Buổi tối, Điền Tranh đang ngồi xem ti vi thì Hứa Vĩ nhấn chuông. Anh ta mang qua cho cô một ít món ăn mà mình tự nấu, bảo là xem như làm quen hàng xóm mới. Điền Tranh không từ chối, cô nhận lấy. Ánh mắt vô tình nhìn ra phía xa xa, một bóng trắng đang đứng nhìn cô chằm chằm. Người đó mặc váy, tóc dài, là một cô gái. Điền Tranh biết đó không phải người, da gà cô bắt đầu nổi lên. Hứa Vĩ cũng nhìn theo ánh mắt Điền Tranh, anh ta cũng nhìn thấy cô gái đó. “Em quen cô gái đó à?” Điền Tranh ngạc nhiên nhìn Hứa Vĩ. “Anh nhìn thấy cô ấy?” “Tại sao không? Cô ta đứng rành rành ra đó mà. Em sao thế?” Điền Tranh không biết là Hứa Vĩ có đôi mắt âm dương hay là do “người” kia cố tình cho anh ta thấy. Cô lắc đầu: “À không có gì. Cảm ơn anh nhé!" Điền Tranh vội vàng đóng cửa lại, cô vừa xoay người đầu liền đập vào ngực ai đó, cái hộp thức ăn trên tay rớt xuống nhưng cũng may người kia nhanh tay chụp được. Lục Nguyên ôm eo Điền Tranh, cúi xuống nhìn người trong lòng: “Em không sao chứ?” “Anh...!anh vào đây...!bằng cách nào?” - Điền Tranh chỉ vào người anh, lắp bắp hỏi. Lục Nguyên khẽ cười, hất mặt về phía cửa sổ: “Em không đóng cửa sổ." Điền Tranh đứng thẳng người dậy đi về phía đó, cô “à” một tiếng nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc: “Rõ ràng mình đã đóng rồi mà.” Điền Tranh đóng cửa sổ, quay lại hỏi anh: “Mà sao anh không vào cửa trước? Anh trèo vào như vậy ngộ nhỡ người ta nhìn vào nghĩ anh là ăn trộm thì sao?” Lục Nguyên phì cười, làm sao người ta có thể thấy anh được chứ? Mà không đúng, là anh sẽ không để cho người ta thấy. “Tôi thích lén lút.” Điền Tranh chỉ biết câm nín. “Tôi vừa thấy em nói chuyện với người đàn ông khác?” Lục Nguyên theo Điền Tranh lại ghế ngồi, anh xoay mặt cô lại hỏi. “Anh ta là người vừa chuyển đến sống ở căn biệt thự kế bên, mang qua cho em chút đồ ăn xem như làm quen với hàng xóm.” - Điền Tranh nheo mắt, ánh lên tia cười - “Anh đang ghen sao?” Lục Nguyên không che giấu, anh thừa nhận: “Phải! Tôi đang ghen đó!” Điền Tranh nghe xong liền “xì” một tiếng rõ dài, cúi mặt xuống so so hai vạt áo vào nhau, ngại ngùng nói: “Thịt người ta anh cũng ăn rồi, còn ghen cái gì?” Lục Nguyên cười rộ lên, dang tay kéo Điền Tranh vào lòng, ánh mắt nhu tình nhìn cô thể hiện rõ sự yêu thương nồng đậm: “Tôi chỉ đùa một chút, em xem em kìa, mặt đã đỏ lên hết rồi." Điền Tranh xấu hổ ôm mặt, úp vào ngực anh mà trốn. Vô tình cô không nhận ra, bản thân tự lúc nào đã cởi mở hơn với người đàn ông này như vậy. Cả hai giống như đã quen biết rất lâu, ở giữa cũng không hề có khoảng cách nào, rất tự nhiên mà thể hiện tình cảm. Bên ngoài cửa sổ, một bóng trắng đứng nhìn qua lớp kính, đôi mắt trắng dã dần chuyển sang màu máu đỏ tươi. Cô ta xoay người, mang theo sự hận thù biến mất vào bóng đêm. Lục Nguyên ngủ lại nhà Điền Tranh, sáng hôm sau anh cứ thế mất tích, cũng chỉ để lại mảnh giấy cùng lời nhắn: “Tôi có việc gấp phải đi, chúc em buổi sáng vui vẻ! Tối nay tôi lại đến.” Lục Nguyên. Điền Tranh thở dài, người đàn ông này đến với cô như một cơn gió, lúc có lúc không. Tâm tư của anh cô cũng không thể hiểu được, cũng không thể nắm bắt, chỉ có thể chờ đợi anh thích thì đến, không thì thôi. Vì Điền Tranh có muốn tìm anh, cũng không biết đi đâu mà tìm. Điền Tranh cất mảnh giấy, đi vào toilet. Cô lại bắt đầu một ngày làm việc. Trong lúc chờ xe buýt, Điền Tranh có một linh cảm rất xấu. Cô ngồi bần thần một lúc lâu, đến khi người soát vé hỏi cô có đi không, Điền Tranh mới bừng tỉnh, vội vàng lên xe. Vừa bước lên xe, tim Điền Tranh hẫng một cái khi nhìn thấy khách trên xe toàn là nam, hơn nữa vừa đúng bảy người. Điền Tranh nhớ đến câu “Thất dị vị vi thất sát”, toàn thân cô run rẩy, cô quay lại gấp gáp nói với bác tài xế lúc này đã cho xe chạy được một đoạn: “Bác ơi, cho con xuống xe!” “Không được cháu ơi, xe chuẩn bị xuống dốc rồi không ngừng được.” Lúc này chiếc xe xuống dốc chạy khá nhanh, Điền Tranh không dám ngồi ghế, cô bám chặt vào thanh sắt ở lối đi lên. Mấy người trên xe đều trao cho cô một ánh mắt quái dị. “Chết rồi! Thắng xe bị hư rồi!” Những người trên xe lúc này mới hốt hoảng, nhao nhao lên: “Cái gì chứ? Ông mau dừng xe lại đi! Kiểu này chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.” “Tôi đang cố đây! Nhưng thắng không ăn được.” Người soát vé cũng nhanh chóng bám chắc vào một góc, chị ta lẩm bẩm: “Chúa ơi! Hãy cứu con!” Điền Tranh âm thầm niệm phật, chiếc xe lao mỗi lúc một nhanh, bác tài đánh tay lái nghiêng qua để tránh đâm xe vào xe khác. Hành khách trên xe mặt mày tái mét, đứng dậy nắm lấy tay cầm phía trên đầu, bám chắc nhất có thể. Xe lúc này không ngừng lạng lách để tránh va phải vách núi hai bên đường. Điền Tranh thầm gọi tên Lục Nguyên, dù biết là anh không thể cứu mình nhưng cô vẫn muốn kêu tên anh để trấn an lấy bản thân. Tiếng bác tài lại vang lên lần nữa: “Không xong rồi! Phía trước là vực thẳm!” “Áaaaa!” “KHÔNGGG!” Tiếng la hét của mấy người kia trộn lẫn vào nhau càng làm tình cảnh thêm hỗn loạn. Điền Tranh không thể làm gì được lúc này, bản thân cô cũng đang đứng giữa ranh giới sống chết, chỉ có thể dựa vào sự may mắn. *** Giải nghĩa: Thất dị vị vi thất sát (bảy người khác nhau, bảy nỗi đau): Theo quan niệm dân gian, khi nữ lên xe thấy 7 người nam hay ngược lại thì không nên đi để tránh lành ít dữ nhiều..