Châu Uyển Đồng cố trấn tĩnh bản thân, nằm nhìn anh. Đôi mắt cô trong vắt, hệt như bầu trời được gột rửa sau cơn mưa vậy. Khiêm Dạ Hiên ngồi bên cạnh, im lặng nắm tay cô.  "Dạ Hiên, anh vừa đi đâu thế?" Cô đột nhiên lên tiếng, có lẽ là vì cô nhận ra mùi hắc kì lạ từ tay áo của anh. Đó chính xác là mùi thuốc súng nhưng cô nghe không quen nên mới hỏi. Khiêm Dạ Hiên cũng không muốn giấu cô, mở miệng trả lời, giọng điệu thờ ơ, anh không muốn nhắc tới người đàn ông kia nữa.  "Anh vừa về Trương gia. Trương Hứa...đã chết rồi. Là anh bắn ông ta." Đôi mắt cô sững lại, hai đồng tử mở to. Châu Uyển Đồng vì quá bất ngờ nên ngập ngừng hỏi lại: "Anh, anh thật sự…" "Uyển Đồng, em có ghét anh không?" Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt tối thâm trầm của anh. Châu Uyển Đồng cảm nhận rõ ràng nỗi đau đến nát lòng ấy. Cô không biết anh đã trải qua những chuyện gì, càng không biết tại sao anh lại làm thế, nhưng chỉ cần anh yêu cô, như thế là đủ rồi. Cô mãi mãi chọn cách tin tưởng anh.  Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, khẽ vuốt ve, sau đó mỉm cười mà nói: "Dạ Hiên, em tin anh sẽ không vô cớ mà làm điều đó." Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, áp chặt vào má mình, thì thầm kể, giọng điệu nghe có vẻ bình thản: "Năm anh sáu tuổi, ba mẹ bị người ta bắn chết. Kẻ hiểm ác kia lại là người mà anh gọi là ba suốt nhiều năm nay. Anh đã cho người tìm kiếm tung tích về vụ án, nhưng đến tận hôm nay mới biết được sự thật." Hình như trong giọng kể của anh có chút nghẹn ngào. Phải trải qua chuyện khủng khiếp đến mức nào mới có thể hóa thành lời mà buông ra tự nhiên như thế. Hóa ra, anh một mình chịu đau khổ nhiều năm nay, chính điều đó đã biến cậu nhóc Khiêm Dạ Hiên vui vẻ khi ấy biến thành một người đàn ông lạnh lùng, gai góc.  Hai con người tưởng chừng xa lạ nhưng lại giống nhau đến không ngờ. Đôi tim đầy vết xước ấy luôn khao khát tình yêu mãnh liệt. Có lẽ từ khi bắt đầu, nhịp đập của họ đã hòa vào nhau rồi.  "Khổ cho anh rồi." Anh mỉm cười, âu yếm nhìn cô.  "Anh có em rồi, không còn khổ nữa." Châu Uyển Đồng bật cười, anh hóa ra cũng rất biết cách trêu chọc người khác. Hai người cứ thế nói chuyện, ánh mắt thâm tình hướng về phía đối phương.  Phải nói đến Trịnh Hâm Đình, sau khi bị hai người kia kéo ra khỏi bệnh viện thì hậm hực, tức giận đến mức đỏ cả mặt. Nhưng vì có quá nhiều người ở đó, bản thân cô ta là một người sĩ diện nên không la hét nữa, cắn răng cắn lợi mà đi ra xe. Trịnh Hâm Đình có vẻ ngoài của tiểu thư đài các, xinh đẹp, giỏi giang nhưng bên trong lại là rắn độc, vô cùng giả tạo. Đối với người khác, ả luôn tỏ ra thân thiện, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ, nhưng mấy ai thật sự hiểu rõ lòng dạ thâm sâu của người phụ nữ này.  Cô ta đương nhiên không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng trước mắt không có cách nào tiếp cận Trịnh Hâm Đình, nếu quá lộ liễu có thể làm xấu hình tượng của ả trước mặt anh. Vì vậy, Trịnh Hâm Đình quyết định thu mình, chờ ngày có thể đoạt lại anh.  \*\*\* Hai tuần sau. Vết thương của cô đã khép miệng, sức khỏe ổn định nên bác sĩ đã cho xuất viện. Khiêm Dạ Hiên ngày nào cũng lui tới đây, muốn được tự mình chăm sóc cho cô, tranh luôn phần việc của dì Liêu.  Hôm nay ở công ty có cuộc họp nội bộ, tám giờ đã phải có mặt. Kính Phong chuẩn bị xe cho anh xong thì nói: "Cậu chủ, sắp đến giờ rồi." Châu Uyển Đồng được anh dìu đi, nhìn anh bảo: "Dạ Hiên, em về với dì Liêu là được rồi, anh đi họp đi." Khiêm Dạ Hiên không nói gì, vẫn tiếp tục đỡ cô ra xe. Cô lại vỗ vào tay anh, nói nhỏ: "Anh đi đi mà." Anh thở dài, khẽ xoa đầu cô, đáp: "Anh đưa em về rồi đi, họp hành không quan trọng." Khiêm Dạ Hiên nói xong thì cong môi cười, là một nụ cười rất đẹp, làm cô nhìn đến mức ngẩn ngơ luôn rồi. Kính Phong đứng đó nhìn hai người tình tứ, cảm thấy sự kiêu ngạo mà anh bày ra khi lăn lộn ở thế giới ngầm đều biến mất cả rồi.  Hai người lên xe quay về nhà nhưng không phải là biệt thự của Trương gia nữa. Sau khi Trương Hứa mất, toàn bộ tài sản đều được sung vào công quỹ, anh không đả động đến bất cứ thứ gì. Gia nhân làm việc cho ông ta anh đều cho nghỉ cả, chỉ còn giữ lại dì Liêu \- người thân thiết với cô nhất. Khiêm Dạ Hiên đã mua một căn biệt thự nhỏ mang phong cách Á Đông, cách trung tâm thành phố không xa nhưng xung quanh rất yên tĩnh, lại còn nhiều cây cối. Thật ra, đây mới là kiểu nhà mơ ước của anh từ lâu, muốn được sống cùng với gia đình.  Châu Uyển Đồng bước xuống xe, thích thú nhìn ngó xung quanh, trông chẳng khác gì một đứa trẻ tò mò được thả vào khu giải trí cả, nhìn gì cũng hiếu kì. Cô vươn vai hít một hơi thật sâu, xoay đầu nhìn anh, nói: "Dạ Hiên, cảm ơn anh." "Sao lại cảm ơn? Đây là quyền lợi mà người yêu anh được hưởng mà." Cô chợt phát hiện ra, gần đây anh rất hay nói chuyện, mỗi câu nói đều rất dài, ý tứ châm chọc rõ ràng. Khiêm Dạ Hiên không phải không thích nói chuyện, chẳng qua là anh gặp không đúng người. Châu Uyển Đồng không biết nên biểu lộ cảm xúc gì cho phải nữa.  "Anh dẫn em đi xem nhà." Nói rồi, anh chủ động nắm lấy tay cô, đan chặt vào bàn tay ấm nóng của mình. Tình yêu cũng thật đơn giản, chỉ cần có người ấy bên cạnh, tay nắm tay cùng nhau dạo bước, thế đã là bình yên rồi.