Kể từ lúc bà Lục đến thôn gây rối cũng đã hơn một tháng trôi qua. Thôn An Nhiên tiếp tục những ngày tháng êm đềm trôi qua. Nửa đêm, khi cả nhà Lục Nguyên đang ngủ say thì bên khe hở cửa, một làn khói trắng từ ngoài bay vào, gây mê man cho những người đang say giấc nồng kia. Một người đàn ông bịt mặt lẻn vào trong, khi chắc chắn rằng cả nhà Lục Nguyên đều đã trúng thuốc, hắn nhẹ nhàng đỡ Tô Ảnh Nhược ngồi dậy, vác cô lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Hắn đưa Tô Ảnh Nhược đến một ngôi nhà hoang, đặt cô xuống tấm ván được lót sẵn, từng chút từng chút cởi đồ cô ra. Sau đó hắn cũng tự cởi đồ mình rồi lấy tấm chăn đã chuẩn bị sẵn đắp lên người cho cả hai. Sáng hôm sau, Lục Nguyên tỉnh dậy còn Lục Ngạn vẫn đang ngủ mê. Anh day day thái dương, hôm qua anh ngủ rất sâu, sáng nay dậy lại có chút mệt mỏi, không hiểu là vì sao. Nhìn sang bên cạnh không thấy vợ đâu, Lục Nguyên nghĩ rằng cô đang nấu ăn ở dưới bếp nên rời giường đi tìm. “Nhược Nhược!” Không có ai trả lời. Lục Nguyên nhíu mày, bình thường giờ này cô đã làm xong điểm tâm và chuẩn bị mang bánh ra chợ bán. Ấy thế mà anh tìm kiếm khắp nhà cũng không thấy cô, mọi thứ vẫn còn y nguyên chưa có dấu hiệu đã đụng đến. Sự thắc mắc của Lục Nguyên được giải đáp khi có người gõ cửa dồn dập, bộ dạng hớt hải, trên mặt là sự lo lắng. Cậu ta vịn tay lên tường, nói trong hơi thở: “Cậu Lục, vợ cậu...!vợ cậu...” “Vợ tôi làm sao?” Lục Nguyên bất an đến nỗi vô ý nắm chặt lấy vai người đó khiến cậu ta nhăn mặt kêu đau. Anh xin lỗi một tiếng liền thả tay ra. “Người ta phát hiện vợ cậu ngủ với chồng của chị Lý ở ngôi nhà hoang gần miếu kìa.” Lục Nguyên thấy hai bên lỗ tai mình lùng bùng. Không suy nghĩ nhiều anh tức tốc chạy đến ngôi nhà hoang ấy. “Cô Tô, tôi không ngờ cô là loại người như vậy! Dám cả gan dụ dỗ chồng tôi.” Tô Ảnh Nhược có trăm ngàn cái miệng cũng không thể kêu oan. Bởi vì lúc cô thức dậy, đã thấy mình trong tình trạng không mảnh vải che thân. Cô hốt hoảng mặc lại quần áo, lúc xong xuôi thì ngoài cửa đã có người xông vào. Còn người đàn ông bên cạnh một mực khẳng định rằng chính cô là người đã dụ dỗ ông ta. “Tôi thật sự không có! Tôi không biết tại sao mình lại ở đây! Lại còn...” Chát! Một bạt tai từ vợ của người đàn ông giáng thẳng xuống, năm dấu tay in hằn trên má Tô Ảnh Nhược. “Hức...!Hức...” Lúc này Lục Nguyên chạy đến, anh chen chúc vào bên trong, vừa hay nhìn thấy Tô Ảnh Nhược vừa nhận một bạt tai từ người phụ nữ kia. “Chị Lý, có gì thì từ từ nói. Sao chị lại ra tay đánh vợ tôi?” - Anh giận dữ nói, xót xa khi nhìn thấy vợ mình bị đánh. “Nguyên...” Tô Ảnh Nhược rưng rưng nước mắt, Lục Nguyên ngay tức khắc chạy đến ôm lấy cô bảo bọc. “Cậu Lục, uổng công lần trước chúng tôi đứng ra bảo vệ vợ cậu. Bây giờ cô ta thật sự đã ngủ với chồng tôi. Thảo nào trong một tháng qua, lúc vợ chồng tôi đến mua bánh, tôi để ý thấy lần nào cô ta cũng liếc mắt đưa tình với chồng tôi. Cậu xem nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?” “Nguyên, em không có! Thật sự không phải như những gì cô ấy nói đâu.” Khi nghe người phụ nữ kia nói, Lục Nguyên không chút nghi ngờ bởi sự tin tưởng của anh đối với vợ là tuyệt đối. Quãng thời gian yêu nhau và chung sống, đủ để anh hiểu cô là