Hứa Vĩ vào phòng chứa đựng linh hồn, anh ta làm vài thao tác, một hồn ma lập tức xuất hiện.
Hồn ma kia nhìn ánh mắt tựa như quỷ Satan của Hứa Vĩ liền run sợ, lập tức quỳ xuống.
“Chẳng phải ta đã bảo ngươi đi theo canh chừng cô ấy rồi sao? Sao lại để chuyện như vậy xảy ra?” - Hứa Vĩ đập bàn, quát lớn làm hắn giật nảy mình.
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Do tôi sơ suất nên mới xảy ra cớ như vậy! Xin ngài hãy tha cho tôi!”
Hồn ma đó đâu dám nói là do mình thấy đám cưới ham vui nên đi theo, quên mất việc phải trông chừng Điền Tranh.
Nếu như để Hứa Vĩ biết được, chắc chắn anh ta sẽ cho hắn một nhát để hồn xiêu phách tán cũng nên.
Hứa Vĩ bóp chặt tay, càng nhìn hắn càng ngứa mắt nên anh ta mở lọ thu hắn vào trong.
“Dạ Lan, cô xem thường tôi quá rồi!”
Hứa Vĩ thừa biết Dạ Lan dùng thuật phân thân để đánh lạc hướng mình, nhưng anh ta vẫn vờ như không biết bởi Hứa Vĩ còn muốn để cô ta làm thêm một việc.
Chính là khiến cho Điền Tranh biết được sự thật Lục Nguyên là quỷ.
Không ngờ Hứa Vĩ khinh đối thủ, để cô ta yêu quá hoá cuồng ra tay hãm hại Điền Tranh.
Lần này chắc chắn anh ta sẽ khiến cho Dạ Lan biến mất vĩnh viễn trên đời này.
Nếu như Hứa Vĩ không kịp xuất hiện ở bệnh viện thì có lẽ tử thần đã đến đưa linh hồn của Điền Tranh đi.
Bởi vì số cô sắp tận, tai nạn lần này rất khó để vượt qua.
Hứa Vĩ đã phong toả căn phòng mà Điền Tranh đang nằm bằng ánh hào quang để che mắt tử thần nên hiện tại cô đã được an toàn.
Hứa Vĩ mang theo một chiếc túi và thanh kiếm gia truyền, mở bản đồ dò tìm linh hồn để xem vị trí mà Dạ Lan đang ẩn nấp là ở đâu.
Lục Nguyên trở về Quỷ Ngục tiếp tục chữa trị cho Tiểu Cầu.
Sắc mặt nó trắng bệch sắp cạn nguyên khí, Lục Nguyên liền đưa về những linh hồn khác để cứu sống nó.
“Tiểu Cầu, ta xin lỗi con!”
Tiểu Cầu nằm tựa đầu lên chân Lục Nguyên, yếu ớt lắc đầu:
“Chúa Quỷ, người đừng nói vậy! Đây là chuyện con nên làm mà.”
Lục Nguyên vuốt tóc nó, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tiểu Cầu trạc tuổi Lục Ngạn, anh xem nó như con, cũng vì anh mà nó bị Dạ Lan đánh đến mức trọng thương như thế này.
Anh cảm thấy có lỗi vô cùng.
Từ lúc Lục Nguyên và Dạ Lan trở mặt, anh đã sai Tiểu Cầu âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của cô ta.
Nhưng Dạ Lan có thể thoát khỏi đôi mắt tinh anh của Tiểu Cầu đúng là không tầm thường.
Khi Dạ Lan trở lại Quỷ Ngục lần nữa, Tiểu Cầu cũng âm thầm theo dõi.
Lúc cô ta sắp ra tay ám hại Điền Tranh, Tiểu Cầu đã xuất hiện ngăn cản thế nhưng Tiểu Cầu lúc này không phải là đối thủ của cô ta.
Dạ Lan không nương tay đánh Tiểu Cầu đến mức gần như là tan biến, cũng may nó kịp trở về tìm Lục Nguyên.
