Sau hôm Hưng Vĩ thu phục Tô Ảnh Nhược, anh có đến gặp bà Lục để nói chuyện.
Nhận được tin tốt bà Lục mừng đến nỗi thiếu điều muốn dập đầu cảm tạ anh ta.
Bà hỏi Hưng Vĩ muốn gì, bà sẽ đáp ứng nhưng anh ta bảo không cần.
Trước khi đi còn để lại cho bà Lục một câu:
“Làm ác ắt sẽ có hoạ về sau! Bà nên cẩn thận!”
Bà Lục không hiểu điều mà Hưng Vĩ nói nhưng cũng không mấy quan tâm.
Chỉ cần biết dẹp bỏ được Tô Ảnh Nhược là những ngày sau này bà ta có thể ăn ngon ngủ yên được rồi.
Đêm đó bà Lục đang ngủ say, nghe có tiếng động liền giật mình thức giấc.
Bà nhìn thấy một tên trộm bịt mặt vừa lẻn vào phòng mình bằng đường cửa sổ nên lật đật ngồi dậy, la lên:
“Trộm...!ưm...!ưm...”
“Câm miệng!”
Chưa tròn câu, tên đó đã nhanh tay bụm miệng bà.
Bà Lục giãy giụa, dù không kêu được bà vẫn gắng sức làm gì đó để gây ra tiếng động báo hiệu cho gia nhân.
Tên đó thấy tình hình không ổn, hắn lấy con dao đã thủ sẵn ra, dứt khoát rạch một đường ngay cổ bà Lục.
Bà Lục trợn mắt, nấc lên vài cái rồi gục xuống.
Hai mắt vẫn mở trừng trừng không khép lại.
Tên đó thả bà Lục ra, đưa tay lên mũi bà kiểm tra.
Chắc chắn rằng người đã chết, hắn nhanh chóng lục lọi đồ đạc, lấy đi hết vàng bạc và ngân phiếu sau đó trèo qua cửa sổ trốn đi.
Một tên gia nhân kiếm chỗ đi vệ sinh ở bên ngoài, nhìn thấy kẻ lạ vừa từ cửa sổ phòng phu nhân chui ra.
Cậu ta đang buồn ngủ nên tưởng mình nhìn lầm, liền dụi mắt vài cái để xác thực.
Khi biết đó là thật, cậu ta liền hô hoán lên:
“Trộm! Có trộm!”
Tên trộm kia giật mình, hắn nhanh chân chạy biến đi.
Mọi người nghe có trộm liền nháo nhào chạy ra, trên tay mỗi người đều thủ sẵn gậy gộc.
“Đâu? Trộm ở đâu?”
“Tôi vừa thấy nó chui ra từ cửa sổ phòng của phu nhân, nó chạy về hướng Đông rồi.” - Tên gia nhân kia vừa nói vừa diễn tả lại.
A Mạn nghĩ đến điều gì đó, hắn gấp gáp phất tay cho mọi người đi theo mình:
“Mau vào phòng xem phu nhân thế nào.”
A Mạn dẫn đầu đến trước phòng bà Lục.
Sau nhiều lần gõ cửa nhưng không ai trả lời, hắn chỉ còn cách phá cửa xông vào.
Vừa mở đèn, cảnh tượng bà Lục nằm trên giường với vết cắt sâu hoắm ở cổ, máu chảy ướt loang cả một mảng nệm, gương mặt bà ta tái mét, đôi mắt vẫn mở to nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ trông cực kì ám ảnh.
“Aaaa! Đáng sợ quá!”
Các cô gái sợ hãi hét lên, ôm lấy nhau quay mặt đi.
Đồ đạc trong phòng đều bị lục tung lên hết, tất cả những thứ quý giá đều bị lấy đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vụ cướp của giết người.
Mọi người nhanh chóng đi báo án.
Vụ án này gây chấn động cả thành phố lúc bấy giờ, tuy nhiên không biết vì lý do gì mà hung thủ đã tự ra đầu thú cho nên vụ án đã được khép lại.
