Bà Lục ở trong bếp hối thúc gia nhân mau mau chuẩn bị dọn thức ăn lên tiếp đãi khách. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lục Nguyên nên bà tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, sẵn đây bà sẽ công bố một chuyện rất quan trọng. Tất cả khách mời đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ Lục Nguyên về nữa là xong. Dạ Lan ôm bó hoa, háo hức chờ anh về để tặng. Cuối cùng Lục Nguyên cũng tốt nghiệp, Dạ Lan cũng đã chờ được đến ngày gả cho anh. Có thể nói đó chính là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời này của cô ta. Lục Nguyên vừa bước vào cửa nhà, hai bên liền bắn pháo chào mừng anh kèm theo câu chúc: “Chúc mừng thiếu gia đã tốt nghiệp!” Lục Nguyên dù không vui song vẫn nở nụ cười cảm ơn họ rồi bước thẳng vào trong. Bà Lục nhìn thấy con trai, liền bước đến kéo tay anh: “Cuối cùng cũng về rồi. Con mau vào đây, mọi người chờ con lâu rồi đấy.” Mọi người thay phiên nhau lên tiếng chúc mừng Lục Nguyên, anh theo phép lịch sự cảm ơn họ. “Dạ Lan, con còn đứng đó làm gì? Không mau đến đây.” Bà Lục thấy Dạ Lan đứng như trời trồng ở kia liền thúc giục. Cô ta nhẹ nhàng bước đến, giơ bó hoa ra: “Nguyên, chúc mừng anh đã tốt nghiệp.” Lục Nguyên nhận lấy bó hoa, không quên cảm ơn. Nhưng ánh mắt anh dừng trên người cô ta độ khoảng vài giây là lướt qua. Dạ Lan hơi thất vọng, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc, trang điểm thật đẹp thế mà vẫn không đọng lại chút gì đó trong mắt người đàn ông này. Anh quá lạnh lùng với mọi thứ, với tất cả mọi người, chỉ trừ cái người có tên là Tô Ảnh Nhược kia. Trong quá trình buổi tiệc diễn ra, Lục Nguyên đi mời rượu từng bàn, trên môi là nụ cười thường trực mặc dù có hơi miễn cưỡng. Anh không muốn làm mất mặt mẹ và Lục gia, cho nên anh phải thể hiện cho thật tốt. Khi trở về chỗ ngồi, Dạ Lan quan tâm hỏi anh: “Có mệt lắm không anh?” - Kèm theo động tác lau mồ hôi trên trán cho anh. Lục Nguyên lắc đầu, anh không có ý né tránh hành động của Dạ Lan. Điều này khiến cô ta rất vui và bà Lục ngồi bên cạnh cũng để ý thấy, bà nở nụ cười hài lòng. Suốt bữa ăn, Lục Nguyên chỉ động đũa được vài lần. Anh không chủ động nói chuyện với bất cứ ai, nếu ai hỏi thì anh trả lời. Dạ Lan ngồi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn cho anh, đến mức chén anh đã đầy ụ cô ta vẫn chưa có ý định dừng lại. “Tôi không ăn, em đừng gắp nữa.” Khi Lục Nguyên lên tiếng phản ánh, cô ta mới xấu hổ xin lỗi. Buổi tiệc này dành cho anh nhưng anh lại không cảm thấy vui. Anh chỉ muốn cùng người mình yêu ăn quán vỉa hè, đi dạo mát trên đường đó mới thật sự là hạnh phúc. “Buổi tiệc hôm nay ngoài việc để chúc mừng Lục Nguyên đã tốt nghiệp ra, tôi còn có một tin vui quan trọng muốn nói với mọi người.” Bà Lục đứng giữa trung tâm, nói lớn để tất cả mọi người đều nghe. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, riêng Dạ Lan chỉ mỉm cười, âm thầm chờ đợi. Bà Lục nhìn vẻ mặt hiếu kì của mọi người, cảm thấy rất hưng phấn. Không để mọi người chờ lâu, bà tiếp tục: “Đó chính là hôn lễ của con trai tôi và tiểu thư Dạ gia, Dạ Lan!” “Ồ!” Sau tiếng “ồ” đó là những tiếng vỗ tay cùng chúc mừng nối tiếp nhau cất lên. Ai nấy đều khen họ đẹp đôi, nói bà Lục rất biết chọn con dâu làm bà nở mày nở mặt không biết để đâu cho hết. Dạ Lan thầm vui trong lòng khi thấy Lục Nguyên không lên tiếng phản đối như mọi lần, cô ta nghĩ rằng dưới sức ép của mẹ anh đối với Tô Ảnh Nhược, anh nhất định không dám cãi lời. Bà Lục cũng không ngờ Lục Nguyên sẽ cứ thế im lặng, mặc cho mình muốn nói gì cũng được. Bà nghĩ anh đã thông suốt, nhận ra ai mới là người xứng đáng với mình. Khi khách khứa đã về hết, Lục Nguyên mới đến nói chuyện với bà: “Con đồng ý lấy Dạ Lan.” - Bà Lục chưa kịp mừng đã nghe anh nói tiếp - “Nhưng với một điều kiện!” Ánh mắt Bà Lục chuyển sang nghi ngờ, bà nheo mắt: “Điều kiện gì?” “Con muốn gặp Nhược Nhược lần cuối cùng.” Bà nhìn vẻ mặt kiên định của anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Nhưng để chắc chắn rằng Lục Nguyên sẽ không bỏ trốn, bà ra điều kiện ngược lại: “Được, nhưng phải để A Mạn đưa con đi.” Lục Nguyên gật đầu, bà Lục quay vào trong gọi A Mạn: “A Mạn, mau ra đây!” A Mạn là một trong hai người đàn ông đã đưa Lục Nguyên về sáng nay, là người thân tín bên cạnh bà Lục. “Phu nhân, bà gọi tôi.” - A Mạn cung kính cúi đầu. “Cậu chở thiếu gia đi, nhớ phải trông chừng cho kĩ. Nếu không, tôi đánh gãy chân cậu.” “Dạ, tôi đã rõ. Thưa phu nhân.” Hai người họ đi rồi, Bà Lục mới thở phào nhẹ nhõm đi về phòng, cuối cùng thì điều bà mong chờ nhất cũng đã đến. Đến nhà Tô Ảnh Nhược, A Mạn đứng dựa lưng vào xe theo dõi nhất cử nhất động của Lục Nguyên. “Nguyên!” Tô Ảnh Nhược mở cửa, nhìn thấy người yêu liền vui mừng ôm chầm lấy. Sau đó cô buông anh ra, xem xét người anh, lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Mẹ anh có làm gì anh không?” Lục Nguyên nắm hai tay cô, mỉm cười lắc đầu: “Không, bà ấy chỉ tổ chức tiệc chúc mừng anh tốt nghiệp và tuyên bố một chuyện...” “Có phải là chuyện anh sẽ kết hôn với Dạ Lan không?” Lục Nguyên không giấu cô, anh gật đầu: “Phải, và anh cũng đã chấp nhận.” - Anh nhìn vào sắc mặt đang biến chuyển của Tô Ảnh Nhược, khàn giọng nói tiếp - “Ngày này tháng sau hôn lễ sẽ được diễn ra.” “Lục...!Lục Nguyên...” Tô Ảnh Nhược lùi vài bước, cô liên tục lắc đầu, không tin vào tai mình. Chính miệng người cô yêu thừa nhận rằng anh đã chấp nhận cuộc hôn nhân đó. “Anh nói với em anh không chấp nhận mà! Tại sao...!Tại sao bây giờ lại chấp nhận chứ? Anh là đồ lừa gạt! Lưu manh! Em đánh chết anh!” Tô Ảnh Nhược nhào đến đánh vào người Lục Nguyên tới tấp. Cô dồn hết những ấm ức cùng đau đớn vào những cái đánh ấy, nước mắt nhạt nhoà trên mi. Lục Nguyên dừng hành động của cô bằng cách ôm chặt lại. Tô Ảnh Nhược dùng sức muốn đẩy ra nhưng lực cô so với anh là bằng không. “Buông tôi ra!” Lục Nguyên không nghe, anh dụi mặt vào cổ Tô Ảnh Nhược, cái ôm siết chặt tựa như muốn khảm cô vào mình. Đến khi Tô Ảnh Nhược bớt nháo, Lục Nguyên mới thì thầm điều gì đó vào tai cô. Một lúc sau Lục Nguyên buông cô ra, trước khi chia tay còn trao cho cô một nụ hôn sâu. A Mạn nhìn thấy màn nóng mắt liền nhìn đi hướng khác. “Anh đi nhé! Phải sống thật tốt biết chưa?” Tô Ảnh Nhược vừa khóc vừa lắc đầu, tay vẫn cố gắng kéo lấy tay anh: “Nguyên...” Nhưng Lục Nguyên đã quay đầu bước đi, không quay lại nhìn cô thêm lần nào. Chiếc xe lăn bánh, mang theo người đàn ông cô yêu đi mất. Tô Ảnh Nhược khuỵu xuống đất, ôm mặt khóc rất thương tâm.