một người như thế nào. Ánh mắt Lục Nguyên từ tức giận chuyển sang đau lòng. Anh lau nước mắt cho cô, tay xoa nhẹ nơi vừa bị đánh. “Tôi tin vợ tôi! Cô ấy không phải là người như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây.” Lục Nguyên vẫn một mực bênh vực cho Tô Ảnh Nhược. Chị Lý hất mặt về phía chồng mình: “Sự việc hôm qua như thế nào, ông hãy mau kể lại cho mọi người cùng nghe. Để cậu Lục đây biết vợ mình là người ra sao.” Người đàn ông đó nuốt nước bọt, chậm rãi kể lại: “Hôm qua khi tôi đi kiểm tra xung quanh nhắc nhở mọi người cẩn thận củi lửa, đến nhà của cô Tô thì tôi thấy cô ấy mở cửa đi ra, quần áo có chút xộc xệch chạy đến nắm tay tôi. Nói với tôi rằng bản thân rất khó chịu, muốn được...!nên tôi...” - Ông ta ngập ngừng, nghe đến đây mọi người đều ngầm hiểu. “Không phải như vậy! Ông nói dối! Tôi không biết gì hết, đêm qua tôi ngủ rất say khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây rồi...” - Tô Ảnh Nhược nước mắt lưng tròng, sợ sệt nắm lấy tay Lục Nguyên - “Nguyên, anh phải tin em! Nhất định phải tin em!” Người khác không tin cô cũng không sao, nhưng anh tuyệt đối không được nghi ngờ nhân cách của cô. “Nhược Nhược, đừng sợ! Anh tin em mà.” Chỉ cần một câu tin tưởng của Lục Nguyên, Tô Ảnh Nhược đã cảm thấy yên lòng. “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Khi bà Lục cùng Dạ Lan xuất hiện, cả Lục Nguyên và Tô Ảnh Nhược đều vỡ lẽ ra mọi chuyện. Bà Lục cầm quạt phe phẩy trên tay, nở nụ cười vừa ngạo mạn vừa nham hiểm, khiến cho người khác không rét mà run. Lục Nguyên hướng ánh mắt về phía bà, không kiềm chế được bình tĩnh: “Mẹ, có phải chính mẹ đã làm ra chuyện này hay không?” Bà Lục gấp quạt, tức giận quát: “Con đừng có ăn nói hồ đồ! Là do bản tính cô ta dâm loàn, liên quan gì đến mẹ?” “Lục phu nhân, tôi không ngờ bà lại dùng cách này để vu oan cho một cô gái vốn không có khả năng tự vệ như tôi.” “Cô không có bằng chứng thì đừng có ở đó gán tội cho mẹ tôi.” Dạ Lan lớn tiếng phản bác lại lời Tô Ảnh Nhược. Cô ta nhìn Tô Ảnh Nhược trong bộ dạng nhếch nhác, cảm thấy vô cùng hả dạ. Bà Lục đã mua chuộc đôi vợ chồng đó dàn cảnh như vậy. Hai vợ chồng đó là những người tham lam, thấy tiền sáng mắt nên khi bà Lục đặt một túi tiền ra trước mắt họ, họ không cần suy nghĩ lập tức gật đầu nhận lời. Người chồng thực hiện nhiệm vụ, còn người vợ chỉ chờ trời sáng rồi giả bộ bắt quả tang, hô hoán lên cho người dân đến là xong. Một kế hoạch thật hoàn hảo. Vì sợ mọi người nghi ngờ nên tận bây giờ bà Lục mới ra tay. Dạ Lan chờ đợi ròng rã một tháng trời, cuối cùng cũng chờ được ngày tàn của Tô Ảnh Nhược. “Trưởng thôn, bây giờ sự việc đã rành rành ra đó. Tôi muốn biết ông làm sao để bảo vệ được cô ta?!”- Bà Lục tiếp tục phe phẩy quạt, nhìn trưởng thôn bằng ánh mắt châm biếm. Trưởng thôn im lặng, tất cả mọi người lần này cũng không thể lên tiếng đính chính thay cô. Vì nhân chứng có đủ, Tô Ảnh Nhược không thể thoát tội. “Mau đưa cô ấy ra bãi đất trống đầu đình.” Trưởng thôn dù không muốn nhưng dưới sức ép của người vợ kia, còn có cả người ngoài thôn chứng kiến. Ông ta không thể không xử tội theo luật lệ đã đặt ra. (1) “Không! Tôi không có tội! Nguyên, cứu em!” Bọn họ tính tách Tô Ảnh Nhược khỏi người Lục Nguyên, đã