Điền Tranh tỉnh giấc khi cảm nhận được bên mặt mình có gì đó chọc vào khiến cô cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cô từ từ mở mắt, đập vào mắt cô chính là hình ảnh Lục Nguyên đang nghịch ngợm lấy lọn tóc cô khảy vào mặt mình. “Anh...!sao anh vào được đây?” Vẫn như cũ, Lục Nguyên lại chỉ về phía cửa sổ: “Điền Tranh, em thật hư! Hôm qua về không đóng cửa sổ.” “Vậy sao?” Điền Tranh hôm qua còn không rõ mình vào nhà bằng cách nào thì làm gì nhớ mình đã đóng cửa sổ hay chưa. Thế nên việc Lục Nguyên nói cô cũng chỉ có thể tạm tin mà thôi. “Đã mấy giờ rồi?” Điền Tranh vẫn chưa muốn dậy, cô chui đầu vào ngực anh làm tổ, khẽ hỏi. “Chỉ mới hơn bảy giờ.” “Ưm...!hôm nay được nghỉ, em muốn ngủ thêm chút nữa.” Lục Nguyên ừ hử một tiếng, sau đó ôm Điền Tranh siết chặt vào người như muốn khảm cô vào làm một. Tiểu Cầu nhảy nhảy lên giường nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi. Lục Nguyên khẽ cười, đưa tay ngoắc ngoắc nó lại rồi hơi nhích người ra tạo khoảng cách cho Tiểu Cầu chui vô giữa. Tiểu Cầu trở về hình dáng Lục Ngạn ôm lấy Điền Tranh, còn tinh nghịch nháy mắt với Lục Nguyên ra chiều đắc ý. Điền Tranh không cảm giác được sự khác lạ, cô cứ nghĩ là Lục Nguyên ôm mình nên cũng thuận theo ôm lại. Thế là người lớn nào đó bị bỏ rơi, khổ sở nhìn Điền Tranh rơi vào tay Lục Ngạn, nó còn nhìn Lục Nguyên bằng ánh mắt rất chi thoả mãn. Lúc Điền Tranh tỉnh dậy đã là mười giờ, Lục Ngạn trở về hình dạng Tiểu Cầu quẩy đuôi mừng rỡ. “Tiểu Cầu à, em cũng đến nữa sao?” Điền Tranh từ nhỏ đã yêu thích động vật, tiếc là cô đi làm cả ngày, không có nhiều thời gian chăm sóc nên không dám nuôi thú cưng. Tiểu Cầu sủa “gâu gâu” liếm vào mặt Điền Tranh. Điền Tranh khẽ cười ôm nó ngồi dậy, chơi đùa một chút rồi vào nhà vệ sinh. Lục Nguyên đang làm đồ ăn dưới bếp, nhìn thấy Điền Tranh bước xuống vui vẻ nói: “Em dậy rồi à? Ngồi đi, anh lấy đồ ăn sáng cho em.” Điền Tranh nghe lời ngồi vào bàn, nhìn tô cháo đậu đỏ vẫn còn nóng hổi, mùi thơm bay vào mũi khiến bụng Điền Tranh sôi lên. Cô cầm muỗng lên nếm thử một chút. “Ngon quá! Em còn nghĩ anh không biết nấu ăn, hoá ra anh không những biết mà lại còn nấu ngon như vậy.” “Em thích không? Nếu thích thì anh sẽ thường xuyên nấu cho em.” Lục Nguyên cưng chiều nhìn Điền Tranh, không giấu nổi sự yêu thương trong đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông. Điền Tranh cảm giác được tình cảm chân thành của anh, trong lòng bỗng thấy ấm áp nhưng xen vào một chút tủi thân. Từ lúc nhỏ đến giờ ngoài mẹ Miên ra, cô chưa từng được ai quan tâm, đối tốt với mình một cách thật tâm như vậy. Hơn nữa người này ngay từ đầu cũng chỉ là “người qua đường”, thế nhưng lại dừng chân ở chốn này tính đến nay cũng đã được một khoảng thời gian rồi. “Lục Nguyên, cảm ơn anh vì đã quan tâm em nhiều như vậy. Anh là người thứ hai đối xử tốt với em đó.” Lục Nguyên nghe đến mình là người thứ hai, làm bộ không vui hỏi: “Anh là người thứ hai thôi sao? Vậy ai là người đầu tiên? Là ai hả?” Điền