Hôm nay Lục Nguyên không có tiết học, anh chở Tô Ảnh Nhược đến trường rồi về Lục gia. Bà Lục mặt mày hầm hầm sát khí, nhìn thấy Lục Nguyên liền muốn nổi trận lôi đình nhưng vẫn cố kìm giọng để hỏi: “Con đi đâu cả đêm hôm qua bây giờ mới về?” “Con đi sinh nhật bạn.” - Lục Nguyên đáp. “Là cô gái đó?” - Nhận được cái gật đầu của Lục Nguyên, bà nhỏ giọng hỏi tiếp - “Vậy là cả đêm qua con ngủ lại nhà nó sao?” “Dạ phải.” - Lục Nguyên không chối, anh gật đầu thừa nhận. “Con có biết là cả đêm qua Dạ Lan đã chờ con mệt mỏi thế nào không? Hôm qua mẹ đã nói trước với con tối Dạ Lan sẽ qua dùng cơm với nhà chúng ta, vậy mà con vẫn đi không về. Con không xem lời nói của mẹ ra gì hết phải không?” Bà Lục không hề lớn tiếng quát mắng, nhưng giọng nói vẫn nghe ra được sự uy nghiêm và tức giận trong đó. Lục Nguyên nhìn Dạ Lan nãy giờ vẫn im lặng không nói, nét buồn và mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt người con gái nhưng anh ngoài Tô Ảnh Nhược ra, những người khác anh đều không quan tâm. “Chẳng phải con đã nói với mẹ là con đi sinh nhật có thể sẽ về trễ rồi sao? Mời cô ấy qua dùng cơm là ý của mẹ, không phải của con!” “Con...” Bà Lục tức đến nghẹn họng không nói được câu nào. Lục Nguyên không quan tâm bà, cũng không để ý đến Dạ Lan. Anh một bước đi thẳng về phòng, bởi những trò này của bà anh đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán. Lúc nào bà cũng tuỳ ý áp đặt mọi thứ lên anh mà không cần biết anh có đồng ý hay không. Trên dưới Lục gia không ai không biết bà Lục nổi tiếng khinh người và hà khắc. Nếu bà không có chuyện cần gọi, ai nấy cũng đều hạn chế lại gần hết mức có thể. Bởi chỉ cần làm phật ý bà một chút liền bị lôi ra đánh đến ba ngày đi không nổi. Ngay từ đầu Lục Nguyên quen Tô Ảnh Nhược bà đã không đồng ý. Mặc dù cô xinh đẹp, ngoan hiền nhưng đối với bà không có tiền thì cũng là đồ bỏ đi. Con trai của bà không những đẹp trai, cao ráo mà gia thế cũng không phải vừa. Người xứng với anh phải là người có môn đăng hộ đối và là người do bà định sẵn mà thôi. Bà không thể để Lục Nguyên càng lún càng sâu như vậy. “Bác à, có vẻ anh ấy không thích con.” - Dạ Lan mắt đỏ hoe, chực chờ sắp khóc. Bà Lục vỗ tay cô ta an ủi: “Con đừng lo! Ta đã chọn con là con dâu trong nhà rồi, ta sẽ không khiến con phải thiệt thòi.” “Dạ, con cảm ơn bác.” Dạ Lan vui vẻ ôm lấy bà Lục, ánh mắt liền thay đổi, môi khẽ nhếch lên. *** Tô Ảnh Nhược hôm nay được nghỉ tiết cuối, cô tính sang bên kia đường uống nước để chờ Lục Nguyên đến đón thì bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, ông ta hơi cúi đầu, đưa tay về phía xe: “Chào cô, Lục phu nhân muốn nói chuyện với cô!” Lòng Tô Ảnh Nhược khẽ run, cô chưa từng gặp mẹ Lục Nguyên nhưng có nghe qua danh bà ấy là người như thế nào. Vì yêu anh nên cô mặc kệ mọi lời đàm tiếu, ấy vậy mà hôm nay Lục phu nhân lại đến gặp trực tiếp cô. Tô Ảnh Nhược liền biết có chuyện không hay. Người đàn ông kia mở cửa xe cho Tô Ảnh Nhược, cô cúi đầu cảm ơn rồi ngồi vào. Bà Lục nhìn cô gái non nớt ngây thơ trước mặt, liền nghĩ chắc hẳn con trai mình vì vẻ đẹp hồ ly tinh này mà mê muội. Càng nhìn bà lại càng thấy gai mắt. “Cô Tô, chắc hẳn cô đủ thông minh để hiểu vì sao tôi đến đây gặp cô chứ?” Tô Ảnh Nhược quan sát bà Lục. Người phụ nữ này tuy sang trọng, khí chất ngời ngời nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác bức bối, khó chịu. Nhất là mùi nước hoa nồng nặc trên người bà ấy. Đối diện với người phụ nữ cao quý này, Tô Ảnh Nhược có chút e dè. Cô gật đầu, lễ phép đáp: “Dạ, con biết!” Bà Lục gật đầu hài lòng: “Tốt lắm! Nhìn cô cũng rất xinh đẹp, thảo nào con trai nhà tôi lại mê như thế. Nhưng cô có biết điều kiện để trở thành con dâu của Lục gia là gì không?” Tô Ảnh Nhược bấu chặt lấy vạt áo, khẽ lắc