Vì em mà sống
Chương 57
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
Thật ra, tôi đối xử không tốt với nàng, rất không tốt.
Có lẽ vì quan hệ tính cách. Tôi là một Xạ Thủ cẩu thả, sôi động, hồn nhiên. Nàng là một Cự Giải tinh tế, trầm tĩnh, thẹn thùng. Tôi biết nàng thường bị tính nóng nảy, nói không suy nghĩ của tôi gây tổn thương, thường bị tôi làm tới rơi nước mắt.
Cho nên tôi thường xuyên sợ hãi lo được lo mất, nếu thật sự có một ngày nàng chịu hết nổi một kẻ như tôi, khi đó sẽ ra sao?
Tuy nhiên, nàng cũng có một cách để chế ngự tôi, chỉ cần một câu: Đừng động vào em!
Còn nữa, tôi muốn nói lời cảm ơn với một bạn đọc đã giúp tôi trả lời thắc mắc của bạn đọc nào đó rằng tại sao sau khi sinh con còn có thể có "dì cả".
Lúc nhìn thấy bình luận đấy, tôi sững mất một lúc, tính viết lời giải thích, nhưng phát hiện mình không có kỹ năng sư phạm "môn sinh lý" nên đành thôi.
Về chuyện "môn sinh lý", về sau cũng có nhắc tới. Nhắc tới liền thấy xấu hổ...
—
"A Văn, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi chuyển lời. Nói với Lý Bình, chuyện hôm qua, tôi không trách nhỏ, cũng sẽ không bỏ mặt nhỏ. Hi vọng nhỏ biết, tôi mãi mãi xem nhỏ là em gái." Tôi nhấn mạnh câu cuối mãi mãi xem nhỏ là em gái, mong rằng A Văn có thể nghe ra hàm nghĩa bên trong.
"Thật không? Vậy sau này thì sao? Cậu đem người mang lòng yêu cậu đối xử như em gái?"
"Haizzz......" Thở dài, nhớ đến câu nói vừa rồi của Vũ, xoay mặt đáp với nhỏ: "Thuận theo tự nhiên đi......"
—
Đến sân phơi mới biết được học kỹ thuật nông nghiệp rốt cuộc là làm cái gì. Học nông chính là phụ nông dân quanh đây hái ngô, còn kỹ thuật là học đan giỏ trúc, xe dây thừng. Nghe thông tin xong, cả tập thể ré lên. Cũng đúng thôi, cái này xem như học kỹ thuật nông nghiệp còn gì!
Lớp tôi bàn bạc một chút, tới tấp ngồi lết dưới đất, dùng hành động thực tế tuyên bố bãi công. Các khác lớp thấy tụi tôi đình công, cũng bắt chước ngồi xuống kháng nghị. Chưa tới nửa phút, toàn bộ học sinh của mười lớp ngồi hết dưới đất, tám chuyện phiếm, để mặc huấn luyện viên.
Các sĩ quan huấn luyện khác đồng loạt choáng váng. Bình thường nếu một hai đứa không nghe lời, huấn luyện viên còn khả năng quản được. Nhưng bây giờ mấy trăm người hùa nhau đối chọi ổng, ổng phình đầu (1), nghiến răng mắng chúng tôi không có kỷ luật, không có tổ chức.
"Ha ha, huấn luyện viên, sếp nói sai rồi. Tụi em làm sao không có tổ chức, không có kỷ luật? Sếp xem xem, tụi em không phải rất có tổ chức, rất có kỷ luật ngồi ngay ngắn trước mặt sếp sao? Sếp phải nói là tụi em không phục tùng sự sắp xếp, chứ không phải không có tổ chức không có kỷ luật." Tôi ngỏn ngoẻn chế nhạo. Xúc động một chút, đã lâu không dùng ngôn từ nói móc người khác, lúc này còn là một sĩ quan quân đội, cảm giác thiệt quá đã.
"Ha ha......" Mọi người cười khúc khích theo.
"Hi, cậu thật biết lợi dụng sơ hở xoi mói." A Văn lấy khuỷu tay huých huých tôi, lén lút giơ ngón cái lên.
"Đương nhiên. A Văn, thời điểm như vầy, hoặc là đừng mở miệng, muốn mở miệng phải khiến đối phương lập tức á khẩu." Nhìn bộ mặt tức điên của huấn luyện viên, tôi cười châm biếm. Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm lác đác mây bay, không nhiều lời nữa, ngả người nằm xuống, lớn tiếng:
"Trời đẹp quá xá, nhìn trời đi, nhìn mây kìa."
Bên cạnh loạt xoạt một trận, nhìn lại bốn phía, mọi người cũng học theo hành động của tôi, nằm xuống tắm nắng, cùng nhau ngắm trời xanh.