Tranh nhìn vẻ mặt ghen tuông của Lục Nguyên như các thanh niên mới biết yêu có chút buồn cười, cô chồm qua véo nhẹ vào má anh, mỉm cười trả lời: “Là mẹ nuôi em." Lục Nguyên ngoài mặt giả bộ nghiêm túc nhưng bên trong lại vui muốn chết. “Hừm! Tha cho em đó.” Điền Tranh không nghĩ Lục Nguyên còn có mặt này, tự dưng lại cảm thấy có chút vui vui. Cô vừa ăn vừa nói: “Hôm nay em về cô nhi viện thăm mẹ và mấy em. Anh có muốn đi với em không?” Lục Nguyên nhìn cô, không trả lời. Điền Tranh nghĩ anh không muốn đi nên cũng không ép. “Anh không muốn đi cũng không sao. Em đi một mình được rồi.” “Anh đi với em." *** Lục Nguyên lái xe chở Điền Tranh đến một cửa hàng quà bánh, anh mua rất nhiều bánh và đồ chơi cho các em. Nếu Điền Tranh không cản, rất có thể Lục Nguyên sẽ “san bằng” luôn cả cái cửa hàng này rồi cũng nên. “Ôi con gái của tôi!” Mẹ Miên đang nói chuyện với một bà lão, trông thấy Điền Tranh đến thì vui mừng chạy lại ôm lấy cô. “Con về sao không gọi trước để mẹ chuẩn bị mấy món con thích?” “Dạ không cần cực thế đâu mẹ! Con chủ yếu về thăm mẹ với mấy em thôi.” Mỗi lần Điền Tranh về đều gọi báo cho mẹ trước một tiếng, lúc đó bà sẽ chuẩn bị rất nhiều món ngon cho cô. Nhưng Điền Tranh không muốn bà cực nhọc như thế, bà lo cho mấy em cũng đủ vất vả rồi nên những lần sau cô đều về trong âm thầm, vừa tạo bất ngờ cho bà vừa đỡ tốn công bà. Mẹ Miên nhìn chàng trai cao ráo, có gương mặt như sao điện ảnh phát xong quà bánh cho các con rồi bước đến, bà ngập ngừng hỏi: “Đây là...” “Dạ con chào mẹ, con là bạn trai của Tranh.” Màn giới thiệu không vòng vo của Lục Nguyên khiến Điền Tranh đỏ mặt cười ngượng. Cô nhéo nhẹ vào hông anh, liếc một cái. Mẹ Miên “ồ” lên bất ngờ, con gái bà cuối cùng cũng chịu có bạn trai rồi, lại còn trông rất phong độ nữa, khí chất ngời ngời không thể chê vào đâu được. “Chào con." Điền Tranh nhìn bà lão đứng trước cửa nhìn Lục Nguyên nãy giờ không rời mắt, cô hỏi: “Bà ấy là ai vậy mẹ?” Mẹ Miên nhìn theo hướng Điền Tranh chỉ, bà thấy bà lão vừa nãy còn nói chuyện với mình bình thường nay sắc mặt bỗng dưng tái đi, trông có vẻ rất sợ sệt. Bà lão ấy là người đã từng ghé cô nhi viện này nhiều năm trước và nói Điền Tranh từ năm mười tám tuổi sẽ có một thay đổi lớn. Bà ta chào mẹ Miên rồi gấp gáp chạy đi, Điền Tranh nói nhỏ với Lục Nguyên: “Hình như bà ấy có vẻ rất sợ anh." Lục Nguyên phì cười, búng nhẹ vào trán cô: “Anh đẹp trai như vậy làm sao có thể khiến bà ấy sợ được.” Bà lão ấy ra tới cổng quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy bóng lưng một con quỷ đầy âm khí đứng cạnh mẹ Miên và Điền Tranh, chơi cùng bọn trẻ là một con chó với hàm nanh nhọn hoắc, đôi mắt hõm sâu không có tròng. Bỗng Lục Nguyên quay lại nhìn bà ta, ánh mắt đỏ ngầu toàn máu nhìn bà ta như muốn răn đe. Bà lão ấy giật mình quay đi, lúc này đập vào mắt bà ta là một con quỷ nữ đang đứng nhìn vào bên trong cô nhi viện bằng ánh mắt thù hận. Bà ta run rẩy, lẩm bẩm: “Đáng sợ quá! Chuyện này cuối cùng cũng xảy ra rồi."