Khiêm Dạ Hiên ngồi vào bàn làm việc, lập tức nhận được tin mật từ hệ thống của Hắc Bá bang. Anh liếc mắt sang, nhìn thấy sơ đồ di chuyển của Hoàn Khải Luân ba ngày gần đây kèm theo lời nhắn: “Cậu chủ, trước lúc giao dịch một ngày, Hoàn Khải Luân đã đi gặp La Tử \- lính của nhà Tiêu gia. Hai mươi phút sau, trong tài khoản của tên họ La kia được chuyển tới một triệu tệ. Sau đó, Hoàn Khải Luân liền đi tới điểm hẹn mà đàm phán với vị đối tác kia. Báo cáo hết!” Anh vuốt cằm, đáy mắt không chút cảm xúc, nheo mắt nhìn màn hình, sau đó nhấn chuyển cho Tiêu An. Cậu thiếu gia họ Tiêu vừa nhận được tin nhắn đã nhíu chặt hai mày, tay nắm thành quyền, để lộ đầu khớp trắng bệch. Cậu ta nghiến răng, gằn giọng bảo: “Lôi thằng La Tử kia ra đây cho tôi.” Ánh mắt Tiêu An đục ngầu, hoàn toàn mất hết dáng vẻ thư sinh lúc trước.  Khiêm Dạ Hiên đứng dậy, đút tay vào túi, cầm ly sữa uống một hớp. Anh nhíu mày, vị beo béo trong miệng khiến anh không khỏi rợn người. Anh đã quen với vị đắng của cà phê rồi, thứ này...thật sự không hợp với anh. Khiêm Dạ Hiên đặt ly sữa xuống bàn, tiếp tục làm việc. Mãi cho đến giờ cơm, quản gia mới lên mời anh xuống. Hiếm hoi lắm mới có một kì nghỉ cho nên anh cũng không phớt lờ nữa, nhanh chóng tắt máy tính rồi đi xuống.  Châu Uyển Đồng vừa sắp xong chén, lui vào bếp mang thức ăn lên. Trương Hứa đúng lúc về nhà, bèn ngồi vào bàn luôn. Ông ta gắp một miếng thịt để vào chén, sau đó mới từ tốn hỏi, động tác không ngừng lại: “Biết coi trọng sức khỏe rồi sao?” Anh tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Chẳng lẽ lại đợi sức khỏe hao kiệt như ba?” Trương Hứa cười khẩy, đáp lại: “Ăn miếng trả miếng, ta thích tính cách này của con.” Anh nhếch mép cười. Hai người tuy ở chung nhà gần hai mươi năm nay, cũng xem như đã hiểu nhau, nhưng lâu lâu vẫn nói vài câu cạnh khóe cho “vui nhà vui cửa”. Hai người vừa ăn vừa bàn chuyện công việc, đến cả chuyện Hoàn Khải Luân cướp món hàng của Tiêu An cũng nói đến. Lần này anh không tổn thất gì nhiều, chỉ là hàng đem tới không được đổi thành tiền, đành đem về thôi. Nếu không, anh đã chẳng bình thản ngồi ăn cơm với Trương Hứa như bây giờ. Anh ăn xong thì ra ngoài vườn dạo một lát. Hôm nay trời trong xanh, nắng không gắt như mọi ngày, trong khuôn viên rộng lớn của Trương gia lại có rất nhiều cây cối, con đường anh đi vì thế cũng mát mẻ hơn. Khiêm Dạ Hiên đút tay vào túi, đứng yên nhìn đôi chim bồ câu đang đậu trên cành cây cao kia. Chúng tỉa tót bộ lông trắng muốt của mình, tự do và bình thản như thế.  Bất chợt, từ đằng xa có tiếng động. Anh xoay đầu lại nhìn, là Châu Uyển Đồng. Cô đang quỳ thấp gối, chìa một miếng bánh mì cho chú cún đi lạc vừa trèo từ lỗ nhỏ ngoài vườn vào. Cô nhìn nó, ánh mắt vô cùng trìu mến, lại xen lẫn chút yêu thích khó diễn tả, giọng điệu mềm mại, nói: “Ai lại để em đi lạc thế? Chị đưa em về nhé!” Khiêm Dạ Hiên không tiến thêm bước nào, chỉ đứng như vậy mà nhìn cô say đắm. Cô gái này quá lương thiện, lại hiền lành và mong manh như vậy, quả thực khiến người ta muốn che chở, bảo vệ. Bất giác, khóe môi anh cong lên, vẽ ra một nụ cười hoàn mỹ, dường như che khuất cả ánh mặt trời chói chang.  Châu Uyển Đồng xoa đầu chú cún con, sau đó ôm nó rời đi, không hề để ý đến người đàn ông tuấn tú phía sau. Anh đưa mắt đi chỗ khác, lập tức lấp đầy đáy mắt trống rỗng bằng một hình ảnh khác. Rốt cuộc, chút xao động trong lòng anh là gì vậy chứ? \*\*\* Buổi chiều, anh có buổi hẹn với Tiêu An. Cậu ta đương nhiên muốn gặp để cảm ơn anh và cả...tạ tội. Đúng giờ, Khiêm Dạ Hiên xuất hiện tại nhà hàng sang trọng bậc nhất do nhà họ Tiêu đầu tư. