Tác giả nói suy nghĩ của mình: Hôm nay trời mưa cả ngày, nhưng tâm tình lại rất tốt, hoàn toàn không bị thời tiết ảnh hưởng. Mặc dù là thứ bảy, tàu điện ngầm vẫn chật như hũ nút, biển người ngả nghiêng. Trong tàu, nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, cô ấy đang xem 《 Vì em mà sống 》 của tôi viết, tôi vui chết đi được. Lúc đó đã định tiếp cận truy hỏi : Thế nào? Hâm mộ tôi với Vũ không? Nhưng cuối cùng thì không làm, bởi vì cái mà tôi và Vũ muốn chỉ là một cuộc sống bình lặng, thuần khiết như mặt nước. Buổi tối về đến nhà, Vũ đang nấu nướng trong bếp. Tiến lại vòng tay bao bọc lấy nàng, cảm động. Chính là cô gái này, chính cô gái trong lòng này đã khiến tôi rung động, cho tôi rất nhiều hơi ấm, nàng đã cho tôi một gia đình, một gia đình hạnh phúc. Có thể ở bên Vũ, là phúc đức mà tôi phải tu mười kiếp mới có được. "Vũ, hôm nay trên tàu điện ngầm, xã thấy có người đọc tiểu thuyết của xã viết." "Thật sao? Viết tả tơi như vậy mà còn có người đọc?" Nàng xoay người, dùng ngón trỏ điểm lên trán tôi, nói: "Lần sau đừng nói mấy người là học trò của tui, tui sợ mất mặt lắm." "Thì hơi tơi tí tẹo, xã có từng viết tiểu thuyết bao giờ đâu. Phải để một thời gian xã mới thích ứng được chứ, từ từ sẽ tốt hơn mà." Tôi đỏ mặt, hu, bị nàng phê bình văn tơi tả. Được rồi, tôi thừa nhận, đúng là có tơi tả một chút. "Em nghi ghê, mấy từ ngữ hoa lệ trau chuốt, hạ bút thành văn của Hi ngày trước đi đâu mất rồi?" "Hề hề, hồi trước không phải là từ ngữ hoa lệ trau chuốt, mà là thời học trò vô thưởng vô phạt, không biết cái gì là lo với lắng. Khi còn lông bông, xã ra vẻ cụ non, sáng tác vài câu văn có hoa không quả ấy mà." "Hừ... Trông vẻ mặt đắc chí của xã kìa. Rửa rau đi..." Vũ, tôi muốn nói, có em ở bên, thật tốt! *** Buổi tối ừ hừ vài câu hát tới xưởng xe của sư phụ, gặp Đại Lực, nhưng không có tiếng móc mỉa như mọi khi. Hắn đang ngồi trên ghế sofa trong góc tối, cúi đầu, hút thuốc. Mặt đầy tâm sự, phối hợp với ngọn đèn hôn ám, có ảo tưởng như đang mất tinh thần. "Sư phụ, Đại Lực bị sao vậy? Ông mắng ảnh hả? Hay đánh ảnh?" Tôi kéo kéo sư phụ, hỏi. "Ranh con, sao bây dám nói chuyện với sư phụ như thế?" Đầu tôi bị sư phụ vỗ một cái. Thấy tôi ăn đau, sư phụ có vẻ hả giận. Ông mở miệng nói: "Vừa nãy nó ra ngoài mua thuốc lá, lúc trở về thì như vậy. Bây đi hỏi A Bỉnh coi, hai đứa nó cùng ra ngoài đấy." "Ôi, có cần thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế không?" Tôi khiếu nại, xoa xoa cái ót, thường xuyên bị chụp đầu như vậy, không biết có bị chụp thành con ngốc hay không? Thấy sư phụ lại lăm le ra tay đánh người, tôi vội co giò chạy tới trước mặt A Bỉnh: "Anh Bỉnh, Đại Lực làm sao vậy?" "Hình như gặp bạn gái cũ, cụ thể thì chưa có hỏi, hay mày đi hỏi đi! Nó như vậy, tụi này cũng thấy lo lo." Anh Bỉnh nói. "Đúng đó, tới hỏi thử đi." "Đi đi..." "Đi đi..." "Ê, mấy người đừng đẩy tôi chứ!" Các anh em nháy nháy mắt, bộ dạng lấm lét như mấy thằng chuyên vong ân bội nghĩa. "Đại Lực, anh sao vậy?" Tôi bước lại đạp hắn một cước, gây chú ý. "Hi? Mày đến rồi à." Đại Lực nhường nửa cái ghế, tôi cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh, chờ hắn mở lời. Hắn không nói gì, chỉ rẩy rẩy mẩu thuốc trong tay. Hút xong, hắn mở miệng: "Hi, chuyện của anh, mày đã nghe nói rồi phải không?! Hôm nay anh gặp lại bạn gái cũ. Cô ấy nói bây giờ cô ấy có bạn trai, cũng tốt lắm. Cổ hỏi anh có bạn gái chưa? Cuối tuần đi họp mặt." "Đã chia tay rồi, còn hội họp cái gì?" Tôi ngờ vực hỏi. "Hi, trong lòng anh vẫn còn nhớ cổ. Không biết mấy năm nay cổ sống thế nào? Người trong nhà có đối xử tốt với cổ không?" Hắn thương cảm nói. "..." Tôi không trả lời, chỉ ngồi một bên nghe. "Hi, anh muốn gặp bạn trai hiện tại của cổ, muốn nhìn xem đó là hạng người gì? Có thật sự đối tốt với cổ không? Mày giả làm bạn gái của anh, được không? Cuối tuần theo giúp anh đi gặp cổ, được không?" Đại