đầu. “Con dâu nhà họ Lục phải là người có xuất thân cao quý, công dụng ngôn hạnh đầy đủ. Hơn nữa còn phải biết cầm kì thi hoạ, thêu thùa may vá, nữ công gia chánh, quán xuyến trên dưới Lục gia. Mấy thứ đó, cô có biết không?” Tô Ảnh Nhược cắn răng, tiếp tục lắc đầu. Bà Lục bật cười, một nụ cười mà cô cho là khinh người đến đáng sợ. “Nếu cô không đáp ứng được những điều kiện trên thì tốt nhất nên rời xa Lục Nguyên. Hãy để cho nó kiếm được một người vợ tốt hơn. Tôi đã chọn được con dâu tương lai cho Lục gia rồi, người đó đáp ứng đủ những tiêu chí tôi vừa đưa ra.” Tô Ảnh Nhược đến lúc này không thể ngồi im chịu trận, cô cần phải lên tiếng để bảo vệ tình yêu của mình. Mặc dù có hơi sợ người phụ nữ này nhưng cứ để người khác chèn ép, bắt cô bỏ tình yêu của mình thì cô đúng là hèn nhát. “Dạ thưa bác, con biết mình không xứng với anh ấy, không xứng với Lục gia. Nhưng con và anh ấy yêu nhau thật lòng, chẳng lẽ bác lại muốn Lục Nguyên phải lấy người mà anh ấy không yêu sao?” “Bây giờ nó có thể không yêu nhưng sau thời gian sống chung, nhất định sẽ nảy sinh tình cảm. Chỉ cần cô đồng ý chia tay Lục Nguyên, tôi sẽ có cách khiến Lục Nguyên chấp nhận.” “Con xin lỗi nhưng con không làm được! Con không thể vì lời nói của bác mà rời xa anh ấy. Vì như vậy không chỉ có con đau khổ mà cả anh ấy cũng sẽ không vui. Con mong bác hiểu!” Bà Lục vỗ tay, bật cười: “Hay! Hay lắm!” - Nụ cười biến mất, thay vào đó là cái nghiến răng như muốn nghiền nát cô - “Nhưng cô nghĩ, tôi sẽ dễ dàng để cho cô yên ổn ở bên cạnh nó sao? Cô quá ngây thơ rồi!” “Nếu bác đến gặp con chỉ muốn nói những lời như vậy thì con xin phép đi trước. Chào bác!” Tô Ảnh Nhược nói xong liền mở cửa xuống xe, cô không muốn tiếp tục nghe bà ấy nói những lời xem thường và ép buộc cô phải rời xa Lục Nguyên. "Tôi còn chưa nói xong mà cô dám bỏ đi sao? Đúng là vô phép tắc, cha mẹ không biết dạy!" Lúc này Tô Ảnh Nhược đã đi được một đoạn, hoàn toàn không nghe thấy những gì bà Lục nói. Cuộc nói chuyện vừa rồi khiến tâm trạng cô cực kì tệ. Bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong đã sớm vỡ vụn ra từng mảnh. Cô rất sợ bà sẽ dùng mọi cách khiến cho cô và Lục Nguyên chia tay. Bà ấy đã đến tận nơi để nói chuyện với cô, nếu cô không nghe theo yêu cầu của bà ấy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây. Lê bước trên đoạn đường dài về nhà, cô ngẩn ngơ như người mất hồn. Đến khi sờ lên mặt, mới phát hiện nước mắt đã ướt đẫm từ lúc nào. Tô Ảnh Nhược về nhà chưa được bao lâu thì Lục Nguyên đến. Cô ôm chầm lấy anh, tủi thân khóc oà lên. Lục Nguyên nghĩ cô có chuyện gì, anh vội kéo cô ra, lo lắng hỏi: “Nhược Nhược, em sao thế? Sao lại khóc?” Tô Ảnh Nhược không muốn anh biết chuyện mẹ anh đã đến tìm mình, đành gạt anh: “Không có! Tự nhiên em thấy nhớ mẹ.” Tuy cô gạt anh nhưng cô nhớ mẹ mình là thật, đã lâu rồi cô chưa về thăm bà. “Ngoan, không khóc. Đợi khi em được nghỉ lễ, anh sẽ chở em về thăm mẹ được không?” Lục Nguyên lau nước mắt cho cô, dùng lời nói dịu dàng nhất có thể để nói với cô. Thử hỏi người đàn ông này làm sao cô có thể buông tay? “Dạ.” Không muốn Lục Nguyên lo, Tô Ảnh Nhược vui vẻ trở lại. Cô nhón chân vòng hai tay ôm cổ Lục Nguyên rồi nhảy lên quặp hai chân vào hông anh, dáng vẻ cực kì tinh nghịch. “Coi chừng ngã!” Lục Nguyên nhanh chóng bợ lấy mông cô, thuận tay phét nhẹ vào mông cô một cái. “Anh nhất định sẽ không để em ngã.” Tô Ảnh Nhược hỉnh mũi lên cạ cạ vào chóp mũi cao của Lục Nguyên. Anh bật cười, hôn nhẹ lên môi cô một cái, cưng chiều nói: “Chỉ biết làm nũng với anh thôi.” Tô Ảnh Nhược quyết định cho dù có xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ không buông tay Lục Nguyên. Anh là sinh mạng, là hơi thở của cô. Nếu thiếu anh, cô nhất định sẽ không thể sống nổi.