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu An ngồi đó, diện vest chỉn chu, tay đeo đồng hồ sáng loáng. Anh bước tới, mặt không đổi sắc, thản nhiên ngồi trước mặt cậu thiếu gia kia. “Cậu tới rồi sao? Gọi món đi.” Tiêu An vẫy tay gọi phục vụ. Một cô gái trẻ lập tức chạy tới, vội vàng đưa thực đơn đến trước mặt Khiêm Dạ Hiên, đôi mắt không nghiêm túc lại lén nhìn anh vài cái, cười tủm tỉm. Anh không hề để ý đến thái độ của cô phục vụ kia đối với mình, bàn tay đẹp đẽ lật từng trang một, sau đó mới gọi vài món đơn giản đem lên. Ngay cả lúc đưa lại thực đơn cho cô ta, anh cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, đôi mắt đen thâm trầm cụp xuống, nhìn ly rượu vang đỏ trong tay. Đợi đến lúc phục vụ rời đi trong sự ảo não, Tiêu An mới lên tiếng: “Dạ Hiên, chuyện hôm trước, thật sự xin lỗi cậu. Tôi không ngờ mình lại bất cẩn như vậy, nuôi kẻ phản nghịch trong nhà mà không biết, vẫn là cậu nhanh tay nhanh trí, giúp tôi điều tra vụ việc này. Tôi kính cậu một ly.” Nói rồi, cậu ta nâng ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ trước mặt lên, ngửa cổ uống sạch, sau đó lại tiếp lời: “Lần trước là do tôi xui xẻo, xem như bỏ qua. Sắp tới còn một vụ nữa, cậu có đủ can đảm hợp tác với tôi không?” Tiêu An nhếch mày, ánh mắt thăm dò nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên lắc ly vài vòng, cười nhẹ: “Sao lại không đủ? Trẻ con muốn giỏi thì phải học, huống chi là cậu.” Tiêu An nghe ra ẩn ý trong câu nói vừa rồi, ý của anh là cậu ta không bằng một đứa trẻ sao? Tức chết rồi! Thấy cậu ta lườm mình, Khiêm Dạ Hiên chỉ cười nhạt, nâng ly hớp một ngụm. Rượu vang có chút đắng, lại xen lẫn vị ngọt, rất thích hợp với buổi tối hôm nay... Lại nói đến tên La Tử kia, lúc đang ở nhà thì bị người của Tiêu An xông vào lôi đi, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, đi một bước lại muốn lùi hai bước, trong đầu liền nung nấu ý định chạy trốn, nhưng mà hai bên bị kẹp chặt bởi mấy người đàn ông cao to gấp mấy lần so với mình nên anh ta không dám hó hé, chỉ biết cúi đầu cam chịu. Đến khi được dẫn đến trước mặt Tiêu An, người đằng sau đá vào chân cậu ta, khiến La Tử không tự chủ mà quỳ gối. Tiêu An nhìn cậu ta, gầm gừ: “Mày là La Tử?” Gã đàn ông đang quỳ lập tức gật đầu, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi đến tột độ. Tiêu An tiến tới vài bước, chớp mắt đã nắm lấy tóc của anh ta, giật ngược ra phía sau, mắt như lóe lên tia lửa, hận không thể đốt sạch con người đáng ghét trước mặt. “Tiêu gia đối với mày không đủ tốt? Phải đi bám chân người ngoài sao? Hả?” Cậu siết chặt tay, khiến La Tử nhăn mặt kêu la, hai tay chắp trước ngực cầu xin: “Cậu chủ, cậu chủ tha mạng. Em lỡ dại, là hắn ta dụ dỗ em...cậu chủ, cậu...” Chưa kịp nói hết câu, họng súng đen ngòm đã đặt ngay trên trán anh ta. Tiêu An cười gian xảo, nhưng trong mắt không hề ẩn chứa ý cười, càng khiến gương mặt thêm phần lạnh lẽo. “Được, là người ta dụ dỗ cậu. Tôi tin mà!” Giọng điệu của anh nhẹ bẫng khiến La Tử nổi da gà, mặt cắt không còn giọt máu, hai tay liên tục chà xát vào nhau mà nài nỉ, mắt láo liên nhìn tên mặc đồ đen đang chĩa súng về phía mình: “Cậu chủ, em xin lỗi, cậu chủ, là em vạn lần sai...” “Đoàng!” Tiêu An bỏ tay ra, người bên cạnh thẳng tay bóp cò, để lại trên trán một lỗ nhỏ rỉ máu, La Tử lập tức ngã về phía sau, hai mắt trợn tròn, trông đến là sợ. Tiêu An nheo mắt nhìn, nói với người vừa giơ súng bắn La Tử, nói: “Dọn sạch đi.” Đây là lần đầu Tiêu An tận mắt chứng kiến cảnh giết người, có chút không quen. Mùi máu tanh thật khiến người ta ghê sợ. Ở giới hắc đạo này, nếu không tàn nhẫn trước, e rằng không còn cách nào lăn lộn tiếp.