Buổi chiều Khiêm Dạ Hiên có cuộc họp quan trọng với cổ đông cho nên hộp cơm đầy ắp khi nãy đã sớm tiêu hóa hết rồi. Đến giờ tan tầm anh mới rời khỏi phòng họp. Anh ngồi xuống ghế da nghỉ ngơi, tiện tay nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh đen trên cổ. Khiêm Dạ Hiên liếc nhìn đồng hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đến khi Kính Phong gõ cửa, anh mới mệt mỏi mở mắt ra.  “Giám đốc, bên phía công ty BB muốn tăng tỉ lệ phân chia lợi nhuận thêm hai phần trăm nữa. Hợp đồng đã gửi lại rồi, mời anh xem qua.” Anh ngồi thẳng người dậy, vươn tay nhận hợp đồng từ tay Kính Phong. Cậu ta liếc nhìn vỏ thuốc còn chưa kịp dọn trên bàn uống trà, có chút thắc mắc: “Giám đốc, anh bị bệnh sao?”  Khiêm Dạ Hiên không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ ừ nhẹ một tiếng trong cuống họng.  “Vậy nên...cô ta mới đem cơm cho anh sao?” Anh đặt hồ sơ xuống bàn, đưa mắt nhìn Kính Phong, toàn thân toát ra hơi lạnh, lãnh đạm hỏi: “Cậu nhiều chuyện như thế từ bao giờ?” Kính Phong lập tức cúi đầu, thái độ tạ lỗi: “Xin lỗi cậu chủ. Tôi sẽ không như vậy nữa.” Khiêm Dạ Hiên ra hiệu cho anh ta ra ngoài, sau đó tiếp tục xem hợp đồng. Thật ra, Kính Phong đã có ấn tượng với Châu Uyển Đồng từ đêm mưa hôm trước, không phải tốt đẹp gì, chỉ là ác cảm việc không biết cô có phải gián điệp của Hoàn Khải Luân cài vào hay không cho nên mới hỏi cặn kẽ như vậy.  Đúng bảy giờ tối, Khiêm Dạ Hiên xuất phát từ công ty đến dinh thự nhà họ Tiêu. Ông nội Tiêu chống gậy bước ra, vui vẻ chào đón anh. “Tiểu Hiên, cháu đến rồi à? Vào đây, vào đây!” Tiêu Minh năm nay đã ngoài tám mươi tuổi, đầu óc cũng không còn minh mẫn như lúc trước, sức khỏe yếu đi nhiều. Ông rất yêu thương đứa cháu độc tôn nhà họ Tiêu là Tiêu An, lại càng quý mến Khiêm Dạ Hiên. Từ nhỏ hai người đã chơi với nhau, cho nên xem là người nhà không phải quá lời. Hơn nữa, Khiêm Dạ Hiên rất biết điều, thông minh xuất chúng lại biết cách cư xử nên ông cực kì thích đứa cháu này.  Tiêu An đút tay vào túi, dựa vào cánh cửa gỗ lớn, cười bảo: “Tôi chẳng biết ai mới là cháu nội ruột của ông nữa đây.” Khiêm Dạ Hiên thấy ông thì mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, tôn kính đáp: “Ông nội Tiêu!” Tiêu Minh vỗ vai anh, nhìn một lượt rồi nói to: “Chà, lâu rồi không gặp, Tiểu Hiên lớn thật đấy, đã hai mươi lăm tuổi rồi nhỉ?” Anh gật đầu, đưa tay giữ lưng ông, dìu vào nhà. Hai người ngồi ở sofa màu trắng, cùng nhau uống trà trò chuyện. Tiêu An đứng bên cạnh, lâu lâu lại chêm vào vài câu, tiếng cười của ông Tiêu vang lên giữa căn nhà rộng lớn. Giúp việc bước gần tới, mời họ vào ăn cơm.  “Tiểu Hiên, cháu ăn nhiều một chút. Nghe nói Khiêm Thị phát triển rất tốt phải không? Cháu vất vả rồi. Chẳng bù cho Tiểu An, nó từ nhỏ đã khờ khạo lại ham chơi, ông không có cách nào trị nổi nó nữa rồi.” Tiêu An sặc, đỏ mặt nhìn ông, cãi lại: “Ai đời ông lại đi vạch rõ cái xấu của cháu cho người khác xem như thế chứ.” Khiêm Dạ Hiên gắp cho ông miếng đậu phụ trắng nõn, nói: “Ông ăn nhiều vào ạ!” “Ông nghe nói thằng con của Hoàn Thẩm đang đối đầu với cháu phải không? Lúc nào cần cứ gọi ông một tiếng, ông sẵn sàng chi viện cho cháu.” Anh cong môi cười, nhẹ nhàng gật đầu, thái độ không mấy quan tâm đến chuyện của Hoàn Khải Luân. Cả ba nói chuyện rôm rả, Tiêu Minh vì thế mà ăn nhiều hơn thường ngày. Trước khi ra về, ông còn dặn dò anh thường xuyên đến ăn cơm. Khiêm Dạ Hiên nhanh chóng quay về nhà, vừa vào đã thấy Trương Hứa đang ngồi ở bàn trà trầm ngâm. Anh tinh ý phát hiện ra ông ta đang có chuyện nhưng không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi. Lúc đi ngang qua thì thuận miệng chào một tiếng, sau đó thẳng bước lên lầu. Trương Hứa nhíu mày gọi to: “Dạ Hiên!” Anh khựng lại, nét mặt thờ ơ nhưng vẫn để ông ta nhìn vào tấm lưng lớn của mình. “Nói chuyện với ba một chút.” Khiêm Dạ Hiên xoay người, nhếch mày nhìn ông, miễn cưỡng ngồi ở ghế bên cạnh. Trương Hứa cầm ly rượu tây lên uống, tiện thể rót luôn cho anh một ly. Ông ta chậm rãi nói: “Hoàn Khải Luân đang toan tính để đối phó với chúng ta, chắc con biết rồi chứ? Hắn đã mua chuộc vài người ở Hắc Bá bang, ngầm tiết lộ vài phi vụ lớn nhỏ của chúng ta. May mà Tư Lang phát hiện ra kịp, nếu không chuyến hàng sắp tới sẽ bị hắn nẫng tay trên mất.” Khiêm Dạ Hiên cười khẩy, thoải mái dựa người ra sau ghế, chân gác chữ thập, nhìn Trương Hứa. “Ba sợ?” Trước ánh mắt lạnh như băng của anh, sắc mặt của Trương Hứa càng khó coi. Ông ta lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nay lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chút nữa đã trà trộn vào hàng ngũ, không phải sợ mà là vô cùng căm ghét.  “Con đã nói rồi, nếu ba không củng cố lòng tin của họ thì chuyện bị phản bội chỉ là vấn đề thời gian.” Anh uống cạn rượu trong ly, dứt khoát đứng dậy, trước lúc xoay đi còn nói: “Ba ngủ sớm một chút.” Trương Hứa cầm chặt ly thủy tinh trong tay, thật sự muốn bóp vỡ nó. Có lẽ ông nên suy nghĩ về việc giao lại chức bang chủ này cho anh rồi. Chỉ có người trẻ mới đủ bản lĩnh để đối phó với người trẻ. Gừng càng già càng cay? Câu này có lẽ không hợp với ông ta. Trương Hứa lúc trước cũng là một đứa bé bị bỏ rơi nhưng hoàn toàn không có khí chất giống anh.