Tuy nhiên vừa về đến nơi Tiểu Cầu đã ngất đi thế nên khi tỉnh lại thông báo cho anh thì mọi việc đã quá muộn.
“Chúa Quỷ, Dạ Lan bây giờ rất mạnh.
Người nhất định phải cẩn thận!” - Tiểu Cầu ngưng một chút để lấy sức rồi nói tiếp - “Còn nữa, tên pháp sư kia hình như cũng sắp tìm đến người rồi.”
Lục Nguyên mỉm cười, gật đầu:
“Ta biết rồi! Con cố gắng nghỉ ngơi để mau hồi phục.
Mọi chuyện còn lại ta sẽ lo.”
Không cần Tiểu Cầu nói anh cũng biết, trước sau gì mình cũng sẽ đối mặt với Hứa Vĩ.
Không chừng chỉ một chút nữa thôi, hai người sẽ chính thức gặp mặt nhau.
Lục Ngạn ngồi kế bên sụt sịt khóc:
“Tiểu Cầu, cậu nhất định phải khoẻ lại để còn chơi với tôi nữa!”
Lục Nguyên giao Tiểu Cầu lại cho Lục Ngạn chăm sóc, anh dặn dò vài câu rồi đi tìm Dạ Lan.
Dạ Lan lúc này đang hả hê vì loại trừ được Điền Tranh.
Cô ta ngồi trong phòng soi gương, phản chiếu trong gương là hình ảnh một con quỷ nữ với gương mặt đen nhẻm, đôi mắt đỏ lửa và hàm răng nhọn hoắc.
Cô ta vuốt mặt một cái, gương mặt xấu xí kia liền trở nên xinh đẹp.
Dạ Lan vuốt mái tóc dài, mỉm cười nhìn hình ảnh của mình trong gương:
“Ả ta thì làm sao có thể đẹp hơn mình chứ?”
“Điền Tranh không những đẹp hơn cô, mà tâm địa cũng không độc ác như cô!”
Dạ Lan giật mình quay mặt lại nhìn người vừa lên tiếng.
Cô ta giật mình khi trông thấy Hứa Vĩ vác theo thanh kiếm vừa phá cửa xông vào.
“Điền Tranh!”
Dạ Lan hô lên một tiếng gây sự chú ý với Hứa Vĩ rồi tung hoả mù thừa cơ biến mất.
Hứa Vĩ lập tức xem la bàn để xác định hướng đi của cô ta rồi lập tức đuổi theo.
Chạy ra tới đại lộ, Dạ Lan lại bị chặn đường bởi Lục Nguyên.
Cô ta dừng lại, lùi bước, lắc đầu nói:
“Lục Nguyên, anh mau tránh ra! Em không muốn làm tổn thương anh!”
Lục Nguyên mặc kệ cô ta, anh gom sức mạnh tấn công cô ta nhưng Dạ Lan đã nhanh nhẹn né được.
Lúc này Hứa Vĩ cũng đến nơi.
Anh ta hoá phép ra một chiếc bàn đặt ở trước mặt, lấy trong túi mình mang theo ra nhang đèn và những lá bùa, chuẩn bị nghi thức bắt yêu.
Trời lúc này đã tối đen như mực, ánh trăng di chuyển đến vị trí của ba người họ, chiếu sáng vừa đủ khu vực họ đang đứng.
Đây cũng là lần đầu Lục Nguyên và Hứa Vĩ chính thức giáp mặt.
Lục Nguyên quả nhiên nghĩ không sai.
Nhưng lúc này Hứa Vĩ chưa vội bắt Lục Nguyên, anh ta chỉ muốn trả thù cho Điền Tranh.
Hứa Vĩ đặt một lá bùa lên bàn, dùng kiếm đập lên lá bùa đó rồi xoay vài vòng trên ngọn lửa.
Anh ta lẩm nhẩm niệm gì đó để triệu hồi những âm binh khác xuất hiện bao vây lấy Dạ Lan...
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
20 chương
70 chương
41 chương
68 chương
10 chương
56 chương
4 chương