Lực vắt mày thành một cục, trước giờ bộ dạng hắn luôn cẩu thả, không tim không phổi, tôi chưa từng thấy hắn như lúc này, thật là khiến cho người ta đau lòng. "Được rồi, lần sau không được viện lẽ này nữa đó, còn xe hôm nay, anh sửa đi..." Tôi trưng vẻ mặt của Hoàng Thế Nhân. "Hả? Ờ, được, được. Hi, cám ơn mày!" Hắn xúc động, tôi nghĩ hắn không dự đoán được tôi sẽ sẵn sàng đáp ứng. Kỳ thật cũng không có gì, vì bạn bè không tiếc cả mạng sống, tình bạn là vô giá mà. "Đại Lực, tình yêu thật sự có thể để anh tâm niệm đặt cô ấy dưới đáy lòng nhiều năm như vậy sao?" Đó cũng là chỗ tôi nghi hoặc. Tình yêu có thể trường tồn lâu đến thế ư? Tôi bây giờ, không hề nghi ngờ đã có cảm tình với Vũ, nhưng cái tôi ngờ ngợ, đó là mảnh tình không lên tiếng này có thể kiên trì được bao lâu? Tôi sẽ giống Đại Lực, đem tình yêu khắc cốt ghi tâm sao? Tôi sẽ giống hắn, không để ý tổn thương của mình, không để ý được mất của mình, chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho cảm nhận và thiệt hơn của đối phương sao? Đại Lực lấy lại tinh thần, giọng hơi khào khào nói: "Đúng vậy. Hi à, chờ lúc mày có người yêu, mày cũng giống anh thôi." Trầm tư một lát, lại tiếp tục nói: "Có lẽ mày sẽ hầm hập hơn." "Tại sao? Tại sao tôi sẽ hầm hập hơn?" Tôi hỏi. "Bởi vì trên người mày có dũng khí mà người khác không có." Hắn đứng đắn nói, vẻ mặt nghiêm túc kia không có nửa điểm đùa cợt. Dũng khí? Dũng khí mà người khác không có? Tôi nghe không hiểu, ngó Đại Lực bên cạnh, vẫn là nét mặt đau thương. "Ờ, đúng rồi, Đại Lực, tôi có nên chưng diện cho nữ tính chút không?" Tôi đưa tay che ngực, giả bộ kiểu dáng thiếu nữ thanh thuần, cố ý ưỡn ẹo, muốn mở đề tài. "Xì, mày như vậy mà đòi mặc đồ con gái? Người ta còn tưởng mày là biến tính đấy! Đừng làm thiên hạ kinh hãi!" Đại Lực khôi phục bản tính, lời vừa nói ra lập tức khiến tôi bực mình. "Anh! Đại Lực... Thẩm Hi tôi không để yên cho anh đâu." Phát hiện đứng trước Đại Lực, lúc nào tôi cũng bé giọng hơn, tôi phải thừa nhận, tôi nói không lại hắn. "Hô hô, thật ra mày như vậy rất tốt, cái này gọi là xinh trai." Phỏng chừng thấy tôi nghiến răng, chà chân, hắn mới yếu giọng xuống. "Nín, có ai khen con gái như vậy không?" Được đằng chân lân đằng đầu, gặp cột thì leo, là tổng kết của A Văn. Phải không? Tôi không nghĩ thế? "Ớ, anh có nói mày là con gái sao?" Đại Lực cười trộm, đứng dậy, phủi phủi mông, nghênh ngang bỏ đi. "Đại Lực, anh đứng lại đó cho tôi..." Chờ tôi kịp phản ứng, hắn đã chạy mút đằng xa. "Cái gì? Đứng lại hả? Cho mày đánh á? Anh mày không ngu như mày đâu. Mày nói mày coi, phản ứng chậm chạp còn chưa tính. Mày biết không? Anh mà nói mày phản ứng chậm chạp như heo là vũ nhục con heo." Thấy hắn đắc chí, tôi vừa giận vừa tức, hệt như không muốn nhìn thấy bản mặt sung sướng của hắn. Không, chuẩn xác mà nói, tôi không muốn nhìn thấy hắn đem sung sướng xây dựng trên nỗi đau của tôi. "Anh... Hừ, Đại Lực, có gan thì đừng chạy!" Tôi dí theo. "Hố hố, mày nói không lại anh thì muốn động thủ à? Quân tử động khẩu, không động thủ! Phải có văn hóa, biết chưa?" Đại Lực nhìn tôi khinh thường. "Hừ, tôi là con gái, tôi thích động thủ không động khẩu đấy. Anh là quân tử, anh có văn hóa, có bản lĩnh, anh đừng chạy!" "Ha ha... Đại Lực, chạy mau lên..." "Ha ha... Hi, mày mau đuổi theo đi..." Xưởng sửa xe lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt như thường. Tôi nghĩ cái xưởng này mà thiếu bất kì ai cũng không trọn vẹn. Hễ người nào không vui sẽ ảnh hưởng đến người khác. Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ. Nếu có người đùa giỡn, như vậy không khí vui vẻ sẽ phủ khắp nơi. Có đắng cùng ăn, có phúc cùng hưởng. Gia đình, gia đình chắc là như vầy, phải không?! Tôi thầm nghĩ. ————————————– Chú thích: Hoàng Thế Nhân là nhân vật phản diện trong bộ phim "Bạch phát ma nữ" (thú thực thì Bảo Bảo chưa xem nên không biết bà nì ác thế nào +__+")