An Nam mà Điền Tranh không hề hay biết. Người phụ nữ ấy gật đầu với Điền Tranh rồi dẫn An Nam đi, tay còn phét vào mông cậu nhóc một cái vì tội đi lung tung. Lục Nguyên đứng từ xa nhìn qua, làn môi mỏng bất giác mím lại. Điền Tranh đứng nhìn theo hai người họ một lúc, cô lắc đầu cười rồi bước xuống đường. Bên kia đường chính là tiệm trà sữa nơi cô làm việc. Điền Tranh đi được nửa đường, một chiếc xe hơi bỗng lao nhanh đến với tốc độ chóng mặt. Đang là đèn đỏ cơ mà, tại sao chiếc xe đó lại chạy như ma đuổi vậy? Bước chân Điền Tranh lúc này trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không thể nào nhấc nổi. Giống như có ai đó cố tình ghì cả người cô đứng lại. Điền Tranh cảm thấy rất kì lạ! Những tưởng bản thân sẽ không qua nổi kiếp nạn này, Điền Tranh nhắm tịt hai mắt lại, chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy đến. Thế nhưng khi chiếc xe gần đến chỗ cô, một thế lực nào đó đã khiến cho chiếc xe chếch sang chỗ khác xoay thành một vòng tròn. Tiếng thắng xe cộng với tiếng lết bánh ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Người đi đường hiếu kì đứng lại xem rất đông, chỉ một thoáng đã đứng đầy xung quanh. Một cơn gió ù mạnh qua, Điền Tranh cảm giác mình được bao bọc trong vòng tay của ai đó. Đến khi cô ngẩng mặt lên, trước mặt cô là gương mặt góc cạnh cực kì điển trai cùng quen thuộc của Lục Nguyên. “Là...!là anh sao?” “Em không sao chứ?” - Lục Nguyên cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt đầy sự lo lắng. Lúc này Điền Tranh mới nhận thấy cơ thể hai người áp sát vào nhau, chặt đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương. Điền Tranh ngại ngùng đẩy nhẹ Lục Nguyên ra, vén vài sợi tóc bay loà xoà trước mặt. “Tôi không sao! Cảm ơn anh đã cứu mạng!” Chủ nhân của chiếc xe vừa rồi vội vàng chạy đến trước mặt Điền Tranh và Lục Nguyên. Anh ta thở hồng hộc, ríu rít xin lỗi hai người. Thì ra xe anh ta bị đứt thắng nên mới xảy ra sự cố này. Anh ta tính đưa Điền Tranh vào bệnh viện kiểm tra, còn không thì sẽ bồi thường cho cô nhưng cô nói không cần. Điền Tranh bảo Lục Nguyên đợi mình một chút, rồi cô chạy vội vào cửa tiệm mình mua một ly trà sữa và một chiếc bánh ngọt đem đến trước mặt Lục Nguyên: “Cái này tôi đãi anh, xem như là lời cảm ơn nhé!” Lục Nguyên không từ chối, anh nhận lấy rồi đưa lên lắc lắc: “Cảm ơn em!” Điền Tranh cười, nụ cười đẹp như bình minh sớm mai khiến cho ai đó mê mẩn. Cô nói lời cảm ơn lần nữa với Lục Nguyên rồi sau đó trở lại vào tiệm làm việc. Lý Di - cô bạn làm chung với Điền Tranh vừa nhìn thấy cô vào liền kéo lại hỏi: “Này, anh chàng đẹp trai vừa nãy cậu nói chuyện là ai đấy?” Điền Tranh vừa cất đồ vừa trả lời: “Là một người qua đường thôi.” Lý Di nghe xong cảm thấy hụt hẫng, lẩm bẩm quay đi: “Đáng tiếc thật!” Điền Tranh cũng cảm thấy rất tiếc vì ngoài cái tên Lục Nguyên ra, cô chẳng biết thêm gì về anh. Ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài đường, một chút hi vọng rằng anh vẫn còn ở đó nhưng cuối cùng lại ôm thất vọng như ở trạm xe buýt hôm qua. Dạ Lan từ đầu chí cuối theo dõi mọi chuyện xảy ra qua quả cầu thuỷ tinh. Nhìn thấy mọi việc xảy ra không như mong muốn, bàn tay cô ta bấu chặt vào nhau, móng tay đâm xuyên vào da thịt nhưng cô ta không biết đau là gì. Cảnh Lục Nguyên ôm Điền Tranh khi nãy khiến cô ta đau hơn gấp vạn lần. “Khốn kiếp! Lục Nguyên, tại sao lúc nào anh cũng cứu cô ta vậy hả?” *** Lục Ngạn ngồi bên hồ Thiên Thuỷ thút thít khóc, vì tự ý lên dương gian gặp Điền Tranh nhận mẹ nên đã bị Lục Nguyên đánh cho một trận và bảo Tiểu Cầu canh chừng, cấm từ nay về sau không được để cho Lục Ngạn lên dương gian nữa. Cậu bé chỉ được phép nhìn Điền Tranh qua mặt hồ Thiên Thuỷ phẳng lặng, bên dưới phản chiếu hình ảnh Điền Tranh một cách rõ ràng và chân thật nhất. Lục Ngạn nhớ mẹ, muốn được ôm mẹ nhưng bố lại không cho cậu bé lên gặp mẹ. Lục Ngạn ghét bố! “Bố thật bất công! Tại sao bố có thể gặp mẹ thường xuyên còn mình thì không chứ? Bố thật ích kỉ!” Lục Ngạn vừa khóc vừa lầm bầm. Lục Nguyên ở phía sau nghe thấy hết tất cả nhưng anh không như mọi lần dỗ dành cậu bé ngay. Anh không cho Lục Ngạn lên dương gian cũng là vì có nguyên do. Bản thân Lục Ngạn là một tiểu quỷ, tà khí rất mạnh, có thể thu hút được những tên pháp sư tìm đến. Cố Sơ đã từng bị một tên pháp sư có tay nghề cao siêu thu phục, cho nên anh mới nghiêm túc cấm bọn nhỏ lên đó, ấy thế mà chúng không hiểu lại trách anh. Lục Nguyên cầm trên tay ly trà sữa và chiếc bánh ngọt mà Điền Tranh đã đưa cho đem đến chỗ Lục Ngạn. Lục Ngạn ngước nhìn thứ “khác lạ” trên tay bố, sau đó nhìn anh, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ. “Là của mẹ cho con!” “Bố nói thật ạ?” Lục Ngạn nghe đến mẹ, liền vui mừng quệt nước mắt đưa tay nhận lấy vừa ăn vừa uống rất vui vẻ. Lục Nguyên ngồi xuống xoa đầu tiểu bảo bối của mình. Anh rất thương nó, cũng rất muốn gia đình ba người đoàn tụ nhưng người và quỷ vốn là hai phạm trù khác nhau, không thể đến được với nhau. Anh chỉ có thể âm thầm bảo vệ Điền Tranh, xuất hiện kịp thời những lúc cô gặp nguy để giúp đỡ.