bị anh gạt tay ra, nhất quyết ôm chặt lấy cô. “Đừng động vào cô ấy!” Lời nói của Lục Nguyên dĩ nhiên lúc này hoàn toàn không có giá trị. Bà Lục liếc mắt nhìn sang bọn người A Mạn, họ hiểu ý liền đi đến khống chế Lục Nguyên, để người dân đưa Tô Ảnh Nhược đi. Dạ Lan mặc dù xót cho Lục Nguyên, nhưng cô ta vẫn muốn anh chứng kiến cảnh Tô Ảnh Nhược bị thiêu chết, đồng thời giết chết tâm can của anh. Như vậy cô ta mới có thể từ từ bước vào tim anh. Sự việc ngày hôm ấy lại tái diễn, Tô Ảnh Nhược bị trói vào cột, rơm rạ rải xung quanh dưới đất, chất chồng lên đến chân cô. Lục Nguyên bị bà Lục cho người giữ lại, anh không thể cứu cô, chỉ có thể thành tâm cầu xin, nước mắt cũng không ngăn được rơi xuống: “Trưởng thôn, xem như tôi cầu xin ông! Ông hãy tha cho vợ tôi, chúng tôi sẽ rời khỏi thôn, sẽ không ở đây nữa. Xin đừng giết cô ấy...!Làm ơn...” Ai nấy đều tỏ vẻ thương cảm cho anh nhưng luật lệ là luật lệ, trưởng thôn không thể ở trước mặt dân làng phá luật được, ông phải làm gương cho bọn họ. Tô Ảnh Nhược trên kia không ngừng khóc, cô biết cuộc đời mình đến đây là kết thúc, nếu đã không thể thay đổi số phận thì cô đành học cách chấp nhận. “Nguyên, anh hãy luôn nhớ rằng em rất yêu anh và con. Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được làm vợ của anh, làm mẹ của Lục Ngạn.” Nếu kiếp này duyên phận hai người không trọn, thì đành hẹn kiếp sau tương phùng tiếp diễn. “Trưởng thôn, ông còn chần chờ gì nữa? Không mau hạ lệnh đi.” - Bà Lục sợ để lâu ông ta sẽ xiêu lòng nên vội vàng hối thúc. Trưởng thôn không dám nhìn Tô Ảnh Nhược, ông nhắm mắt, cắn răng ra lệnh: “Châm lửa!” “ĐỪNG MÀ!” Lục Nguyên hét lên nhưng tất cả đã muộn, lửa đã bén vào rơm, rất nhanh tạo thành một vòng lửa lớn vây lấy thân ảnh nhỏ bé của Tô Ảnh Nhược. “TRƯƠNG MỸ CẦM! TÔI NGUYỀN RỦA BÀ!” Tiếng thét cuối cùng của Tô Ảnh Nhược dành cho bà Lục trước khi ngọn lửa nhấn chìm cô. Người đàn bà ấy thật độc ác, cô có làm ma cũng nhất định không tha cho bà ta. Lục Nguyên chứng kiến cảnh vợ mình bị thiêu chết, lòng anh cũng chết đi. Cả thế giới của anh trong phút chốc đã sụp đổ hoàn toàn. Lục Ngạn không biết đến từ lúc nào, thằng bé thấy mẹ mình bị đám lửa dìm chết, gào thét chạy đến. Lục Nguyên nghe tiếng con trai liền bừng tỉnh, anh điên cuồng thoát khỏi vòng vây của bọn người kia, chạy đến ôm lấy Lục Ngạn cách xa khỏi đám cháy. “Hu hu...!Mẹ...!Mẹ ơi...” “Lục Ngạn, ngoan.” Lục Ngạn khóc rất thảm thương, thử hỏi một cậu bé chỉ mới sáu tuổi chứng kiến cảnh mẹ bị người ta thiêu chết, từ đây về sau vĩnh viễn mồ côi mẹ thì cảm giác sẽ như thế nào? Lục Nguyên vừa dỗ vừa gục mặt xuống vai thằng bé, che giấu đi những giọt nước mắt đau đớn. Cảnh tượng diễn ra trước mắt ai nấy đều xót xa, họ chậm rãi lau nước mắt. Thương thay cho kiếp hồng nhan bạc mệnh, thương thay cho cảnh gà trống nuôi con, thương thay cho cậu bé sau này mãi mãi thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Trái với sự thương xót của mọi người chính là sự hài lòng của bà Lục và Dạ Lan. Cuối cùng thì họ cũng đã nhổ được cái gai trong mắt. Từ đây về sau cái tên Tô Ảnh Nhược sẽ không còn xuất hiện cướp đi Lục Nguyên của họ nữa. *** Chú thích: (1) Vì đây là khu tự trị nên quan quyền không có quyền can thiệp.