Người ta nói rằng, tên trộm đó đã đến đồn cảnh sát với trạng thái vô cùng hoảng loạn, trong lúc khai hắn ta còn không ngừng la hét chỉ trỏ khắp nơi cho rằng ở đó có ma...
***
Lục Nguyên sau khi biết tin linh hồn Tô Ảnh Nhược đã được siêu thoát, anh như kẻ điên đập phá hết mọi thứ.
Luôn miệng trách ông trời tại sao đến khi chết vẫn còn nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương.
Lục Ngạn nghe lời bố dẫn đi gặp mẹ, đến bây giờ thằng bé vẫn chưa thấy mẹ đâu, nó gào khóc.
Dạ Lan phải dỗ dành rất lâu nó mới chịu nín.
Kể từ đó, Dạ Lan luôn bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho Lục Ngạn chỉ để lấy lòng Lục Nguyên.
Tuy anh không xua đuổi nhưng cũng không quá mức gần gũi với cô ta.
Trong lòng anh trước sau vẫn như một, chỉ một lòng một dạ với người vợ trước.
Lục Nguyên vì vẫn còn vương vấn kiếp này với Tô Ảnh Nhược nên anh không muốn siêu thoát, càng không muốn được đầu thai.
Anh sợ một khi qua cầu Nại Hà uống chén canh của Mạnh Bà, anh sẽ vĩnh viễn quên mất cô.
Anh sợ bản thân sẽ không giữ được lời thề yêu cô mãi mãi.
Thế nhưng kì hạn ở dương thế của anh đã hết, tới khi Hắc Bạch Vô Thường sắp đến đưa Lục Nguyên đi xuống âm phủ xét tội thì anh đã cố tình gây ra rất nhiều chuyện ác.
Hồn anh cứ vất vưởng ở dương gian nên anh dần dần trở thành cô hồn dã quỷ, ngàn kiếp không được đầu thai.
Nhưng vì Tô Ảnh Nhược, anh cam tâm tình nguyện.
Dạ Lan và Lục Ngạn cũng vì anh mà trở thành quỷ.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tô Ảnh Nhược cũng được đầu thai chuyển kiếp.
Lục Nguyên cuối cùng cũng đã chờ được.
“Thì ra tất cả mọi chuyện là như vậy...”
Điền Tranh theo gót bọn họ chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Khi nhìn thấy Tô Ảnh Nhược đầu thai chuyển thành một bé gái có hình dạng là mình lúc nhỏ.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, tại sao những người kia đều năm lần bảy lượt gọi cô là Tô Ảnh Nhược và muốn ám hại cô.
Hoá ra Điền Tranh của bây giờ, chính là Tô Ảnh Nhược của kiếp trước.
Thì ra giữa cô và Lục Nguyên còn có một mối tình ngang trái như vậy...
Tâm trạng Điền Tranh lúc này vô vàn cảm xúc biến đổi.
Nghĩ đến Lục Nguyên vì mình mà hi sinh, vì muốn giữ trọn lời thề không ngần ngại trở thành quỷ.
Ấy thế mà khi nhận ra con người thật của anh, cô lại buông những lời cay đắng khiến anh đau lòng.
Điền Tranh còn nhớ hôm đó vẻ mặt Lục Nguyên đau khổ hệt như lúc bản thân chứng kiến cảnh vợ mình bị thiêu chết.
Anh đã dành cả quãng thời gian dài để chờ đợi, cuối cùng chỉ nhận lại sự ghê tởm và hất hủi của cô.
Điền Tranh cảm thấy bản thân mình vô cùng tồi tệ.
Bao nhiêu ân hận, bao nhiêu đau đớn tất cả đều hoá thành giọt nước mắt mặn chát vừa rơi khỏi khoé mi.
Điền Tranh ngồi bệt xuống đất, ôm ngực nấc lên vài tiếng.