Ngẫm lại thật tuyệt, thời trẻ trâu không gì kiêng nể, có thể không cố kỵ nằm trên mặt đất đầy tro bụi, có thể lớn tiếng hô sảng khoái trước mặt người khác. Người ta nói càng lớn càng cô đơn, nếu như lớn lên nhất định phải hi sinh tuổi trẻ để đổi lấy những lời ngông cuồng, càn rỡ, tôi tình nguyện không cần lớn lên, vì tôi muốn đem sự ương bướng ngang ngạnh đó giữ lại trong lòng.
"Hi......" Tôi có cảm giác nghe được giọng Vũ. Thích quá. Thời điểm đẹp đẽ còn có thể nghe được giọng nói tuyệt vời.
"Hi." A Văn bất ngờ đẩy tôi, chỉ chỉ người trước mặt. Theo hướng ngón tay của nhỏ, tôi nhìn thấy Vũ, trong mắt nàng có chút không vui. Tôi hoảng hốt, bật mình ngồi dậy, đi tới cạnh Vũ.
Nàng không nói tiếng nào, chỉ dẫn tôi ra một góc xa, lúc này mới khai mào:
"Tiểu tử, em bản lĩnh thật nhỉ?! Xúi giục toàn bộ học sinh tĩnh tọa thị uy?!"
"Em? Xúi giục? Không có, thực sự không có." Tôi quẫy hai tay, kêu oan.
"Thật không? Vậy tại sao huấn luyện viên không chỉ người khác, cố tình chỉ em? Tại sao em lại hư như thế? Ngoại trừ rước phiền toái cho chị, em còn có thể làm cái gì?" Ngoại trừ phiền toái, tôi không thể cho em được cái gì ư? Vũ, em giận tôi nên nói thế? Hay nó chính là suy nghĩ trong lòng?
"Chị, chị giận hả?" Nhìn nét mặt tối sầm của Vũ, tôi mở miệng hỏi.
"......" Nàng không thèm đáp. Tôi vô thức nhìn quanh, hàng trăm học sinh đang tự do ngồi rải rác, vui cười ầm ĩ. Chưa bao giờ nghĩ tới sự tùy hứng của tôi sẽ gây ra hậu quả lớn như vậy. Tôi biết lần này mình đã đi quá đà.
"Chị? Nói gì đi......" Tôi hoang mang, sốt ruột cầu nàng.
"ĐỪNG GỌI TÔI LÀ CHỊ, TÔI CŨNG KHÔNG DÁM NHẬN TRÒ LÀ EM......" Vũ bùng nổ, ánh mắt nàng nhìn tôi vừa thất vọng, vừa đau lòng, còn có nước mắt.
Nghe lời nàng nói, tôi òa lên, xoay người chạy về lớp, nhìn các bạn khóc nói: "Tất cả đứng lên đi, mau đứng lên đi......"
"Gâu gâu, cậu làm sao vậy? Bị mắng hả?"
"Gâu gâu, đừng khóc. Tụi này không phải đứng lên rồi sao?" Mọi người thấy tôi khóc liền đứng dậy, vây quanh an ủi.
Tôi là một đứa mạnh mẽ, nhưng giờ khắc kia tôi lại khắc chế không được, khóc rống trước mặt mọi người. Bọn họ không biết những gì tôi đang khóc. Tôi khóc chính vì tôi đã đánh mất một bảo bối quý giá được nâng hứng trong lòng bàn tay. Vũ nói nàng không dám nhận tôi là em, về sau tôi cũng không thể gọi nàng là chị nữa? Từ nay về sau tôi cũng không thể ở bên nàng cười nói vui đùa? Bởi vì, tôi chỉ toàn gây phiền toái cho nàng thôi sao?
Tôi lắc đầu trả lời câu hỏi của mọi người. Thấy học sinh của lớp khác vẫn ngồi như cũ, tôi lau nước mắt nói với các bạn trong lớp:
"Mọi người giúp tôi một việc, chúng ta cùng khuyên các học sinh khác đứng lên. Coi như Thẩm Hi tôi nợ mọi người một ân huệ, được không?"
"Hi, cậu nói cái quái gì thế! Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Lần này gặp nạn, dĩ nhiên là cùng nhau gánh vác." A Văn la tôi, vỗ vỗ vai tôi.
Không thể không bùi ngùi. Người đông thế mạnh, mỗi đứa một tiếng, chưa tới vài câu, tất cả học sinh tốp năm tốp ba đều đứng lên. Kỳ thật, mọi người cũng chỉ buồn chán, cảm thấy vụ học nông học kỹ này chẳng qua là bệnh hình thức.
Chờ toàn khối đứng hết dậy, tôi nhìn về phía Vũ. Nàng đang nói chuyện với mấy huấn luyện viên. Sau khi nói xong, quay lưng bỏ đi, không nhìn tôi một cái. Chắc nàng còn giận tôi lắm, phải không? Tôi rất sợ Vũ đột nhiên không để ý đến tôi, loại cảm giác ấy giống như người từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
—————-
Chú thích:
(1) Phình đầu nguyên văn là đầu lớn (头大), một kiểu chơi chữ có ý nghĩa đau đầu, phiền não.
Truyện khác cùng thể loại
525 chương
54 chương
340 chương
47 chương