Cô rất muốn khóc thật to nhưng trong cổ họng như có thứ gì đó khiến cô nghẹn lại, tiếng khóc phát ra chỉ còn là tiếng nức nở uỷ khuất.
“Điền Tranh! Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”
Giọng nói quen thuộc ngay bên cạnh, Điền Tranh ngước lên nhìn, không tin vào mắt mình khi thấy người đang ở trước mặt chính là Hứa Vĩ.
“Hứa...!Vĩ?”
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mày Điền Tranh khẽ chau lại, cô càng nhìn Hứa Vĩ lại càng cảm thấy anh ta có nét gì đó rất giống Hưng Vĩ.
Trên tay trái Hứa Vĩ đang cầm một sợi chỉ đỏ dài, tay còn lại anh ta nắm lấy tay Điền Tranh, bộ dạng rất gấp gáp:
“Mau theo tôi! Nếu không sẽ không kịp!”
Hứa Vĩ đưa cô đi vào một nơi có rất nhiều cây mọc san sát nhau, tạo nên không gian vừa mát mẻ lại vừa âm u.
Đây chính là lối duy nhất để trở về lại dương gian.
Các linh hồn khác bắt đầu xuất hiện chèo kéo Điền Tranh.
Cô sợ hãi nép mình vào người Hứa Vĩ.
Anh ta đưa sợi chỉ cho cô kèm theo lời dặn:
“Em cầm cho thật chắc! Nếu để tuột mất, tôi và em vĩnh viễn sẽ ở lại nơi này.”
Điền Tranh nhận lấy sợi chỉ trong tâm trạng hoang mang lo lắng.
Sợi chỉ này tuy nhẹ nhưng sao cô lại có cảm giác nó nặng chẳng khác gì tảng đá ngàn cân như thế?
Cô cảm thấy như thứ mình đang cầm không đơn giản chỉ là một sợi chỉ mỏng manh, mà là hai tính mạng đang nằm trong tay cô.
Hứa Vĩ rút cây kiếm bên hông ra chém vào những linh hồn đó.
Hồn này vừa biến mất, hồn khác liền xuất hiện.
Hứa Vĩ ở phía trước không ngừng vung kiếm, còn Điền Tranh luôn theo sát bên cạnh anh.
Một hồn ma bất ngờ xuất hiện từ đằng sau xô Điền Tranh nhào về phía trước, vô tình khiến sợi chỉ tuột khỏi tay.
Điền Tranh hét lên:
“Hứa Vĩ! Sợi chỉ...”
Hứa Vĩ nhìn sợi chỉ đang rút đi, anh ta nhanh chóng tiêu diệt những linh hồn còn lại rồi nắm tay Điền Tranh chạy thật nhanh về phía sợi chỉ đó.
“Em nhớ phải nắm chặt tay tôi!”
“Được.” - Điền Tranh siết chặt lấy tay Hứa Vĩ, chỉ cần sơ ý một chút, cô sẽ vĩnh viễn không thể trở về để gặp lại Lục Nguyên.
Tình hình lúc này vô cùng cấp bách, chỉ cần sợi chỉ kia rút trước về dương gian thì Hứa Vĩ và Điền Tranh không có cách nào để thoát khỏi nơi này.
Sợi chỉ đó là vật dẫn đường mà Hứa Vĩ mang theo, cũng là thứ duy nhất có thể đưa hai người trở về điểm xuất phát.
Khi sợi chỉ đó chuẩn bị rút xuống một cái hố đen lớn, Hứa Vĩ gỡ tay Điền Tranh ra, đạp chân lên một thân cây lấy đà phóng về phía trước nhắm chuẩn xác bắt lấy nó.
“Tranh, mau đến đây!”
Hứa Vĩ nắm chặt sợi chỉ, quay đầu nói với Điền Tranh.
Cô lập tức chạy nhanh đến, Hứa Vĩ ôm chặt lấy cô nhảy xuống cái hố đen kia.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
94 chương
172 chương
115 chương